Hoa Hoa Tương Ngọc

Chương 19




“Có chuyện gì thì để ngày mai hãy nói!”

“Mẫu thân sao lại có thái độ như vậy? Nữ nhi chỉ muốn hỏi một chút chuyện mình không hiểu, vì sao người lại nổi giận đến thế? Nếu đã vậy, con không xuất giá nữa thì hơn!”

Nghe thấy ta nói không xuất giá nữa, cơn giận của đích mẫu liền bị dập tắt. Bà ta nhẫn nhịn nghe ta nói vòng vo mãi không thôi, cứ dây dưa cho đến khi trời sáng trưng ta mới chịu để bà ta đi nghỉ.

Hậu quả là ngày hôm sau bà ta thất thần, ngã sõng soài trong sân, chân tay bầm tím.

Khương Uyển bị cấm túc mấy ngày nay liền nhảy ra, chỉ thẳng vào mặt ta mắng nhiếc: “Khương Hoa, đồ tiện nhân, ngươi dám cả gan bắt nạt mẫu thân sao? Ta thấy ngươi một ngày không bị trừng trị là toàn thân ngứa ngáy!”

Dứt lời, ả ta vội vén tay áo, toan xông đến hành xử theo cái quyền của đích tỷ. Nào ngờ, ta chẳng nói chẳng rằng, giáng cho ả hai cái tát như trời giáng. Ả ta hoa mắt chóng mặt, ôm mặt hồi lâu không tỉnh. 

“Ngươi... ngươi dám đánh ta!” Ả ta ôm mặt, kinh hãi thốt lên, nhưng chẳng còn dám làm càn nữa.

Thấy chưa, ả ta chỉ là phường giấy rách, ức h.i.ế.p kẻ yếu, sợ sệt kẻ mạnh. 

“Ta vẫn luôn không hiểu, vì cớ gì ngươi lại vu cho ta tội đẩy Tề Thế tử xuống nước, giờ ta mới vỡ lẽ, bởi vì ngươi dung mạo tầm thường, tâm địa xấu xa. Ngươi biết rõ ta được thừa hưởng dung nhan của mẫu thân, nên luôn tìm cách hãm hại ta. Ta cũng biết ngươi đã lén đến gặp mẫu thân, xin người gả ta cho một lão già thất tuần nào đó. Nếu không phải đích mẫu còn biết giữ chút thể diện, e rằng ta đã sớm bị các ngươi đẩy ra khỏi phủ rồi. Cho dù ta có đi xung hỉ, gả đi cũng là Thế tử hầu phủ, nào đến lượt ngươi ở đây nói ba hoa! Sau này gặp ta phải biết điều một chút, lúc quỳ xuống thỉnh an thì động tác phải chuẩn chỉnh một chút, dù sao biểu ca họ Tống cũng không có chức quan gì trong người, chỉ là một tên áo vải. Thôi, tiễn khách!” 

Khương Uyển tức đến ngất xỉu. Ta biết nàng ta chán ghét ta, cũng biết nàng ta rất hận dung mạo của ta.

Ả ta vu cho ta tội đẩy Tề Ngọc xuống nước, chẳng qua là vì nghĩ chàng đã tàn phế, bị Hầu phủ bỏ rơi rồi, cùng lắm ả ta bị đánh một trận, nếu ta cũng c.h.ế.t đuối theo thì càng hay! Dù ta không chết, ả ta cũng muốn ta bị Hầu phủ trách phạt, bị đích mẫu và cha đẩy ra làm kẻ thế tội, dù sao ả ta có thể ngang nhiên làm loạn, có biết bao kẻ sẵn sàng bao che cho ả. Nào ngờ Hầu phủ vẫn không từ bỏ việc cứu chữa Tề Ngọc, để chàng ấy gắng gượng qua khỏi. Thậm chí còn khiến Hầu gia phải đích thân đến cửa cầu hôn.