Hoa Hoa Tương Ngọc

Chương 72




Một đường thuận buồm xuôi gió, chúng ta về đến kinh thành. Công công bà bà đã ngóng trông từ lâu ở cổng thành, điều họ nhìn thấy là hình ảnh con trai mình cưỡi ngựa, ung dung tự tại.

Hầu gia đích thân dắt ngựa, để con trai đi một vòng lớn quanh kinh thành, tin tức Thế tử Tuyên Bình Hầu đã khỏi chân nhanh chóng lan truyền khắp nơi.

Còn về phần Quận chúa Vân Tường, sau khi trở về kinh thành, nàng bị Trường công chúa giam lỏng trong phủ, nghe nói đã được sắp xếp một mối hôn sự.

“Là Thế tử của phủ Kiềm Quốc công ở Vân Nam, cũng coi như xứng đôi vừa lứa.”

Bà bà thở dài một tiếng, rồi nói tiếp: “Chỉ là xa kinh thành quá, nhưng mà, Trường công chúa thương con gái, có lẽ đây mới là hôn sự tốt nhất.”

Tuy Kiềm Quốc công ở tận Vân Nam xa xôi, nhưng địa vị lại rất cao. Đối với Trường công chúa và Hoàng thượng mà nói, để Vân Tường Quận chúa gả đi vừa là để an ủi, vừa là để lôi kéo.

Thân phận nữ nhi quả thật chẳng dễ dàng gì, chỉ mong Quận chúa có thể sống một cuộc đời hạnh phúc thuộc về riêng mình!

34

Ngày ta và Tề Ngọc động phòng, trong phòng the của chúng ta, nến đỏ thắp sáng rực rỡ. Chàng nói, đây là điều chàng nợ ta.

Một đêm nồng nàn, chúng ta thực sự hòa quyện vào nhau.

Sáng hôm sau, công công bà bà vui vẻ đưa cho ta tất cả sổ sách và chìa khóa.

“Nhi tức à, từ nay Hầu phủ giao cho con lo liệu nhé!”

Rồi hai người họ nhanh chóng chuồn đi, từ đó an hưởng tuổi già, khi rảnh rỗi thì uống rượu xem ca hát, sống một cuộc sống thật tiêu d.a.o tự tại. Cả Hầu phủ đều nằm trong tay ta và Tề Ngọc, khiến chúng ta mệt mỏi vô cùng.

May mắn thay, ta rất giỏi việc sổ sách, chẳng mấy chốc đã sắp xếp mọi việc trong Hầu phủ đâu ra đấy.

Lại một mùa đông đến, có những đêm Tề Ngọc trằn trọc mãi không ngủ được. Ta đã dặn dò người dưới may sẵn bọc đầu gối cho chàng, để chàng không bị gió lạnh mỗi khi cưỡi ngựa về.

Khi Khương Uyển xuất giá, ta còn ở đất Thục nên không kịp dự hôn lễ của nàng. Gần Tết, nàng sinh non một bé trai. Vì là tỷ muội ruột thịt, nàng sinh con ta không thể không đến thăm.

Khương Uyển có con rồi thì mọi sự đều viên mãn, nàng ôm con trai trong lòng, đắc ý lắm. Lúc này, nàng vẫn không quên giả vờ an ủi ta.

“Muội muội lấy chồng sớm hơn ta, cũng nên sớm sinh cho Thế tử một đứa con rồi, nhưng muội đừng lo lắng, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên!”

Sau khi lấy chồng, nàng ta đúng là đã học được không ít mánh khóe. Nhưng nhìn hai nàng thiếp trong phòng nàng ta, lại nhìn sắc mặt vàng vọt của nàng ta vì tức giận với các thiếp thất, ta cũng chẳng muốn so đo với nàng ta nữa.

Đích mẫu thì hiền lành hơn nhiều, biết ta được coi trọng ở Hầu phủ, chỉ khuyên chúng ta là thân tỷ muội, ngày thường nên qua lại thăm nom nhau nhiều hơn.

Cha ta vẫn chưa có con trai. Ban đầu ta muốn đón mẫu thân ta đi, nhưng cha ta không đồng ý. Sau đó, mẫu thân ta mua một trang viên ở ngoại ô, dứt khoát chuyển ra đó ở, thường ngày không về lại phủ nữa.