Nhìn chỗ nằm kế bên trống không, Thu Trang đã dậy từ lâu. Lại nhìn ra ngoài, trời đã sáng bảnh mắt kèm theo những tiếng í ới. Xem ra ta đã dậy quá muộn. Giờ chắc mọi người đang làm việc cả rồi.
Ta xỏ dép mở cửa bước ra. Ngoài sân mọi người đang bận rộn tất bật. Ta thấy mọi người bận rộn như vậy cũng nhanh chạy lại giúp họ một tay.
Ta cùng người ta khênh một sọt rau ra sau nhà thì bắt gặp Thu Trang đang cùng mọi người thái măng đem phơi. Thu Trang nhìn thấy ta khênh cái sọt rau to tướng thì tá hỏa vội chạy tới làm thay.
- Tiểu thư, mấy việc nặng nhọc này người để em làm cho. Người làm mấy việc nhẹ thôi.
Ta nhíu mày đáp lại.
- Ta đâu thể suốt ngày ỉ lại được. Người khác làm như nào thì ta làm như thế.
Đâu thể lúc nào cũng dựa dẫm vào người khác. Ta không muốn trở thành gánh nặng của ai cả.
- Tiểu muội muội hay muội qua kia giúp mọi người vá lại ít quần áo đi. Ta cũng cảm thấy mấy chuyện cần dùng sức nhiều như khuân vác muội không hợp đâu. Mới đấy mà đã đỏ bừng mặt kia kìa.
Vị đại tẩu khênh cùng ta lên tiếng.
Ta nghe tẩu ấy nói trong lòng không khỏi phiền muộn. Mọi người ai ai cũng có thể nhìn ra thể chất ta yếu ớt vậy sao? Rõ ràng đến thế cơ à?
Ta nghe theo gợi ý của vị đại tẩu kia đi đến chỗ mọi người đang khâu vá y phục ở một góc trong sân. Một vị cô nương kéo ta ngồi xuống sau đó đưa cho ta kim chỉ. Tiếp đến cô ấy chỉ ta cách làm. Ta chăm chú nhìn theo động tác của cô ấy và mọi người sau đó làm theo. Nhìn mọi người làm có vẻ đơn giản nhưng đến khi ta bắt tay vào thực hành mới thấy khác xa những gì ta tưởng.
Ta làm lúng ta lúng túng bị kim đâm vào tay mấy lần. Cũng may mọi người ở đây rất tốt bụng không chê ta phiền phức. Họ còn chỉ bảo lại ta thi thoảng còn nhắc ta cẩn thận kẻo bị kim đâm.
Trong lúc nói chuyện với mọi người ta biết thêm được vài điều. Đặc biệt là biết được một điều mà ta cảm thấy bản thân có thể giúp đỡ được mọi người. Hiện tại ở trại tị nạn rất cần người tình nguyện đến giúp đỡ đặc biệt là người biết y thuật. Vì vậy không do dự mà đến đó báo danh.
Sau khi tới đây làm đại phu ta càng thấu cái gì là chiến tranh loạn lạc dân chúng lầm than. Những người đến nơi đây muôn hình vạn trạng nhưng tất cả đều là bá tánh không còn nơi nào để đi. Quê nhà của họ bị bọn phản tặc, tham quan chiếm đóng, chèn ép, ức hiếp. Họ cũng giống như ta vậy. Bỗng chốc rơi vào cảnh tan hoang nhà cửa trong chốc lát trở thành bất hạnh.
Để thuận tiện cho việc khám chữa bệnh cho những người di dân đến nơi này ta bèn dọn đến trại tị nạn ở luôn. Thu Trang thấy vậy khăng khăng đòi theo ta nhưng ta không đồng ý cũng không nỡ để cô ấy vì ta mà phải chịu khổ thêm nữa. Ta lấy lí do cô ấy không biết y thuật đến đây chẳng giúp được gì có khi còn vướng tay vướng chân, bảo cô ấy ngoan ngoãn ở lại giúp mọi người trong phủ quyên góp chuẩn bị nhu yếu phẩm chu cấp cho nơi đây và quân doanh.
Người dân di cư đến nơi đây đột ngột tăng mạnh nên trong phút chốc tri phủ nơi đây không chu cấp đủ những thứ cần thiết là điều khó tránh khỏi. Ngoài ra còn phải lo cho quân doanh. Sắp nổ ra chiến tranh những thứ cần tích trữ như lương thực, vũ khí, đạn dược là điều cần thiết. Cả hai nơi đều cần lương thực để duy trì cho nên đây đang là vấn đề cấp thiết. Vừa phải lo liệu để cứu giúp bách tính vừa phải chuẩn bị đủ cho chiến sự. E rằng chỉ nguyên nguồn lương thực ở thành Tô Giang là không đủ.
Không biết là vô tình hay hữu ý mà tối hôm sau ta gặp thế tử ở lều tị nạn. Ta nhìn thấy huynh ấy thì gật đầu chào một cái sau đó tiếp tục bôi thuốc cho bệnh nhân. Huynh ấy cũng không nói gì đứng đấy chăm chăm nhìn theo từng động tác của ta.
Đợi ta bang bó xong cho bệnh nhân, hai người bọn ta mới tìm một nơi thanh vắng ngồi xuống nói chuyện.
- Ta nghe nói cô dọn đến đây làm đại phu.
Thế tử mở lời.
- Ừm. Ta muốn làm gì đó giúp đỡ cho mọi người.
Ta dõi ánh mắt nhìn xa xăm nói tiếp.
- Họ rất giống với ta, đều là những người đáng thương. Ta chỉ hận bản thân mình vô dụng không thể ra trận giết địch, chỉ có thể trốn ru rú ở đây.
- Chúng ta không ai vô dụng cả. Nếu không có hậu phương vững chắc như các cô thì chiến sĩ bọn ta làm sao có thể yên tâm ra trận được. Bọn ta chiến đấu với quân địch. Còn đại phu như cô lại chiến đấu với tử thần để giành giật sự sống cho bọn ta. Mới đây thôi cô đã giúp được rất nhiều người, mang đến cho họ hy vọng về tương lai phía trước. Tại sao cô lại nghĩ mình rất vô dụng?
Thế tử nghiêng đầu hỏi ta.
Ta ngửa mặt nhìn lên trời chầm chậm kể.
- Từ trước đến giờ ta vốn rất vô dụng. Bẩm sinh thể chất yếu ớt khiến cha mẹ lo lắng, canh cánh trong lòng không yên. Không giúp gì được cho người khác thì thôi còn động tí lại đổ bệnh. Ta thật sự không biết bản thân mình có ích gì?
- Sức khỏe không tốt không phải lỗi của cô. Đừng mãi chỉ nhìn vào điều ấy. Cô có rất nhiều điểm tốt.
Ta nghiêng đầu nhìn thế tử. Đoán chừng huynh ấy chỉ đang an ủi ta mà thôi.
Bắt gặp cái nhìn đầy ngờ vực của ta. Thế tử mỉm cười ôn tồn nói tiếp.
- Cô có biết đối với mỗi người điều quan trọng nhất là gì không?
Thế tử hỏi ta.
Ta lắc đầu. Mỗi người đều có những thứ quan trọng khác nhau. Ta chưa từng nghĩ ai cũng giống ai.
- Là sức khỏe. Nếu không có sức khỏe thì chẳng làm được gì cả. Cô có thể điều trị cho người bệnh khỏe lại, có thể chỉ người khác làm như nào để có sức khỏe tốt. Cô có bản lĩnh cho họ thứ thiết yếu nhất. Vẫn nghĩ bản thân mình vô dụng sao?
Ta ngơ ngác nhìn thế tử. Ta chưa từng nghĩ cũng có lúc bản thân lại được coi trọng đến vậy. Trong lòng tự hỏi ta tốt đến vậy sao? Trong lúc ta còn đang hoài nghi thì thế tử lại nói tiếp.
- Cô có rất nhiều ưu điểm. Lương thiện, tốt bụng, giàu lòng vị ta, biết nghĩ cho người khác và còn rất mạnh mẽ.
Ta thấy những điều này không phải là thứ quá đặc biệt đến nỗi chỉ bản thân mình mới có nên đáp.
- Những người tốt trên đời này nhiều lắm đâu chỉ có mỗi mình ta. Mà ta cũng đâu có gì gọi là mạnh mẽ.
Dùng hai từ “mạnh mẽ” để miêu tả về ta quả là quá xa vời, chắc thế tử có nhầm lẫn gì rồi.
Ta không ngờ thế mà huynh ấy lại chỉ nhẹ nhàng đáp lại.
- Vậy ta mới bảo cô lương thiện.
Lại còn vỗ nhẹ đầu ta khiến ta bất ngờ rơi vào lúng túng. Nhưng hình như huynh ấy không nhận ra hành động của mình có phần đường đột hoặc đây cũng chỉ là hành động bộc phát nhất thời nên huynh ấy vốn chẳng để tâm. Đoạn nói thêm.
- Trải qua sự cố lớn như vậy. Ta còn tưởng phải mất một thời gian dài cô mới khôi phục được tinh thần. Nhưng không ngờ cô lại có thể tự vực dậy nhanh như vậy, còn rất tích cực nữa chứ. Đúng là rất kiên cường.
- Thật ra ta rất nhớ cha mẹ. Nhớ cuộc sống ở Nam Hà trước đây. Nhớ những con phố huyên náo ta từng đi qua. Nhớ những tiếng rao bán của những người bán hàng rong. Nhớ món bánh gai của bà bán hàng đầu ngõ. Ta rất nhớ cuộc sống bình yên, huyên náo trước kia. Nhưng tất cả đã không còn nữa.