Nhìn thấy máu tươi dọc theo cái trán trắng tuyết, chảy thành dòng xuống gương mặt Tĩnh biểu lộ những xúc cảm đáng sợ, Lộ Thương sợ tới mức không đứng dậy được, ngã ngồi xuống mép giường.
“ Bệ hạ…”
“ Bệ hạ…”
Đám thị vệ nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng đó…lại nhìn thấy Tĩnh ngây ngốc mặt đầy máu đứng yên một chỗ, nhất thời sợ kinh người.
Tĩnh giống như pho tượng địa ngục đã không còn hồn phách, chỉ phất tay: “ Người đâu, bắt Lộ Thương đi.”
Bọn thị vệ một lần nữa đi lên, đem Lộ Thương vẫn còn đang ngây ngốc trói lại.
“ Xin hỏi bệ hạ, xử trí Lộ Hầu gia thế nào?”
Tình hình trước mắt nhìn ra ngay, cũng đủ đem vị Lộ Hầu gia này đem phán tử mười lần, thiên đao vạn quả ngũ mã phanh thây.
Tĩnh tựa hồ nhất thời không biết làm sao một lúc sau mới trầm giọng nói: “Giam vào đại lí tự , xử lí sau”
Bọn thị vệ sửng sốt một hồi, rồi mới lĩnh mệnh bước đi, chỉ còn lại Tĩnh một mình ngồi trong tẩm cung, trên trán máu vẫn rơi…
…
“ Lộ Hầu gia…”
Đại lí tự giam…nơi đó là chỗ giam cầm các hoàng thân quốc thích phạm tội, trong căn phòng sâu thẳm , tăm tối và ẩm ướt này, không biết bao nhiêu vị hoàng thân quốc thích cô độc oan khuất mà rơi nước mắt chờ chết?
Nhè nhẹ tựa vào vách tường bạc màu, Lộ Thương có điểm ngơ ngác nhìn những ánh đèn lập lòe ngoài cửa, dường như không còn nghe thấy tiếng gọi ầm ĩ ngoài cửa sổ.
“ Lộ Hầu gia” Lưu Trọng Đường có điểm bất đắc dĩ cười cười, chính mình mở cửa nhà giam đi vào.
Đảm nhiệm chức vụ Đại lí tự khanh, gã chỉ có thể tận lực trong phạm vi quyền hạn của mình mà chiếu cố Lộ Thương.
Lần này Lộ Thương gặp phải đại họa sấm đánh ngang tai, gã cũng có nghe nói, thật là “ bạn với vua như bạn với hổ”, gã vì thế mà nhìn vận mệnh Lộ Thương đầy lo lắng.
Trong triều, chuyện Tĩnh chậm xử lý Lộ Thương hành thích vua, các quần thần có điểm nghị luận sôi nổi, Tĩnh lại giống như không còn để ý đến chuyện này mà cứ như thường ra vào cung , cứ như thường bàn luận chuyện chính trị…thậm chí, còn bắt đầu lâm hạnh đám cung phi mới vào chưa từng được để ý.
“ Lộ Hầu gia, trong cung có người đến thăm ngươi…” Lưu Trọng Đường dẫn theo một người phía sau, chính là đội trưởng đội cẩm y vệ lâu không thấy mặt Đinh Bằng đại tổng quản.
“ A, Đinh đại nhân…” Lộ Thương hiển nhiên sợ hãi lắp bắp, đứng thẳng người dậy.
Đinh Bằng trên mặt không rõ biểu tình, ngồi xuống giường đá, gần Lộ Thương, quay đầu nhìn Lưu Trọng Đường :“ Lưu đại nhân…”
“ A, ta có chút việc riêng phải đi” Lưu Trọng Đường như tỉnh ngộ nói, hơi hơi di chuyển thân liền rời đi.
“ Bệ hạ sai ta đến xem ngươi” Đinh Bằng đóng lại cánh cửa đang mở.
Lộ Thương khẽ há mồm…tuy nhiên đoán được, nếu không phải là lệnh của Tĩnh thì ai dám đến thăm mình, nghe Đinh Bằng nói vậy, quả thực có chút cảm khái.
“ Hắn….vẫn tốt chứ?” Lộ Thương cúi đầu, nhẹ hỏi.
“ Bệ hạ rất tốt, Lưu Ly Giang phi lại vừa vì bệ hạ mà sinh hạ một vị vương tử”
Tuy biết Giang phi có mang trước khi chính mình nhập kinh, nhưng nghe đến tin đó, Lộ Thương vẫn không hiểu sao lại hơi hơi mím môi.
Y nhất định lại bắt đầu đi sủng hạnh cung phi…loại chuyện này, hắn không muốn nghĩ đến một lần nào nữa.
“Bệ hạ nói, ta hỏi ngươi, có muốn trở về Hàng Châu hay không?”
Ngay sau lời của Đinh Bằng, thông tin đó vào tai Lộ Thương như một cú nổ lớn.
“ Cái gì?” Lộ Thương kinh dị thốt lên.
“ Bệ hạ có chỉ, phái ta dẫn đường cho Lộ Hầu gia, trở về Hàng Châu hội tụ các vị huynh đệ” Đinh Bằng đứng lên, ôm quyền hành lễ.
Đó chẳng phải là tâm nguyện của mình hay sao…chính là vào lúc này, cái tâm nguyện được thành toàn đó lại làm cho mình một chút vui vẻ cũng không có, chẳng phải cái tâm nguyện đó, là chính mình lựa chọn hay sao? Có gì không tốt ư?
Trở về không được rồi…mắt thấy mưa tạnh mây quang, thế nhưng chính mình, lại không còn cách nào quay trở về bên con người cao quý kia nữa.
Một khi đã như vậy, trở lại nơi ban đầu ta đã xuất phát,chẳng phải là sự lựa chọn tốt nhất hay sao?
Yên lặng một hồi lâu, Lộ Thương nhẹ giọng hỏi Đinh Bằng “Thế còn ở đây…”
Đinh Bằng lắc đầu :“ Lộ Hầu gia yên tâm, bệ hạ đã an bài một tử tù có diện mạo gần giống ngài…”
Thực đúng là cách làm việc từ trước đến giờ của y…Lộ Thương nhịn không được cười khổ.
Tĩnh vẫn như vậy, coi trọng tự tôn, coi trọng địa vị của mình, nhưng lại không chịu buông tha nam nhân y yêu thương…được y yêu đến như thế, đối với mình, tột cùng là hạnh phúc hay bất hạnh đây?
Không cho hắn cả thời gian để suy nghĩ, Lộ Thương không nghĩ ra được vấn đề này, vội vàng chỉnh sửa lại quần áo trên người, đi theo Đinh Bằng ra khỏi nhà lao đã giam cầm hắn gần một tháng nay.
….
Vẫn kiên trì đi sau lưng hắn, Đinh Bằng nói cho hắn biết chỗ ở của các huynh đệ mới tại Hàng Thành.
Theo lối gã chỉ, Lộ Thương rốt cuộc cũng tìm được chỗ ở của các huynh đệ tại Hàng Châu phủ…một trạch viện bình thường, giống như của phú hộ, xem ra Tĩnh không hề bạc đãi các huynh đệ.
Dấu không được cảm tình xúc động khi gặp lại cố nhân, Lộ Thương vừa thấy cửa đã vội vàng chạy vào, không chú ý tới trên cửa có treo một đèn lồng bạc, chính là dấu hiệu nhà có tang.
Đợi cho đến khi Lộ Thương chạy vào đến chính đường, mới phát giác có cái gì đó không đúng…trong căn phòng mơ hồ có thanh âm tiếng khóc, khóc thật thê thảm, đó là một người vô cùng thân thiết mới qua đời ư?
Run rẩy từ đầu đến chân, Lộ Thương không biết nên làm thế nào, đi theo thanh âm kia…thấy bọn Tào Tín và đám huynh đệ đang mặc áo tang, quỳ gối trước một bức tranh chân dung, khóc thật thương tâm.
Trời!
Lộ Thương hai mắt mơ hồ, ngay cả bức tranh vẽ ai cũng không nhìn rõ, liền phi một đánh sau gáy, tóm lấy Tào Tín :“ Tín đệ, rút cuộc là ai? Là ai chết?”
Tào Tín hai mắt đỏ bừng nhìn thấy hắn, bỗng nhiên như thấy quỷ, mắt mở trừng trừng, kêu to một tiếng rồi ngất xỉu.
Lộ Thương không nghĩ được, lại bị các huynh đệ xung quanh vây lấy, lại không hiểu sao họ kéo quần áo mình xuống, sờ sờ lỗ tai, sờ sờ mũi, một lúc sau mới run rẩy hỏi :“Trời, đại ca, huynh không phải đã bị hôn quân kia giết rồi sao? Ta và mọi người còn đang họp bàn thượng kinh kì giết hắn báo thù cho huynh”
Lộ Thương lúc này mới nhìn rõ, người trong bức họa, tay cầm kiếm đứng giữa trời đích thực là mình, nhất thời ngây ngốc :“Cái gì? Đứa nào dám nói ta chết?”
“ Đồng Hoàng Hầu Lộ Thương, ý đồ giết vua, xử trảm” Cát Thanh bối rối lấy từ trong tay ra thánh dụ của Hoàng thượng.
Lộ Thương lúc này mới biết đã có kẻ chết thay, vội đem chân tướng nói cho toàn bộ mọi người biết, lúc này mọi người mới tin hắn không phải hồn về dương gian, lập tức vui vẻ kéo xuống biển báo tang, vây quanh Lộ Thương hỏi đông hỏi tây.
“ Đại ca, huynh còn có thể hồi cung không?”
Thật vất vả mới tỉnh lại, Tào Tín nghe được tin Tĩnh thả Lộ Thương về Hàng Châu, không nhịn được hỏi một câu,
“ Làm sao được nữa?” Lộ Thương mỉm cười nói
“ Ta bây giờ thân là người đã chết, hắn cũng có thể yên tâm ngồi trên cái ghế Hoàng đế chí tôn của hắn, tất cả mọi người đều thanh thản, lại còn muốn quay đầu lại làm gì? Ngẫm lại cũng thật tức cười, ta vô danh vô phận đi theo hắn, xem người khác cưới vợ sinh con, xem người khác ân ái giai lão, đến lúc kết thúc nhìn lại mình vẫn cứ là cái tên vô gia cư, vô nghề nghiệp, như thế có còn là nam nhân hay không?”
“ Đúng vậy, đúng vậy. Đại ca vốn là thiên ưng, thì cần phải tự do”
“ Bỏ cái đồ thối Hoàng đế kia đi, ở bên hắn làm gì.”
“ Đại ca trở về thật tốt, mọi người tìm núi nào để an cư, quản hắn cái gì mà Tĩnh Tông Hoàng đế, cái gì mà Đồng Hoàng Hầu gia! Đại ca chỉ cần ở một chỗ với chúng ta là tốt rồi!”
Nhất thời trong đại sảnh, tuôn ra một tràng thanh âm vui vẻ hoan hỉ, mọi người kẻ tung người hứng, hoan nghênh Lộ Thương trở về.
Bạn đang
Cá» vùi mình và o bên trong không khà hữu tình ấm áp Äó, bá»ng nhá» lại chÃnh mình vá»i TÄ©nh cÅ©ng có tình cảm, vì lợi Ãch của tất cả má»i ngÆ°á»i, vì cả hai, Äã nhân nhượng bản thân á» bên y, Lá» ThÆ°Æ¡ng không khá»i có chút chua xót trong lòng, vô hạn xót xa, cÆ¡ há» muá»n rÆ¡i lá».
Tà o TÃn phát hiá»n Lá» ThÆ°Æ¡ng tâm tình có Äiá»m dao Äá»ng, vá»i nhấc tay ngÄn cản má»i ngÆ°á»i không bà n bạc nữa: â Tá»t lắm tá»t lắm! Äại ca ngà n dặm xa xôi từ kinh thà nh vá» Äây , khẳng Äá»nh Äã muá»n má»t má»i rá»i. Má»i ngÆ°á»i khóc cÅ©ng má»t rá»i, Äi nghá» ngÆ¡i, nghá» ngÆ¡i. Buá»i tá»i⦠Cùng nhau và o thà nh Än tá»i, tìm chút vui vẻ,vui vẻâ
Má»i ngÆ°á»i nhất thá»i â oaâ lên má»t tiếng, mấy ngà y trÆ°á»c ủ rÅ© buá»n bã thà nh hÆ° không.
â¦
Bất tri bất giác, Äã qua má»t tháng, tiết trá»i cuá»i thu chuyá»n sang Äông, Lá» ThÆ°Æ¡ng rá»i kinh thà nh, cÅ©ng Äã Äược má»t tháng rá»i.
Má»t tháng nà y, Lá» ThÆ°Æ¡ng Äem tâm tình cùng huynh Äá» ngoạn nhạc, má»t lòng thầm nghÄ© Äem thá»i gian bên TÄ©nh mà vắng vẻ bá»n há» Äá»n bù. Hà ng Thà nh vá»n là chá»n xa hoa trụy lạc, má»i ngà y rượu ngon món ngon, ca múa thái bình hết cả thá»i gian, Lá» ThÆ°Æ¡ng giá»ng nhÆ° tìm lại Äược tá»± tôn nam nhi trÆ°á»c Äây, khôi phục lại hà o khà sÆ¡n trại vÆ°Æ¡ng khi xÆ°a, Äem tất cả tình cảm yếu á»t dà nh cho TÄ©nh vùi tháºt sâu xuá»ng Äáy lòng, tá»±a há» muá»n quên Äi.
DÆ°á»i sá»± cá» xúy của các huynh Äá», Lá» ThÆ°Æ¡ng cÅ©ng cùng mấy mỹ nhân ná»i danh Hà ng Thà nh gặp mặt, nhÆ°ng trong lòng hắn, không há» có tâm tÆ° láºp gia thất, ngược lại mấy vá» mỹ nhân quen biết, uá»ng rượu má»t chá» thấy tháºp phần vui vẻ, các nà ng trá»i sinh tÃnh tình hà o sảng, lại sùng kÃnh Lá» ThÆ°Æ¡ng vá»n là ngÆ°á»i trong giang há», nhìn thấy hắn luôn tháºp phần nhiá»t tình, cái tá»± tôn nam nhân của Lá» ThÆ°Æ¡ng cÅ©ng dần dần Äứng lên.
So vá»i mùa Äông phÃa Nam của Hà ng Thà nh, mùa Äông kinh thà nh lạnh giá hÆ¡n rất nhiá»u, mà má»t khi Äông Äến, tuyết rÆ¡i không ngừng là m cho không khà cà ng thêm lạnh giá, tất cả má»i ngÆ°á»i trong cung cấm nhÆ° co rúm và o.
NhÆ°ng so vá»i thá»i tiết lạnh giá bên ngoà i, lạnh hÆ¡n tất cả, chÃnh là tâm tình của hoà ng Äế mà các thá» vá» Äang hầu hạ vô cùng lo lắng.
â Bá» hạ hôm nay thế nà o?â á» trên hà nh lang, má»t thá» vá» há»i trá»m tiá»u thái giám.
Vẻ mặt lạnh ngắt, tiá»u thái giám lắc lắc Äầu, Äè thấp âm thanh nói: â Hôm qua, cá biá»t có thá» tẩm Lá» quý phi, nhÆ°ng khi vá» gặp tráºn tuyết lá»n quá, tÃnh tình bá» hạ lại không tá»t, sáng nay Äá» Än sáng không có dùngâ¦â
Câu nói của tiá»u thái giám là các thá» vá» trắng bá»ch mắtâ¦má»t tháng qua, tÃnh tình khủng bá» của TÄ©nh bá»c phát, vì má»t lá»i rất nhá» mà Äem ba tiá»u thái giám xá» phạt nặng.