Hoa Hoa Tương Ngọc

Chương 61




Chỉ thấy Mạnh Quyết cười đầy tự tin: “Ta ép Độc Cô Tuyệt nuốt rồi, chẳng làm sao cả!”

Nghe hắn nói vậy, ta gần như tuyệt vọng. Chỉ có vậy thôi sao? Liệu người ta có chữa khỏi cho Tề Ngọc không?

Ta còn nghi ngờ Độc Cô Tuyệt vừa gặp Mạnh Quyết sẽ từ chối thẳng thừng.

Nghe Chu Tú Cầm kể, ngọn núi này gọi là núi Vô Căn, vì thuốc của Độc Cô Tuyệt có một vị thuốc dẫn là nước vô căn, chính là nước mưa. Lâu dần, mọi người đều gọi ngọn núi này là núi Vô Căn.

Còn về Mạnh Quyết, lần trước hắn ngơ ngơ ngác ngác bám theo, rồi lại ngơ ngơ ngác ngác cướp thuốc bỏ trốn, lần này còn cả gan dẫn người tới, ra vẻ chẳng sợ hãi gì cả.

“Độc Cô thần y hẳn không nhỏ mọn đến thế.”

Chu Tú Cầm liếc xéo hắn, nói: “Nếu ta là thần y, nhất định sẽ hạ độc ngươi bằng thứ độc kỳ lạ nhất thiên hạ, loại không có thuốc giải, cho ngươi c.h.ế.t luôn!”

Mạnh Quyết thấy nàng tức giận trông thật buồn cười, bèn vỗ một cái vào sau gáy nàng: “Con bé này, tâm địa cũng độc ác lắm chứ.”

Thấy hai người này lại sắp cãi nhau, ta vội vàng tách họ ra, mỗi bên một người.

Núi Vô Căn không tính là quá cao, chỉ là dưới chân núi là rừng độc chướng, lần trước Mạnh Quyết đi qua hoàn toàn nhờ may mắn, lại còn có thuốc giải độc tự pha chế mang theo bên mình. Vì sợ xảy ra chuyện, mấy người chúng ta đều uống thuốc giải độc hắn trộm được từ Độc Cô Tuyệt.

Theo lời hắn nói, Độc Cô Tuyệt y thuật cao minh, thuốc giải độc còn có công hiệu làm sáng mắt, tỉnh tâm.

“Lão già này tâm địa độc ác, lúc làm khó người khác một chút cũng không mủi lòng, ta không đập phá nhà tranh của hắn đã là may lắm rồi!”

Lời nói của Mạnh Quyết ban đầu ta không để ý lắm, mãi đến khi chúng ta thật sự lên đến núi ta mới chợt hiểu ra.

Nói đi cũng phải nói lại, Chu Tú Cầm quả thật xứng đáng là đứa trẻ lớn lên trên ngọn núi này từ nhỏ, nàng dáng người nhỏ nhắn, đi đường núi cứ như đi trên đất bằng, không giống Mạnh Quyết lần trước đến đây đi nhầm bao nhiêu chỗ, cứ thế mất hẳn hai ngày mới lên đến đỉnh núi.

Trên núi cây cối xanh um tươi tốt, sau khi vượt qua màn độc chướng là một màu xanh mướt mắt, khắp nơi đều là tiếng chim hót không rõ tên, nhìn một cái cứ ngỡ như không thấy điểm dừng.

Giờ đây ta lại bắt đầu cảm thấy bội phục Mạnh Quyết, mặc dù chính hắn đã khiến Tề Ngọc phải tàn phế, nhưng hắn cũng đang cố gắng hết sức để tìm cách chữa trị đôi chân cho chàng. Chỉ riêng việc năm xưa hắn dám một mình vượt qua dãy núi này, ta cũng đã khâm phục hắn từ tận đáy lòng.

Chu Tú Cầm tuổi còn nhỏ, năm nay mới mười lăm, nhưng đã quen thuộc đường núi và giỏi xem thời tiết. Nhờ có nàng dẫn đường, chúng ta chỉ mất nửa ngày đã leo lên đến đỉnh núi.

Chỉ là đường núi hiểm trở, ta lại là người không hay ra ngoài, đã làm chậm trễ mọi người.

Chu Tú Cầm mang theo bên mình chiếc bình nước làm bằng tre, mở nắp bình, nàng rót một chén nước đưa cho ta.

“Tỷ tỷ, người nếm thử xem, là nước kim ngân ta tự nấu.”