Không ngờ Tề Ngọc lại phản ứng dữ dội như vậy.
Hai người đang tranh cãi gay gắt, không ai chịu nhường ai. Đúng lúc này, Mạnh Quyết đột ngột mở cửa phòng. Ta đang ghé mắt vào khe cửa nghe lén, bị bất ngờ nên ngã sóng soài vào trong.
Tề Ngọc thấy bộ dạng lóng ngóng của ta, tức giận quát: “Nàng còn ra thể thống gì nữa không? Còn không mau ra ngoài!”
Ta biết mình nghe lén là sai, vội vàng đứng dậy đóng cửa phòng lại cho chàng.
“Rầm” một tiếng, không biết chàng ném thứ gì vào cửa, phát ra âm thanh lớn.
Mạnh Quyết, một nam nhân cao lớn, đứng trước mặt ta, cúi đầu như một chú chó lớn bị bỏ rơi.
“Đệ muội, để muội chê cười rồi.”
Hắn và Tề Ngọc quả là hai thái cực. Tề Ngọc da trắng, dung mạo rực rỡ, tựa như một chú mèo Ba Tư xinh đẹp; còn Mạnh Quyết da ngăm đen, dáng người cao lớn, gương mặt cương nghị, toát lên vẻ nam tính mạnh mẽ, giống như một chú chó lớn trung thành canh giữ cổng nhà.
Một mèo một chó, thật đúng là một cặp oan gia.
Ta khẽ cúi đầu chào hắn: “Tiểu quận vương đừng trách, phu quân bình thường không phải người thô lỗ như vậy.”
Hắn đưa tay xoa mũi, ủ rũ nói: “Ta biết, tất cả là lỗi của ta.”
Vừa nói, hắn còn mang theo giọng nghẹn ngào. Ta nghe mà thấy mủi lòng.
“Chỉ là tai nạn thôi, Tiểu quận vương đừng quá tự trách.”
Mạnh Quyết ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy nhìn ta chằm chằm. Ánh mắt vừa rồi còn chất chứa đau thương, giờ đây lại ánh lên vẻ tán thưởng.
“Vừa rồi chưa kịp nhìn kỹ, đệ muội hóa ra lại xinh đẹp động lòng người đến vậy. Tề Ngọc thật là có phúc!”
Ta lúng túng trước lời khen bất ngờ của hắn. Hơn nữa, xinh đẹp quyến rũ, đó có phải là lời nên nói với đệ muội hay không? Nghe là biết Tiểu quận vương này chẳng có mấy chữ trong bụng.
Chúng ta đang nói chuyện thì trong thư phòng lại vang lên tiếng gầm thét: “Cút đi! Đó là phu nhân của ta! Ngươi đang khen ngợi cái gì hả!”
Đêm đến, ta trằn trọc trên giường mãi không ngủ được, cứ như chiếc bánh đang bị nướng trên chảo vậy. Tề Ngọc bị ta làm phiền không tài nào ngủ yên, bực dọc nói: “Giường có gai đ.â.m nàng hay sao mà cứ trở mình mãi thế?”
Ta mở mắt, gối đầu lên vai chàng rồi nói: “Hay là, chúng ta đi tìm vị thần y kia, chàng thấy sao?”
Nghe đến đây, Tề Ngọc vốn đã nguôi ngoai, lập tức lại nổi cáu.
“Nàng tin hắn hay tin ta là Ngọc Hoàng Đại Đế?”
Ta lại nằm xuống.
“Thiếp chỉ nghĩ, dù chỉ có một tia hy vọng, chúng ta cũng nên thử xem.”
“Sao, nàng cũng chê ta tàn phế rồi à?”