Hoa Hoa Tương Ngọc

Chương 28




Ta nhìn hắn với vẻ khó hiểu, cố ý hỏi: “Thế tử, chúng ta vẫn luôn "ân ái" mà?”

Tề Ngọc buông xuôi, trên gương mặt không dễ dàng mới nuôi cho tròn trịa hiện đầy vẻ bất lực.

“Thôi được, nàng muốn nghĩ sao thì nghĩ! Dù sao, hôm nay nàng diễn cho giống một chút. Qua hôm nay, tốt nhất nàng nên tránh xa ta ra một chút!”

Ta nhìn hắn tức giận đến phồng má, chỉ cảm thấy hắn giống như một con mèo đang xù lông, trong lòng bỗng dưng nổi lên ý muốn trêu chọc.

Ta cố tình làm ra vẻ yểu điệu, uốn éo m.ô.n.g ngồi lên đùi hắn. Dù chân dưới của hắn đã phế, nhưng đùi vẫn còn cảm giác. Ta cứ vặn vẹo trên người hắn, nhìn hắn lần nữa đỏ bừng cả mặt, trong lòng không khỏi vui sướng.

“Ôi, phu quân, chàng nói gì vậy? Thiếp không đồng ý đâu!”

Câu này ta học được từ thiếp của cha ta. Hai người bọn họ không biết xấu hổ tình tứ với nhau trong vườn, bị ta tình cờ nhìn thấy. Bây giờ đem ra áp dụng lên người Tề Ngọc, suýt chút nữa dọa chàng ta c.h.ế.t khiếp.

Quận chúa Vân Tường, nữ nhi của Trường công chúa Khánh Dương, năm nay mười bảy tuổi, rất là xinh xắn, đáng yêu. Nàng không có cái vẻ xa cách và lạnh lùng của các tiểu thư khuê các. Trước đây ta cũng chỉ gặp nàng ấy vài lần từ xa, chưa từng tiếp xúc đàng hoàng. Chỉ thấy nàng ấy có khuôn mặt tròn với một cặp lúm đồng tiền, rất là gần gũi, đáng yêu.

Quận chúa Vân Tường vừa bước vào liền ngọt ngào gọi một tiếng: “Tề Ngọc ca ca”. 

Thấy Tề Ngọc không để ý đến mình, lúc này nàng mới thôi cười, cúi đầu nghiêm chỉnh gọi ta một tiếng: “Thế tử phu nhân.”

Ta hiểu rõ trong lòng. Gọi Tề Ngọc là ca ca, gọi ta là Thế tử phu nhân, nghe cách xưng hô là biết rõ sự thân sơ, xa gần. Nhưng nụ cười trên mặt ta không hề thay đổi, mà còn niềm nở bảo hạ nhân dâng trà, dâng điểm tâm. Ta đã hiểu ý, đến lượt ta diễn rồi!

Tay ta bưng một chén trà ấm, ngồi phịch xuống đùi hắn, rồi đưa chén trà lên miệng hắn. Khóe miệng Tề Ngọc giật giật mấy cái, miễn cưỡng uống vài ngụm.

Tề Ngọc ngồi trên xe lăn đọc sách, không có ý định để ý đến nàng ta chút nào. Quận chúa Vân Tường ríu rít nói cả nửa ngày, hắn còn không thèm ngẩng mặt lên nhìn. Ngược lại còn vẫy tay với ta.

Ta đặt chén trà xuống, vòng tay qua cổ hắn, cố ý làm hai người kia thấy ghê tởm, dùng giọng nói ngọt đến phát ngấy mà rằng: “Sao vậy phu quân? Chẳng lẽ có chỗ nào không khỏe?”

Vân Tường Quận chúa “Oa” một tiếng khóc rồi chạy đi, vừa chạy vừa nói: “Tề Ngọc ca ca, huynh thay đổi rồi!”

Thấy nàng chạy xa, Tề Ngọc đẩy ta ra, bất lực nói: “Từ khi chân ta bị ca ca nàng làm gãy, nàng đến phủ quá thường xuyên, ta biết nàng đang chuộc lỗi thay ca ca nàng, nhưng ta thật sự không cần.”

Đây là lần đầu tiên hắn nói với ta về đôi chân của hắn. Đôi chân này, vốn nên cưỡi trên lưng ngựa, cùng ta nhìn nhau từ xa, ranh giới Sở Hán, rõ ràng minh bạch. 

Nhưng giờ đây, chúng ta đã bị trói buộc vào nhau. Bởi vì đôi chân này, cũng bởi vì tai họa vô duyên vô cớ kia.

“Thế tử, thiếp vẫn muốn hỏi, chàng có hận hắn không?”

Ta nói hắn, là chỉ Tiểu quận vương. Tề Ngọc khép sách lại, day day mi tâm, thần sắc có chút hoảng hốt.