Hoa Hoa Tương Ngọc

Chương 33




Giờ đây thoát khỏi sự kìm kẹp của đích mẫu, ta như cá gặp nước, lại có Thế tử gia che chở, ta chẳng khách khí mà bảo chưởng quầy gói hết mấy tấm vải đẹp nhất, lát nữa sai người đem về Hầu phủ.

Tề Ngọc thấy ta vui sướng như chuột sa chĩnh gạo, e rằng không dăm ba chén trà thì không ra khỏi đây được, bèn để sai vặt đẩy xe vào phòng khách uống trà.

Ta sờ soạng các loại vải vóc, vui quên cả trời đất, trong đầu chỉ toàn là kiểu dáng y phục, cùng với hình ảnh đích tỷ ngày xưa, sau khi chọn xong vải, vênh váo đi qua trước mặt chúng ta, những người con thứ.

Quả đúng là “vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến”.

Ta vừa mới nghĩ đến đích tỷ, thì nàng ta đã xuất hiện.

“Chưởng quầy, mấy tấm vải ta đặt đã có chưa?”

Chưởng quầy và đích tỷ xem ra đã quen biết từ trước, vừa nghe thấy giọng nàng ta, liền tươi cười nghênh đón.

“Tứ cô nương giá lâm, thật thất lễ vì không ra đón tiếp từ xa. Mấy tấm vải cô nương cần đã được giữ lại từ lâu, bây giờ sẽ sai người đưa đến phủ ngay ạ.”

Đích tỷ vừa bước vào cửa đã trông thấy ta, nụ cười nhếch mép còn chưa kịp nở trên môi, nàng ta đã nhìn thấy tiểu nhị đang ôm mấy tấm vải ta vừa mua, lòng liền xao động.

“Chậm đã, mấy tấm vải này sao ta chưa từng thấy?”

Chưởng quầy nhìn ta, lại nhìn nàng ấy, chỉ biết cười trừ đáp: “Mấy tấm này Thế tử phu nhân đã chọn trước rồi ạ, chúng tiểu nhân đang định mang đến phủ cho người.”

Ý của chưởng quầy đã rất rõ ràng, là ta đã trả tiền rồi. 

Nhưng đích tỷ vốn là kẻ kiêu căng, ngạo mạn quen thói. Trong mắt nàng ta, ta vẫn mãi là đứa thứ nữ năm xưa, bị nàng ta giày xéo dưới chân bao năm ròng, chỉ biết run rẩy sợ hãi, nào dám chống trả. Dù trước khi về nhà chồng ta có ra oai, thậm chí còn tát nàng ta hai cái, thì trong mắt nàng ta, ta vẫn chỉ là đứa nữ nhi bị nàng ta bắt nạt quen rồi.

Đích tỷ ngạo nghễ ngẩng cao cằm, nhìn xuống ta bằng ánh mắt khinh bỉ.

“Mấy tấm vải này, ta lấy!”

Nàng ta chỉ tay vào chỗ vải ta chọn, giọng điệu chẳng khác nào ra lệnh. Nghe cái giọng hống hách ấy, ta chỉ thấy buồn cười.

Ta phất tay ra hiệu cho người cầm vải đang lúng túng, bảo cậu ta nhanh chóng mang hàng tới phủ cho ta. Cậu ta cúi đầu chạy biến đi.

Đại tỷ đứng sau lưng giậm chân: “Cái gì thế này! Có nghe ta nói không?”

Chưởng quầy cười xòa: “Tứ cô nương, tấm vải này đúng là đã được Thế tử phu nhân thanh toán rồi. Nếu cô nương thích, có thể xem qua bên kia, đều là những mẫu mới nhất.”

Ai ngờ đại tỷ không hề lay động. 

Chưởng quầy không hiểu tính tình của chị ta, còn ta thì rõ như lòng bàn tay. Nàng ta cho rằng chẳng phải chưởng quầy có lỗi, mà lỗi là ở ta. Ta đã không chủ động nhường tấm vải cho nàng ta, bởi lẽ nàng ta là đích tỷ của ta. Ta thân phận thứ nữ, gặp nàng ta, phải cung kính dâng mọi thứ cho nàng. Hễ nàng muốn, ta nào dám từ chối. 

“Lâu ngày không gặp, ngươi khá lắm! Ngũ muội, gặp ta sao không hành lễ vấn an?”