Hoa Hoa Tương Ngọc

Chương 30




Nghe hắn nói thế, ta bực mình vỗ một cái vào đùi hắn. Cẳng chân hắn đã mất cảm giác, nhưng đùi vẫn còn biết đau. Hắn hít vào một ngụm khí lạnh, giận dữ quát: “Đồ c.h.ế.t tiệt này, ngươi điên rồi à? Định mưu hại trượng phu hay sao!”

Từ sau lần trước chúng ta diễn trò trước mặt tiểu Quận chúa, khoảng cách giữa hai chúng ta cũng gần lại không ít. Ít nhất hắn không còn né tránh ta nữa.

“Nay ngươi đã rơi vào tay ta, há chẳng phải ngoan ngoãn nghe theo ta hay sao? Thanh xuân của ta bị hủy hoại trong tay kẻ què như ngươi, ngươi chẳng lẽ không phải đền bù cho ta?”

Hai tiếng “kẻ què” kia như ngàn mũi d.a.o đ.â.m vào tai, hắn nghe thấy liền muốn vùng lên chống trả. Nhưng than ôi, sức cùng lực kiệt, hắn chỉ còn biết trút giận lên tay vịn chiếc xe lăn.

“Hay lắm, hay lắm! Đến cả một thứ nữ như ngươi cũng dám gọi thẳng ta là "kẻ què", người ngoài còn chẳng biết sẽ khinh khi ta đến nhường nào! Ngươi cứ đợi đấy, ta lập tức viết hưu thư để bỏ ngươi! Không! Ta nhất định phải viết hưu thư!”

Ta nghe hắn gào thét ầm ĩ, liền le lưỡi lè mặt trêu ngươi hắn.

“Lêu lêu lêu, ngươi viết ta liền xé! Muốn bỏ ta, đừng hòng! Tên! Què! Nhỏ!”

Tề Ngọc tức đến nỗi hai tay như bốc hỏa, điên cuồng xoay xe lăn đuổi bắt ta khắp sân.

“Ngươi cứ đợi đấy! Xem ta tóm được ngươi rồi sẽ xử ngươi ra sao! Đồ thứ nữ kia!”

Hai chúng ta cứ chạy vòng quanh, đến khi bà tử thong thả đi tới, thì thấy ta đang bị Tề Ngọc túm lên xe lăn đánh đòn, đầu tóc rối bù như rơm rạ.

“Ta cho ngươi ăn nói bừa bãi! Ta cho ngươi ăn nói bừa bãi! Chạy đi, xem ngươi chạy được bao xa!”

Hắn vừa đánh bốp bốp vừa cười sảng khoái như vừa báo được mối thù lớn. Bà tử vừa mới ló mặt, ta đã bị đánh đến nước mắt giàn giụa, không ngừng kêu cứu: “Cứu ta với!”

Bà tử xua xua tay, nói một cách vô trách nhiệm: “Chuyện vợ chồng son ta không can thiệp, ta ta ta còn có việc phải đi trước!”

Đêm xuống, ta nằm sấp ngủ, trên m.ô.n.g đắp thứ thuốc mỡ mát lạnh. Lần này đến lượt Tề Ngọc dỗ dành ta.

“Ai ngờ nàng lại yếu đuối đến vậy? Mới đánh mấy cái đã sưng cả m.ô.n.g rồi.”

Tề Ngọc biết võ công, mà cho dù không biết võ, thì từ nhỏ đến lớn luyện tập cưỡi ngựa b.ắ.n cung, sức mạnh trên tay cũng không phải người thường sánh được. Ta vốn chỉ muốn trêu chàng một chút, để chàng quen với cách gọi đó, đỡ phải sau này ra ngoài nghe người ta giễu cợt lại càng thêm đau lòng.

Ai ngờ tên tiểu tử này lại ra tay tàn nhẫn, đánh cho hai bên m.ô.n.g ta sưng vều một cao một thấp, một bên xanh một bên tím. Vị trí lại nhạy cảm, đến nỗi nữ y đến bôi thuốc cũng phải phì cười. Tức quá, tối đến ta không thèm để ý đến hắn, cứ nằm sấp một mình mà ngủ.

Sau khi bị ta ngó lơ, Tề Ngọc áy náy, cuối cùng cũng hỏi làm thế nào mới có thể khiến ta vui.