Hoa Hoa Tương Ngọc

Chương 69




“Mỗi lần ta đến Hầu phủ, phu nhân luôn kéo ta nói này nói nọ, chính là không chịu để ta đến hậu viện tìm Tề Ngọc ca ca. Ta rất khâm phục ngươi, một thứ nữ không đáng chú ý, lại có thể lấy lòng trên dưới, cả Hầu phủ từ trong ra ngoài đều bị ngươi thu phục, thật là có tâm cơ!”

Ta như một con tằm nhúc nhích vài cái, lợi dụng ma sát với mặt đất để gãi ngứa lưng. Nghe vậy, ta chỉ cười nhạt, thậm chí không có ý định đôi co với nàng ta.

“Quận chúa nói đùa rồi, ta chỉ làm những gì một thê tử, một tức phụ nên làm thôi.”

Quận chúa Vân Tường càng nghĩ càng uất ức, nàng ta rút ra con d.a.o găm giấu trong giày, lưỡi d.a.o sắc bén lóe sáng trước mắt ta.

“Thứ ta không có được, ngươi cũng đừng hòng có được!”

Vừa nói, nàng ta giơ d.a.o lên định rạch mặt ta, ta thầm lo lắng, sợ nàng ta thật sự nghĩ quẩn.

Chớp thời cơ, ta nghiêng đầu cắn mạnh vào cổ tay nàng. Cơn đau khiến nàng buông lỏng tay, đoản đao rơi xuống đất.

Thực ra, nàng nào có ý định làm ta bị thương, bằng không sao có thể để ta dễ dàng cắn được cổ tay nàng như vậy?

Vân Tường Quận chúa ôm lấy cổ tay, không biết là vì đau hay vì giận, vậy mà chẳng màng hình tượng mà òa khóc nức nở.

“Ngươi ức h.i.ế.p người! Ngươi dám cắn ta! Ta chính là không cam lòng! Tại sao ngươi chỉ là một thứ nữ lại có cuộc sống tốt đẹp như vậy? Công công bà bà yêu thương, phu quân chiều chuộng. Cả kinh thành này ai mà không biết Tề Ngọc sau khi gãy chân thì không bao giờ chịu bước ra khỏi cửa gặp ai? Vậy mà vì ngươi, chàng ấy đã ba lần bốn lượt ra ngoài. Ta thật sự không cam lòng! Ta đường đường một Quận chúa, vậy mà lại không bằng một thứ nữ như ngươi? Tại sao ngươi vừa bước chân vào hầu phủ đã có cuộc sống sung túc, chẳng cần lo nghĩ gì?”

Ta nhổ một bãi nước bọt, nhát cắn lúc nãy mạnh quá khiến má và lợi ta giờ vẫn còn đau.

“Quận chúa, không phải ta gả cho Thế tử rồi mới có cuộc sống an nhàn, mà là dù ta gả cho ai, ta cũng sẽ biết cách vun vén để có một cuộc sống tốt đẹp! Phận nữ nhi sống trên cõi đời này vốn đã nhiều gian truân, nếu bản thân không thể tự mình đứng vững, trông chờ vào người khác cũng vô ích. Khi ta ở nhà mẹ đẻ vất vả ngược xuôi, Quận chúa vẫn còn đang làm nũng trong lòng Trưởng công chúa. Khi ta ở Hầu phủ ngày đêm chăm sóc Thế tử, Quận chúa vẫn thong dong du ngoạn sơn thủy, cùng lắm chỉ áy náy vào gọi vài tiếng ca ca. Quận chúa nói, Thế tử vì ta mà ra ngoài, nhưng Quận chúa có từng nghĩ, ta dựa vào cái gì để khiến Thế tử làm vậy?”

“Bởi vì ta đã làm tròn bổn phận của một thê tử, nên ta xứng đáng được như vậy.”

“Thân là thê tử, khi phu quân đã bị thương, thì phải quán xuyến mọi việc trong nhà, chứ không phải chỉ biết khóc lóc oán trách ông trời!!”

Lời ta vừa dứt, một mũi tên sắc lạnh xé toạc cửa sổ xe ngựa lao vào trong, khiến Vân Tường Quận chúa hét lên kinh hãi.

“Mạnh Vân Tường, ta đếm đến ba, mau lăn ra đây!”