Nhân duyên nhân gian đúng là muôn vẻ. Đằng sau mỗi sợi tơ hồng ấy là câu chuyện như nào nhỉ? Cây Nhân Duyên chỉ cho ta thấy kết quả của họ chứ đâu cho ta xem giữa họ xảy ra chuyện gì.
- Có muốn xem thử nhân duyên của vài người không?
- Có chứ.
Đối với đề nghị ấy ta không hề do dự đồng ý và thúc giục.
Thượng thần xua tay một cái không trung liền xuất hiện một khung cảnh.
Có hai đứa nhỏ một nam một nữ chơi với nhau rất vui vẻ, bỗng cô bé bị ngã cậu be liền cõng cô bé. Hai người lớn dần lên tình cảm vẫn tốt như lúc nhỏ rồi chàng trai rời quê hương đi làm ăn buôn bán cuối cùng trở nên khá giả. Lúc ấy chàng liền quay trở về quê nhà đem sính lễ đến cầu thân, cô gái liền đồng ý hai gia đình thân càng thêm thân. Tiếp đó cuộc sống của cả hai vô cùng hòa thuận, cùng nhau dạy dỗ con cái trưởng thành. Cái này gọi là hạnh phúc, viên mãn sao?
Chớp mắt lại hiện ra một cảnh khác. Hình như là nhân duyên của người khác. Khả năng của thượng thần khiến ta vừa hâm mộ lại vừa rầu rĩ. Bao giờ ta mới có năng lực bằng một nửa ngài ấy đây. Đúng rồi, Phượng Hoàng từng hứa là sẽ dạy ta pháp thuật. Lúc nào phải nhắc hắn mới được.
Những bông lê trắng muốt nổi bật trên nền cỏ xanh. Những cánh hoa lê nhẹ bay trong gió. Cô gái đứng dưới tán cây giơ tay hứng cánh hoa mỏng manh rơi.
- Giai nhân mỹ lệ, nhuyễn ngọc ôn hương.
Thượng thần bỗng mở lời. Ta biết cái câu này là khen cô gái kia đẹp.
Cách đó không xa có một chàng trai đang ngắm cô gái. Xem đến đây thượng thần lại có lời:
- Tướng mạo tuấn tú. Nam thanh nữ tú, đẹp đôi.
- Sao cặp trước người không nói gì đến cặp này người góp ý nhiều thế?
Ta thắc mắc sao đôi trước ngài không nói gì đôi này cứ chốc ngài lại nói thế?
- Cặp trước tướng mạo bình thường, cái gì cũng suôn sẻ ta có thể nói gì.
- Thế cặp này không suôn sẻ sao?
- Xem đi.
Thượng thần cau mày. Ta nghe lời, không hỏi nữa chăm chú xem tiếp. Truyện Quân Sự
Chưa gì đã tới cảnh chàng trai trao cho cô gái vật định tình thề rằng sau khi trở về sẽ lấy nàng làm thê tử. Quả thật chàng trai đã làm được. Sau khi thi đỗ bảng vàng chàng trai đã lấy cô gái nhưng chỉ cho nàng làm thiếp. Còn chính thất lại là con gái cưng của thừa tướng đương thời do bất đắc dĩ mới phải lấy.
- Hồng nhan bạc phận.
Thượng thần lại bình luận. Rút kinh nghiệm ta không hỏi chen ngang làm mất hứng thượng thần nữa.
Tuy nàng chỉ là tiểu thiếp nhưng chàng một lòng một dạ với nàng ngay cả đêm tân hôn cũng không thèm tới phòng chính thất. Có thể nói là ghẻ lạnh thiên kim nhà thừa tướng đến cùng cực. Điều này đã khiến những bất an trong lòng nàng biến mất nhưng lại khiến chính thất ghen ghét, đố kị rat ay độc ác với nàng. Thêm vào đó thế lực bên nhà mẹ đẻ nàng ta lớn mạnh còn kéo bè kết phái mưu mô toan tính làm rối ren triều chính. Khiến chàng nhiều lúc rơi vào bất lực.
Thế nên dù không muốn, dù đau lòng chàng vẫn phải đẩy nàng ra xa, giả vờ không quan tâm đến nàng mong như vậy có thể bảo vệ nàng bình an.
Song lại khiến nàng mang tâm bệnh, khiến hiểu lầm giữa hai người chồng chéo. Cuối cùng khi chàng hoàn thành xứ mệnh giúp hoàng thượng giữ vững binh quyền, dẹp được bè phái trong triều. Khi chàng đủ vững mạnh để che trở cho nàng thì nàng lại qua đời vì bạo bệnh để lại một mình chàng cô độc.
- Bi ai, đúng là bi ai. Hỏi thế gian tình là gì?
Thượng thần cất chất giọng thương tiếc.
- Không biết.
Ta thật thà trả lời câu “hỏi thế gian tình là gì?” ai ngờ lại khiến thượng thần không vui.
- Chẳng biết cái gì hết. Về cung của ngươi đi!
Người lôi ta đi là ngài, người đuổi ta đi cũng là ngài nốt. Còn chưa dạy ta cái gì mà. Ta còn hiếu kì nhiều lắm. Tuy lòng đầy tâm sự nhưng ta là kẻ lanh lợi biết nhìn sắc mặt mà sống nên sắc mặt thượng cau có ta liền cáo lui.
Trạc Thanh cung.
Ta bước từng bước rón rén đi vào. Quả thực ta không có ý trốn việc đi chơi là Thanh Duy thượng thần bắt ta đi. Dù sau đó đúng là ta có ý muốn xem tiếp nhưng nói gì thì nói kẻ đầu sỏ gây ra mọi chuyện vẫn là thượng thần. Nghĩ thì nghĩ thế nhưng ta vẫn thấy chột dạ. Lòng thầm cầu mong sao cho Phượng Hoàng chưa có về.
Trong lúc ta vô cùng thận trọng bước từng bước một như đi trên lớp băng mỏng thì một chất giọng ta không hề muốn nghe thấy vang lên.
- Về rồi đó hả? Mười lần chép phạt có vẻ vẫn ít?
Chất giọng này hơn phân nửa là không hài lòng.
Ta vội vội vàng vàng thanh minh vừa nói vừa cố rặn ra vài giọt nước mắt cho nó thuyết phục.
- Điện hạ bớt giận. Rời khỏi cung vốn không phải chủ ý của ta là do ta bị thượng thần ép đi!
Ta đã làm mắt cay đến hết mức có thể vậy mà một tí nước làm ướt mắt cũng không có.
- Điện hạ - ta, ngươi lấy lòng người khác cũng dễ nghe thật!
Nhác thấy Phượng Hoàng định nói thêm câu gì đó, theo kinh nghiệm của ta câu sau chắc chắn là phạt cái gì đấy. Thế là ta quỳ rạp xuống lê gối đến chân người ta luôn.
- Điện hạ, tiểu tiên bị oan thật mà! Là Thanh Duy thượng thần nằng nặc lôi tiểu tiên đi. Người cũng biết thực lực giữa tiểu tiên với thượng thần cách biệt xa như nào rồi đấy. Tiểu tiên làm sao không thể không nghe theo ngài ấy được. Còn về vấn đề xưng hô tiểu tiên cam đoan không có lần sau nữa. Có câu quân tử không chấp kẻ tiểu nhân. Điện hạ là quân tử sao có thể so đo tính toán với kẻ tiểu nhân như tiểu tiên làm hạ thấp uy phong của bản thân.
Ta nói liến thoắng một thôi một hồi chỉ sợ nói không nhanh là song to gió lớn ập xuống. Ngẩng đầu lên ta thấy mặt Phượng Hoàng có biểu cảm sững sờ. Hắn thấy lời ta nói quá thấu tình đạt lí, không chê vào đâu được chăng?
- Lời tiểu tiên nói có phải rất chí lí khiến người kinh ngạc phải không?
Biểu cảm của Phượng Hoàng thay đổi. Hắn nhìn ta đầy ý vị.
- Đúng là kinh ngạc nhưng không phải do lời nói mà là do hành động kìa?
Là sao? Hành động của ta vẫn chưa đủ thành ý hả? Hắn vẫn không tin, vẫn muốn phạt ta nữa sao? Nghĩ vậy ta bèn dập đầu để thể hiện hết lòng thành của mình. Nếu móc tim gan phèo phổi ra mà không đau không chết ta dám cam đoan rằng bây giờ ta cũng móc ra cho hắn xem.
Vừa khấu được một cái ta liền nghe được chất giọng đầy nội lực từ phía Phượng Hoàng.
- Ngươi có ý gì? Đứng dậy ngay cho ta!
Sao lại thành tức giận thế này? Làm như vậy rồi mà vẫn không đủ thành ý?
- Ta đã làm hết nước hết cái mà ngươi vẫn chê ta chưa đủ thành ý hả? Những lời ta nói toàn bộ đều là sự thật, không phải ta cố tình trốn ra khỏi cung mà là bị thượng thần Thanh Duy cầm tay lôi đi.
- Dập đầu khấu lạy là thể hiện thành ý?
- Đúng vậy.
Ta còn gật đầu thêm mấy cái nữa để tăng độ xác thực.
Phượng Hoàng đưa tay day day trán. Trên mặt hình như hiện lên vài phần bất lực sau đó thở dài chán nản.
- Gỗ mục không thể chạm trổ.
Ta còn đang mải suy sét xem Phượng Hoàng đang ám chỉ cái gì về mình thì hắn đã đổi chủ đề.
- Thúc phụ tìm ngươi làm gì? Giải khuây hả?