Thành Hàng Châu từ trước tới nay vẫn là chốn qua lại của nhiều người từ khắp nơi, mặc kệ người tới dẫu không là đại thư sinh cũng là tiểu sinh đang học, đều tìm tới nơi được coi là chốn vui vẻ nhất – Tây Hồ. Có tiền đến quán luận văn thư, không có tiền tự kiếm kết huynh đệ, tựa hồ như vậy không đủ để những người đọc sách này thể hiện thân phận, lại tựa hồ mượn linh khí nơi Tây Hồ này, cầu cho tạo nên đường công danh.
Ở bên cạnh Tây Hồ là một dãy nhà lớn nhỏ, đoạn đầu dãy là chính là văn quán có chính chủ- Bạch Húc xem như có chút thanh danh. Người này chủ trì thơ văn của văn xã trung Giang Nam là đại thi xã số một, bản thân lại là một người cầm kỳ thi họa mọi thứ kinh thông, một tay kinh thông mọi thuật lại rất nổi tiếng, thanh danh kỳ tài nổi tiếng từ đời này qua đời khác chuyền lại cho giới hậu sinh.
Ngày hôm đó, buổi trưa Bạch Húc cứ lặng lẽ như thường sau khi ở chính văn quán truyền dạy, về lại nơi ở ẩn trong những tán cây Tây Hồ– Bạch Lư Cư.
Vừa đi vào gia môn, thư đồng Bạch Nguyên liền tới đến đón, nói :“ Tiên sinh, trong phòng khách có người đang chờ ngài”. Bạch Húc tưởng người này đến lãnh giáo văn án, cũng không nghĩ đến, thuận miệng nói: “ Thưa với khách chờ một lát, ta thay quần áo xong sẽ tiếp”.
Bạch Nguyên không đáp lời, nhưng thần sắc rất khó nhìn liếc nhìn Bạch Húc.
Bạch Húc ngạc nhiên nói: “ Làm sao vây? Sao còn không đi thông báo?”
Bạch Nguyên lặng lẽ nói thầm :“ Tiên sinh, người nhanh vào phòng khách đi ạ. Khách nhân đợi từ sáng đến giờ, tính tình rất nóng nảy…”
Xem Bạch Húc vẻ mặt không đồng ý, hắn lại nói nhỏ :“ Khách nhân mang theo đao kiếm…”
Bạch Nguyên thế nhưng không đáp ứng tránh ra, mà là thần sắc sợ hãi khó nói nhìn hắn.
Bạch Húc ngạc nhiên nói: “Làm sao vậy? Như thế nào còn không đi thông báo?”
Bạch Nguyên lặng lẽ thấu nhĩ lại đây, nói: “Tiên sinh, ngươi vẫn là nhanh đi phòng khách đi. Khách nhân đều đợi cho tới trưa , tính tình rất lớn. . . . . .”
Xem Bạch Húc vẫn là vẻ mặt không tình nguyện, hắn lại nói nhỏ: “Khách nhân đều mang theo đao kiếm. . . . . .”
Bạch Húc nhất thời sắc mặt biến đổi—hắn dù phận mỏng vẫn có chút văn danh, nói về gia tài ở Hàng Châu lại không lớn, xưa nay không cùng ai có thâm cừu đại hận.Thật sự không nghĩ ra người này vì sao đeo đao kiếm đến tìm mình?
Lập tức, hắn vội thu lại ý khinh hỉ, đối với Bạch Nguyên nói: “ Ngươi cùng ta đến phòng khách”.
Vội vàng hướng phòng khách mà bước tới, Bạch Húc xa xa nhìn đến ba người sắc mặt không đổi ngồi đứng trong phòng khách…một người trẻ tuổi mặc một thân màu xám, hông đeo trường kiếm, ngồi ngay ngắn ở vị trí thượng khách, bên trái là một quân sư trung niên, còn một người trẻ tuổi tầm 18 tuổi đứng phía sau, có vẻ là tùy tùng đi theo.
Bạch Húc vừa bước vào phòng khách, người trẻ tuổi liền chào đón :“ Bạch tiên sinh, mạo muội tới chơi, xin không trách móc”.
Bạch Húc cùng người đó đối mặt, mới phát hiện người kia bộ dạng thật anh tuần- gương mặt tuấn tú, làn mi dài sóng sánh, đôi mắt to sáng đầy thần thái, dáng người cao lớn thon dài,bên hông là trường kiếm mang đầy vẻ phi phàm…cái gọi là võ đạo tuấn kiệt chính là đây, hắn ở trong lòng thầm nghĩ.
Gật đầu xem như đáp lễ, hắn ngồi ở vị trí thấp hơn, quay đầu hướng Bạch Nguyên nói: “ Còn không đi châm trà…“ .
Giọng nói chưa xong, đã bị người trẻ tuổi cắt ngang :“ Bạch tiên sinh, trà không cần…ta hôm nay thật là có sự muốn nhờ đến người”.
Bị đánh chặt đứt câu nói nhưng Bạch Húc không hờn giận chỉ có chút nhíu mày, thầm nghĩ: người này như vậy mà không lễ phép, đã có việc muốn nhờ còn dám như thế vô lễ.
Người trẻ tuổi không để ý đến việc hắn có thích hay không,cũng không hề dao động, chỉ thấy ngạo khí trên mí mắt hắn đang hiện lên, lạnh lùng mở miệng :“ Thật không dối gạt tiên sinh, ta cùng ba người này chính là từ núi Lộ Thương đến…thật không tiện ở trong thành lâu, mong tiên sinh thứ lỗi” .Ngoài miệng nói là thứ lỗi, biểu tình cũng thể hiện như thế… nhưng tùy tùng phía sau hắn đã bắt đầu cầm vào chuôi kiếm.
Bạch Húc vừa nghe nói đến ba chữ núi Lộ Thương, nhất thời không tự chủ được mà rùng mình…núi Lộ Thương chính là trại sơn tặc lớn nhất ở ngoại thành, bình thường chỉ cướp phú hộ cường hào một tay bình định, ở vùng Giang Nam phiên ngoại còn có thanh danh, không nghĩ tới hôm nay lại tới nhà mình.
Bạch Húc chỉ là thư sinh, làm sao gặp qua loại tình huống này, chút hoảng hốt, ngoài miệng cũng mềm nhũn xuống dưới, nói :“ Thật có lỗi, tại hạ thật sự không biết…không biết…” Thậy thất thố không biết nói gì cho phải.
Nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn, người trẻ tuổi cười lớn:“ Tiên sinh chớ hoảng sợ. Hôm nay ta chờ đến đây không phải là muốn cướp tiền tài gì của người, chính là cần sự giúp đỡ của ngài”.
Bạch Húc nghe vậy mới hơi yên lòng, nhưng vẫn không nghĩ ra mình có gì để giúp đỡ sơn tặc. Có chút do dự mở miệng :“ Không biết tại hạ có thể giúp đỡ được gì…”
Hiển nhiên là không có kiên nhẫn với kẻ văn nhân này nhưng vẫn đúng lễ phép , người trẻ tuổi phất tay nói:“ Tiên sinh không cần lo lắng… không biết nơi này có mật thất hay không?
Mật thất ư? Bạch Húc hơi nhíu mi. Đường đường chính chính là bạch y thư sinh, nhà cần mật thất để làm gì?
Người trẻ tuổi nhìn hắn chần chừ, sửa lời nói “ Không có mật thất cũng không vội vàng, đưa ta đến phòng ngủ của tiên sinh đi”
Bạch Húc bị lời nói của hắn làm cho sửng sốt, kẻ sơn tặc này sao lại muốn đến phòng ngủ của mình?Không lẽ nơi đó có bảo vật mà chính mình cũng không biết?Chính lúc đang chần chừ, người trẻ tuổi đã không thể kiên nhẫn: “ Tiên sinh, không có gì sao còn chưa đi?”
“ A…à…à” Bạch Húc lúc này mới như ở trong mộng mới tỉnh, nhìn vẻ mặt hắn không đổi, vội nói:“ Không có gì…không có gì… xin mời xin mời”
Người thanh niên lúc này mới hơi nhích lông mày, phất tay về phía sau, nói với hai người “ Các người chờ ta ở đây, nếu một canh giờ nữa ta không đi ra…” Rồi cho Bạch Húc một cái nhìn uy hiếp, hắn vừa lòng nhìn Bạch Húc sợ đến mức đồng tử co giãn không ngừng.
“ Xin mời khách nhân đi bên này” Biết mình tuyệt đối không thể đắc tội vị lão đại giới hắc đạo này, Bạch Húc cũng trở nên cung kính hơn hẳn.
Hai người đứng lên đi đến hậu viện hành lang, Bạch Húc ở phía trước dẫn đường, chỉ tại khóe mắt nhìn ra mới phát hiện thần sắc người thanh niên này rất nghiêm trọng, như là có tâm sự rất nặng nề khó nói. Bạn đang
Không lâu sau, phòng ngủ của Bạch Húc thấp thoáng sau khóm trúc Äã hiá»n ra.
NgÆ°á»i thanh niên tiến và o trong phòng, hắn liá»n tá»± tay khóa cá»a phòng lại, Bạch Húc có phần sợ hãi trong lòng, không biết hắn muá»n nhÆ° thế nà o.
â Khách nhân muá»n cùng ta Äến Äây có chuyá»n gì cần giúp Äỡâ¦â Má»t bên thuáºn miá»ng há»i, má»t bên Bạch Húc cá»i áo khoác Äá» ra giÆ°á»ng, quay Äầu lại bá» tình hình trÆ°á»c mắt nhất thá»i dá»a cho hoảng sợâ¦
Chá» thấy vá» khách trẻ cá»i bá» bá»i kiếm, áo ngoà i cÅ©ng Äá» tại má»t bên ghế, Äang cúi Äầu cá»i Äai lÆ°ng quần dà i.
ââA ⦠khách nhân, ngÆ°Æ¡i â¦ngÆ°Æ¡i Äây là muá»n là m cái gì â¦â Má»t chút hoảng há»t, Bạch Húc không khá»i kinh hô ra tiếng.
NgÆ°á»i ná» cÅ©ng không trả lá»i, chÄm chá» Äem quần dà i kéo xuá»ng dÆ°á»i, lại cá»i bá» quần lót Äá» á» má»t bên, bà n tay nhẹ nhà ng hÆ°á»ng bắp Äùi sá» nhẹ má»t chút, nói: âTiên sinh, giúp ta nhìn má»t cái. . .â
Bạch Húc run rẩy nhìn theo ngón tay hắn, ánh mắt lần theo ngón tay. Thấy chá»â¦ hắn nhất thá»i cảm thấy mong muá»n mình hôn mê bất tá»nh Äiâ¦chÃnh mình Äá»c Äủ thứ kinh thi, cÅ©ng nghe qua có kẻ biến thái chuyên lấy viá»c Äá» lá» thân thá» trÆ°á»c mặt ngÆ°á»i khác là m thú vui, nhÆ°ng chuyá»n Äó là chá» riêng tÆ°â¦không nghÄ© lại có ngÆ°á»i chá»n nÆ¡i nà y rá»i bà y ra cho hắn xem.. quả thá»±c có phầnâ¦
Hắn vá»i chuyá»n tầm mắt Äi chá» khác, thanh âm cÅ©ng há»t hoảng âKhách nhân, ngÆ°á»iâ¦ngÆ°á»i Äừng nói giỡn vá»i taâ¦ta không phải thiếu nữ â¦.â
â Cái gì mà thiếu nữ? NgÆ°Æ¡i nói cái gì? Ta vì cái gì mà cho thiếu nữ xem cái nà y? Ta chÃnh là muá»n Äem cho ngÆ°Æ¡i xem giúp taâ¦â hắn vừa nói vừa hÆ°á»ng Äến chá» Bạch Húc mà bÆ°á»c.
Không Äợi hắn nói xong, Bạch Húc Äã không khá»ng chế Äược sợ hãi mà la lên â Khách nhânâ¦khách nhânâ¦.ngÆ°á»i lầm rá»i! Ta không phải loại có sá» thÃch vá»i nam nhânâ¦Ta không phải loại Äó Äâuâ. Hẳn cả kinh, Äến Äứng cÅ©ng không vững phải ngã ngá»i xuá»ng mép giÆ°á»ng, e ngại mà lùi lại, thầm than thân trách pháºn vá» phải váºn rủi.
â Cái gì mà sá» thÃch loại nà yâ¦ngÆ°Æ¡i Äang nói cái gì Äấy?â NgÆ°á»i thanh niên dừng bÆ°á»c trÆ°á»c mặt hắn, vẻ mặt nghi hoặc nói â Ta chá» là muá»n ngÆ°Æ¡i xem giúp ta cái chữ khắc á» Äây là gì?â
â Hả?ââ¦Bạch Húc buông tay ôm Äầu, ná»a tin ná»a ngá» hÆ°á»ng ngÆ°á»i trẻ tuá»i khẽ nhếch hạ khá» của hắn lên rá»i chá» ngón tay xuá»ngâ¦liá»n chá» tá»i tÆ° máºt bỠánh nến soi và o, quả nhiên trên là n da mà u máºt ong kia, có má»t dấu khắc hiá»n lên.
â Taâ¦ta phải xem chữ khắc sao?â Hắn thá» phà o má»t cái, vẫn có chút lo lắng há»i lại.
â Bằng không ngÆ°Æ¡i nghÄ© ta và ngÆ°Æ¡i là m cái gì?â NgÆ°á»i trẻ tuá»i không há»n giáºn nhÃu mà y, mi mắt thần sắc nhÃu lại cÅ©ng khiến ngÆ°á»i ta sợ hãi.
â Ãâ¦â Bạch Húc rút cuá»c yên lòng nói :â Thì ra là thế⦠â Má»t mặt nói, má»t mặt hắn muá»n lấy tay vén quần lên xem cái ấn, xem chữ khắc trên Äó.
â Là m gì?â Vừa chạm tay và o, ngÆ°á»i trẻ tuá»i nhất thá»i nhảy dá»±ng vá» phÃa sau, kêu lên thất thanh. Tá»±a há» viá»c là m vừa rá»i của mình có phần thất thá», hắn vá»i nói: â Äá» tá»± ta là mâ.
Da mặt Äá» á»ng lên, hắn dùng tay nhẹ dãn mặt da có Äá» lại vết ấn, nhìn má»t lát, nói: â Phiá»n tiên sinh nhìn giúp ta má»t chútâ.
Mặc dù là chÃnh mình cÅ©ng có cái Äó, nhÆ°ng vá»i khoảng cách gần nhÆ° váºy mà nhìn và o cái váºt chứng minh cùng giá»i tÃnh kia vẫn khiến ngÆ°á»i ta kinh hãi. Kỳ lạ là , chá» kia rõ rà ng là nÆ¡i không thá» phô ra trÆ°á»c thanh thiên bạch nháºt, lại có má»t vết dấu ấn lÆ°u lại, nhÆ° là bá» Äá» váºt nà o Äó nung rá»i ấn và o tháºt sâuâ¦khóe mắt ngÆ°á»i thanh niên biá»u tình hung tợn, hắn cá» xua Äi cảm giác kì quái Äang nghẹn á» cá» há»ng, cẩn tháºn quan sát dấu ấn nho nhá» kiaâ¦chÃnh là chữ khắc trên ấn ký, hình chữ phức tạp, không biết nhiá»u chuyá»n dấu khắc quả thá»±c khó phân biá»tâ¦hắn có Äiá»m hiá»u Äược kẻ sÆ¡n tặc nà y tại sao lại tá»i tìm má»t ngÆ°á»i tinh thông nhiá»u thuáºt nhÆ° hắn.
Nhìn Äến lúc ngẩng Äầu lên, ngÆ°á»i thanh niên vá»i và ng há»i :â Tiên sinh, thấy rõ chữ gì sao?â
Bạch Húc thần sắc có Äiá»m phức tạp, cháºm rãi nói: â Theo ta thấy, hình nhÆ° là hai chữ â TÄ©nh tá»â.â
Không Äợi hắn nói xong, ngÆ°á»i thanh niên thần sắc nhÆ° bừng tá»nh khá»i cÆ¡n mê, má»t cá» sát khà ẩn ẩn trên mi mắt má»i lúc má»t giáºt giáºt lên Äầy mặt, hung tợn nói :â Thì ra tên khá»n kia là TÄ©nh tá» â.
Nhìn vá» phÃa Bạch Húc, nhÆ° hắn còn Äiá»u gì muá»n nói, ném cho hắn má»t cái nhìn hung tợn, ngÆ°á»i thanh niên cháºm rãi nhấn mạnh từng từ là m hắn há»n bay phách lạc: â Viá»c hôm nay, nếu ngÆ°Æ¡i hé ná»a chữ ra ngoà i, thì cả Bạch gia, gà chó không thaâ. Nói xong, hắn chẳng thèm nhìn lại thần sắc của Bạch Húc, tá»± Äi Äến nÆ¡i vất quần áo, Äem quần áo mặc lên rá»i cao ngạo bÆ°á»c ra ngoà i phòng ngủ.
Bạch Húc nhìn bóng dáng cao ngạo của hắn, âm thầm lắc Äầu : chÃnh là mình Äá»nh nói cho ngÆ°á»i nà y biết rằng⦠ỠTrung Nguyên sá» dụng TÄ©nh tá» Äó là thứ Äá»c quyá»n của Hoà ng thất, hÆ¡n nữaâ¦ÄÆ°Æ¡ng kim hoà ng thượngâ¦không phải cÅ©ng tên là â TÄ©nhâ hay sao?
Bất quáâ¦chÃnh mình cÅ©ng không có nghÄ©a vụ nói cho hắn biết Äượcâ¦