Lúc đó ta chưa nhận ra sự nghiêm trọng của sự việc, cho đến khi di mẫu kéo ta đi tìm Trầm Ký Bạch, ta mới biết hắn đã làm gì.
"Gia chủ thật uy quyền, không biết dùng thủ đoạn gì mà khiến nhà họ Lâm đêm khuya đến xin hủy hôn."
Trầm Ký Bạch cười nhẹ, bước lên hành lễ: "Phu nhân hiểu lầm rồi, vãn bối không dùng vũ lực hay đe dọa để khiến nhà họ Lâm hủy hôn, mà chỉ đưa ra những điều kiện có lợi để họ tự nguyện đồng ý hủy bỏ hôn sự.
"Có lẽ trong mắt họ, có những điều kiện đó còn quan trọng hơn hôn sự của con trai mình."
Di mẫu giận quá hóa cười: "Gia chủ thật khéo léo, giờ hôn sự của Đường Đường bị ngài phá hỏng, ngài định chịu trách nhiệm thế nào?"
Vừa dứt lời, Trầm Ký Bạch nghiêm mặt nói:
"Ta sẽ cưới nàng."
Di mẫu cười lạnh: "Cưới Đường Đường làm thiếp?"
"Không, ta muốn cưới A Đường làm chính thất."
Vẻ mặt hắn rất nghiêm túc, di mẫu cũng nghiêm nghị hơn.
"Lời này ngươi nói không tính, phải có lệnh phụ mẫu và lời bà mối, Đường Đường chưa chắc qua được cửa của mẫu thân ngươi, ngươi làm sao cưới con bé?"
Trầm Ký Bạch im lặng một lúc, rồi nói: "Ta biết giờ nói gì phu nhân cũng không tin, nhưng xin phu nhân tin ta, ta nhất định sẽ cho bà một câu trả lời thỏa đáng."
Ta nhanh chóng hiểu được lời giải thích của Trầm Ký Bạch có ý gì.
Chưa đến nửa tháng, tin đồn Trầm Ký Bạch có sở thích đoạn tụ* đã lan khắp kinh thành.
*Đoạn tụ: chỉ mối quan hệ đồng tính nam
Trầm phu nhân nghe xong tay run lên, lập tức gọi Trầm Ký Bạch đến.
"Họ nói con có sở thích đoạn tụ?" Trầm phu nhân giọng run rẩy.
Trầm Ký Bạch bình thản uống một ngụm trà, điềm nhiên nói: "Không có chuyện đó, đều là lời đồn vô căn cứ."
Trầm phu nhân hít một hơi sâu: "Nếu không có chuyện đó, sao con mỗi ngày đều đến Nam Phong Quán?"
Trầm Ký Bạch mỉm cười ôn hòa: "Mẫu thân đừng lo, tất cả chỉ vì công việc."
Trầm phu nhân càng thêm lo lắng.
Con trai bà từ nhỏ đã không thích nói nhiều, có chuyện gì cũng giấu kín trong lòng.
Giờ càng phủ nhận, lại càng giống như che đậy.
Nhưng Trầm Ký Bạch không nghe lời bà, càng đi Nam Phong Quán thường xuyên hơn.
Có người còn thấy hắn trong quán ôm ấp trái phải, vui vẻ không ngừng.
Lời đồn lan ra, nhà họ Khương liền gửi thư từ hôn trong đêm.
Trầm phu nhân tức giận đến mức dùng gia pháp.
"Con từ trước đến nay luôn hiểu chuyện, sao giờ lại làm ra chuyện hoang đường như vậy?"
Lưng Trầm Ký Bạch đầy vết roi ngang dọc, m.á.u thịt bầy nhầy.
Nhưng hắn không kêu một tiếng, khóe miệng vẫn nở nụ cười.
Di mẫu nhìn ta với vẻ mặt phức tạp: "Ta không ngờ, hắn vì muốn cưới con mà đến cả danh tiếng cũng không cần."
Ta nén lại cơn sóng lòng, mọi người đều nói Trầm Ký Bạch từ nhỏ đã nổi tiếng, là người biết lễ phép và điềm tĩnh ở kinh thành.
Nhưng ta không ngờ hắn lại liều lĩnh đến mức không màng đến mạng sống.
Đêm đó, ta cầm hộp thuốc lẻn vào phòng hắn.
Vừa đến gần đã bị hắn nắm lấy tay.
Ta giật mình, ngồi xuống bên cạnh hắn: "Vẫn chưa ngủ sao?"
Trầm Ký Bạch nằm úp trên giường, trên mặt nở nụ cười lười biếng:
"Đau không ngủ được, A Đường, muội nói chuyện với ta đi."
Ta im lặng một lúc, rồi hỏi hắn: "Trầm Ký Bạch, huynh làm vậy có đáng không?"
Trầm Ký Bạch nhìn thẳng vào ta:
"A Đường, muội không cần nghi ngờ tình cảm của ta dành cho muội, ta biết mình đang làm gì, muội cũng không cần vì thế mà cảm thấy gánh nặng.
"Bởi vì tất cả những gì ta làm đều vì bản thân ta, danh vọng và lợi ích ta đều đã có đủ.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
"Ta hiểu bản thân mình, nếu ta để lỡ mất muội, ta sẽ hối hận cả đời.
"Vốn dĩ ta chưa từng làm điều gì khiến mình hối hận, muội chỉ cần an tâm chờ gả, đợi ta đến cưới muội."
Từ lần đầu tiên gặp Trầm Ký Bạch, ta đã biết hắn thích ta.
Dù hắn che giấu rất khéo, nhưng khi lướt qua ta, nhịp tim mạnh mẽ dưới lồng n.g.ự.c hắn đã phản bội hắn.
Lúc đó ta đã hiểu.
Gia chủ của nhà họ Trầm, là người ta có thể mời gọi.
Vào ngày lễ Thượng Nguyên, khi thấy hắn đang trực, ta cố tình lạc mất tỳ nữ, cầm xiên kẹo hồ lô, ngược dòng người đi loạn, chỉ để thu hút sự chú ý của hắn.
Vì ta muốn kiểm chứng xem hắn có thực sự để ý đến ta hay không, và ngày hôm sau khi hắn gửi đến xiên kẹo hồ lô, đó chính là tín hiệu làm ta hài lòng nhất.
Ta biết, đã đến lúc thực hiện bước tiếp theo.
Vì vậy, ta đã dùng kế lạt mềm buộc chặt, lạnh nhạt với Trầm Ký Bạch ba tháng, rồi đợi đến sinh thần hắn để quyến rũ hắn.
Quả nhiên, cá đã cắn câu.
Ta cần Trầm Ký Bạch.
Di mẫu chỉ là thiếp của nhà họ Trầm, không có con cái nhưng được sủng ái nhiều năm, người trong phủ không ưa bà rất nhiều.
Sự yêu chiều của Trầm Tam lão gia dành cho bà có thể duy trì được bao lâu, ta không biết.
Ta chỉ biết rằng, nếu ta có thể gả cho Trầm Ký Bạch, với thân phận là chính thê của gia chủ, di mẫu sẽ không phải chịu cảnh thê thảm khi về già.
Ta đã mất mẫu thân, nhưng ta không muốn mất di mẫu.