- Ngươi trầm ngâm cái gì?
Giọng Phượng Hoàng đột ngột vang lên khiến ta giật mình suýt nữa đánh rơi cả bức tranh.
- Ta…
Đang định xưng “ta” nhưng vừa đưa mắt liền thấy Thủy thần nên ta đảo đầu lưỡi.
- Tiểu tiên thấy bức tranh này quen quen.
- Bức nào?
Phượng Hoàng nhướng mày sau đó bổ xung thêm: “đừng có cái gì cũng nhận vơ nhận vớ”. Thái độ của hắn chính là coi lời ta nói như trò đùa.
Ta bĩu bĩu môi song vẫn giơ tranh ra thuyết phục.
- Thấy quen thật mà, là bức này nè.
Nếu Phượng Hoàng chỉ coi lời ta là gió thoảng thì ngược lại khi nhìn thấy bức tranh ta giơ ra Thủy thần lại gấp gáp hỏi ta.
- Không biết Thu Nguyệt tiên tử đã nhìn thấy ở đâu?
Ta thấy từ dàng vẻ của Thủy thần cho thấy ngài ấy rất quan tâm đến vật này. Tuy nhiên ta đành áy náy đáp lại.
- Nhất thời tiểu tiên chưa nghĩ ra.
Ta xoay bức tranh về phía mình vô tình nhìn thấy hình vẽ vỏ kiếm ở góc cuối bất tri bất giác bật lên.
- Hàn Sương kiếm.
Ba từ này vừa thốt lên Thủy thần càng thêm nóng lòng còn Phượng Hoàng thì kinh ngạc, sững sờ.
- Ngươi thật sự biết?
Đến bây giờ Phượng Hoàng vẫn không tin ta.
- Không biết Thu Nguyệt tiên tử đã từng gặp ở đâu?
Thủy thần đã muốn biết lắm rồi nhưng ta lực bất tòng tâm chỉ có thể nói mấy lời tiên thượng không muốn nghe.
- Xin tiên thượng thứ lỗi, nhất thời Thu Nguyệt chưa nhớ ra được.
- Thủy thần chớ vội, đợi thêm lúc nữa tiểu yêu này sẽ nhớ ra thôi.
Phượng Hoàng nói đỡ nhưng lại vô tình ném luôn cho ta trọng trách phải nhớ ra.
- Không vội, tiên tử cứ từ từ nghĩ lại xem sao.
Kể từ lúc ấy ánh mắt Thủy thần cứ dán chặt vào ta như thể hận không thể thay ta nhớ lại. Ngoài ra ta còn chịu thêm cả áp lực từ phía Phượng Hoàng. Mặc dù hắn không nhìn chằm chặm ta như tiên thượng nhưng cứ chốc lát hắn lại nhìn ta bằng ánh mắt thăm thẳm như hồ nước.
Ta cứ có cảm giác tựa như cổ mình đang kề hai thanh đao, mỗi bên một thanh quay bên nào cũng chết. Dưới áp lực vô hình chĩa từ hai phía, não ta hoạt động hết công xuất cuối cùng cũng nhớ ra khiến ta vui mừng reo lên.
- Là báu vật của Minh Nhật ca!
Thanh kiếm thì ta không dám chắc vì ta chỉ biết Minh Nhật ca có ba cái mảnh gãy từ thanh kiếm nào đó nhưng cái vỏ kiếm đích thị là của quý như báu vật của Minh Nhật ca. Huynh ấy bọc cả ba mảnh gãy cùng với vỏ kiếm trong một cái bọc vải mang khư khư bên mình. Cho dù bị bầm dập đến mấy cũng không cho ai đụng vào.
- Chuyện là như nào?
Phượng Hoàng hỏi ta.
- Không biết Thu Nguyệt tiên tử có thể kể rõ mọi chuyện được không?
Thủy thần cũng hỏi ta.
Ta quay sang nhìn hai người họ đề phòng.
- Hai người phải hứa là không được làm hại Minh Nhật ca!
Có đánh chết ta cũng đẩy Minh Nhật ca vào nguy hiểm.
- Thu Nguyệt tiên tử yên tâm. Ta chỉ muốn biết tung tích của Hàn Sương kiếm chứ tuyệt đối không đả thương người.
Thủy thần đảm bảo với ta còn Phượng Hoàng không hề vui vẻ hỏi ngược lại ta.
- Trước giờ ta chưa từng nghe nói ngươi có ca ca đấy.
“Ngươi có hỏi đâu” lời ra đến miệng ta lại nuốt vào thay bằng giọng điệu lễ phép.
- Dạ bẩm do điện hạ không hỏi ạ.
Nhà đang có khách phải biết tôn ti trật tự, ta nhủ thầm.
- Không biết Thu Nguyệt tiên tử có thể kể đầu đuôi mọi chuyện được chưa?
Thủy thần lên tiếng cho thấy tiên thượng vô cùng sốt ruột.
Ta quay qua nhìn Phượng Hoàng chằm chằm. Mặc dù ta đánh chẳng thắng được ai trong hai người họ nhưng muốn ta kể thì phải đảm bảo an toàn cho Minh Nhật ca cái đã! Nói gì thì nói Minh Nhật ca với ta không khác gì huynh trưởng với tiểu muội, ta không thể cứ thế đem người nhà đi bán được.
Cuối cùng Phượng Hoàng cũng đảm bảo với ta.
- Ta đảm bảo không động đến hắn. Mau kể đi.
Bây giờ ta mới yên tâm kể.
Hồi nhỏ ta thấy Minh Nhật ca hay đeo một cái bọc vải trên lưng, ta hỏi thì huynh ấy bảo một thứ quan trọng. Ta nghĩ thứ đấy rất quý giá nên cố kìm nén dặn bản thân không được động vào. Cho đến một hôm nào đấy ta không kìm nổi lòng hiếu kì sục sôi trong lòng bèn lén mở ra xem.
Trong đấy có một cái vỏ kiếm, ta rất thích hoa văn khắc trên đấy và cảm giác sờ tay vào cũng thích lắm, trên vỏ kiếm còn khắc hai chữ Hàn Sương nữa. Bên cạnh vỏ kiếm thì trong đó còn ba mẩu kiếm gãy. Ta nhìn ba mẩu kiếm gãy trông chẳng khác gì ba thanh sắt vụn, không biết nó có gì quý giá?
Lần ấy ta có bị Minh Nhật ca phát hiện nhưng huynh ấy chỉ bảo ta xem xong thì cất đi đừng nghịch linh tinh. Thế nên lá gan của to lên, thi thoảng lại lấy ra xem. Cho đến một lần ta trót dại lấy mảnh kiếm gãy đi đào đất khiến Minh Nhật ca rất tức giận còn suýt nữa đánh đòn ta. Sau đó huynh ấy cấm ta không được động vào nữa mà ta cũng chẳng dám sờ.
Nghe nói ta cầm đi đào đất, Phượng Hoàng cũng mặt nặng mày nhẹ với ta.
- Ngươi!
Nhìn cánh tay Phượng Hoàng giơ lên như thể sắp đánh ta vội ôm đầu. May thay Phượng Hoàng đã hạ tay xuống, hết sức kìm nén thốt ra một câu.
- Không ra gì cả!
Ta chẳng hiểu kiếm gãy thì có gì quan trọng mà ai cũng đòi đánh ta thế này? Duy chỉ có Thủy thần hòa hoãn hơn cả.
- Không biết vị đó giờ ở chỗ nào?
Cái này thì ta chịu nên đành đáp.
- Tiểu tiên không biết ạ.
Trước giờ toàn là huynh ấy tìm đến ta không à.
- Vậy Thu Nguyệt tiên tử có biết người ấy từng sống ở đâu không?
Thủy thần đổi câu hỏi.
Chỗ Minh Nhật ca từng sống thì nhiều lắm. Ta cố gắng liệt kê hết những nơi Minh Nhật ca từng nói và những nơi ta biết mà còn nhớ được. Thủy thần nghe xong thì liền bay đi như một cơn gió. Còn lại một mình ta Phượng Hoàng khoanh tay tra khảo.
- Minh Nhật là kẻ nào?
- Minh Nhật ca tốt với ta lắm.
Ta nói.
- Ta ngược đãi ngươi?
Ta nhận ra giọng Phượng Hoàng có phần thay đổi theo chiều hướng không vui.
Ta nghĩ một lát rồi lắc đầu, mặc dù hắn vô duyên vô cớ phạt ta nhưng không đến mức “ngược đãi” tiếp đó trả lời hắn.
- Minh Nhật ca là một cây trúc tinh cũng là người nuôi dưỡng ta trước đây.
- Bây giờ hắn đâu?
Phượng Hoàng tiếp tục hỏi.
- Không biết.
Ta lắc đầu. Hình ảnh Minh Nhật ca thường bị rượt đuổi trước kia bỗng lóe lên trong đầu ta, ta nhìn Phượng Hoàng dè dặt lên tiếng.
- Ngươi đừng đánh huynh ấy nhé.
Phượng Hoàng liếc mắt, không vui vẻ hỏi ngược lại ta.
- Sao không thấy ngươi quân tâm ngược lại?
“Ngươi thì có gì phải lo” ta chỉ dám nghĩ chứ không dám nói. Phượng Hoàng mặt cau mày có thế kia, ai dám chọc vào tổ kiến lửa ấy.
- Nhị điện hạ của chúng ta thông minh tài giỏi, phép thuật cao cường có ai mà không đánh lại chứ.
Có vẻ lời nịnh nọt của ta chẳng có tác dụng gì, hắn nói.
- Khỏi cần nịnh, ngươi quen biết kẻ đó như thế nào kể rõ ta xem.
Ta nhìn Phượng Hoàng với ánh mắt nghi ngờ, hắn bồi thêm một câu.
- Trong mắt ngươi ta là loại người không biết lí lẽ hả?
Ta lắc đầu.
- Còn không kể.
Phượng Hoàng yêu cầu lần nữa.
- Sao tự nhiên ngươi muốn biết thế?
Ta thắc mắc.
- Muốn biết rõ lai lịch của thư đồng theo hầu, lí do đủ chưa?