“Chuyện là vậy đó.” Đàm Vân Hi nói xong, thở dài, còn Lâm Phong ngồi một bên cười lớn. Anh cũng chẳng biết phải nói sao nữa, vì chuyện này nằm ngoài sức tưởng tượng của anh.
“Em đâu có nghĩ là có phục kích ở đó, vì chúng ta đến trước bọn chúng tận vài giờ đồng hồ.”
“Ừ, anh cũng thế.”
Vốn dĩ Đàm Vân Hi sẽ bị khiển trách về việc tự ý rời vị trí, tuy nhiên chẳng hiểu Lâm Phong làm cách nào mà ngọn lửa này lại không lan đến cô.
“Khoan đã, làm thế nào anh biết hang ổ của Deka?”
“Bí mật.” Lâm Phong mỉm cười. Vì chuyện này dính líu đến không ít cựu lãnh đạo nên anh không tiện nhắc đến, hơn nữa quá trình cũng vô cùng dài dòng.
Có kể ra e là cũng phải đến sáng mai.
Về chuyện của Chu Kiệt, Lâm Phong cũng không giấu giếm Đàm Vân Hi. Trước đây anh ta cũng được lựa chọn tham gia đặc huấn, tuy nhiên trong một lần huấn luyện ngoài đảo, sóng lớn xuất hiện, toàn bộ tân binh được cho là đã chết. Không ngờ hắn ta may mắn sống sót, lại còn tham gia Deka, giết hại vô số mạng người.
Theo như lời của bên trên, toàn bộ chuyện này không được phép tiết lộ cho Chu Linh, thậm chí hai anh em họ cũng chẳng được gặp nhau. Vì thế, cô ấy không biết lý do cũng như tương lai của anh trai mình.
“Em dự định thế nào?”
“Em cũng chẳng biết.” Trước đây cô từng mơ ước được đặt chân vào hàng ngũ quân nhân, ra sức cống hiến cho nước nhà. Trớ trêu thay, cô lại trở thành một tên tội phạm, vì thế giấc mơ đó cũng tan biến.
Đến khi sống lại, cô thật sự có cơ hội thực hiện nguyện vọng của mình, nhưng kèm theo đó là quá nhiều chuyện xảy ra, khiến cho cha mẹ lo lắng đủ điều.
À, cô quên nói một chuyện. Cha cô và người quản lý trước đây đã được chuyển đến thủ đô làm việc, không còn là Tư lệnh quân khu và người đứng đầu căn cứ nữa. Nghe nói vì hai ông là người có kinh nghiệm, lại không dính đến những chuyện vừa qua nên được phép trở lại đây.
Mặc dù Đàm Hào Kiện không đồng ý nhưng một cái miệng làm sao thắng được trăm cái.
“…” Lâm Phong đã biết chuyện này từ trước, chỉ biết cười trừ.
“Anh xin rời quân đội rồi.” Lâm Phong lên tiếng. Mọi người đền
“Em có nghe cha nói.”
Nghe nói đa số mọi người không đồng ý, vì thế cục chính trị lúc này vô cùng hỗn loạn. Những người quyền cao chức trọng, bao gồm cả Lâm Huẫn, đều dính đến Deka, và tất cả đều bị khai trừ, đồng thời nhận bản án thích đáng với tội danh của mình.
Trước khi cánh cửa khép lại, nghe nói ông ta vẫn không chịu buông bỏ sự thù hận trong lòng mình với anh trai. Lúc ông ta hét lên với Lâm Phong, lời nói cũng vạch trần toàn bộ.
Chính ông ta đã đưa tin cho tên tội phạm, dẫn đến việc mẹ cô sảy thai; ông ta cũng lén lút đưa người của Deka vào nhằm hại chết Lâm Tịnh; sự việc ở đợt huấn luyện hôm đó, chính ông ta cũng che giấu việc có tội phạm ở đó, khiến không ít tân binh mất mạng, và vô số tội danh khác nữa.
Gọi là một đường dây cũng không sai, nhưng Lâm Huẫn không phải là người cầm đầu mà là một vị trong Quốc Hội.
Hai người đang nói chuyện, đột ngột cánh cửa mở ra, Tịnh Sương bảo hai người lập tức sang phòng của Lâm Tịnh.
Khi ba người đến nơi, Tần Lan nắm chặt tay chồng, không ngừng khóc nấc lên. Đàm Hào Kiện đứng gần đó không nói lời nào, nhưng nhìn lướt qua có thể thấy nụ cười của ông.
Chẳng lẽ…
“Lão già này cuối cùng cũng chịu mở mắt rồi à?”
Có lẽ Lâm Tịnh vừa tỉnh dậy nên đầu óc vẫn còn mơ hồ. Đến khi bác sĩ kiểm tra một lượt, bảo rằng không có gì đáng quan ngại, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Tịnh nhìn ông bạn già của mình, mấp máy môi. Tuy nhiên, mấy năm rồi không hoạt động, vì thế cơ thể vẫn còn cứng, lời nói cũng chẳng phát ra được.
“Cha.”
Lâm Phong cùng Đàm Vân Hi tiến lại. Lâm Tịnh nhìn con trai mình, sau đó lại hướng sang cô gái bên cạnh mình, dường như đang tò mò cô ấy là ai.
Anh nhận ra nghi vấn của cha, lên tiếng: “Đây là con gái của chú Kiện, hiện giờ là bạn gái của con. Đợi khi cha khỏe trở lại thì chúng con sẽ kết hôn.”
“…” Tịnh Sương và Tần Lan nghe xong, bật cười. Đàm Hào Kiện “hừ” một tiếng, không đồng ý cũng chẳng phản đối. Coi như là để ông bạn già vui vậy, sau này ông ta khỏe lại thì bàn bạc sau.
Về phía Lâm Tịnh, khóe mắt ông hơi đỏ lên, khẽ gật đầu.