Họa Gió Tô Mây

Chương 42




Khi Đàm Vân Hi tỉnh dậy cũng đã vài giờ sau. Quần áo của cô đã được Lâm Phong mặc vào, thậm chí anh còn khoác thêm áo của mình vì sợ cô cảm lạnh.

Lúc nào cô mới nhận ra bản thân đang nằm trên người anh. Nói cách khác, Lâm Phong tình nguyện đỡ cô, để cô không dính phải cát bụi từ hang động.

“Dậy rồi à? Nhóc ăn chút gì đi.”

Thấy Đàm Vân Hi khẽ nhúc nhích, anh lên tiếng. Sau đó, anh cẩn thận đỡ cô gái ngồi dậy, kiểm tra cẩn thận quân phục của cô có vết bẩn nào không.

“Mưa vẫn chưa tạnh à?” Nhìn bầu trời vẫn tối om, gió rít từng cơn lạnh lẽo, Đàm Vân Hi có chút không thoải mái. Việc hai người ở riêng như thế cũng có điểm tốt của nó, tuy nhiên cô muốn thoát ra ngoài hơn. Nếu như mưa không tạnh, lương khô và nước uống sẽ hết, lúc đó lại khổ.

“Ừm, chắc còn lâu lắm.” Giống như Đàm Vân Hi, anh cực kỳ khó chịu khi thời tiết cứ mãi xấu như thế. Quân đội không bắt được tên cầm đầu, mà chính hai người họ cũng sẽ bị bỏ quên.

Đàm Vân Hi lấy ra một gói lương khô, xử lý sạch sẽ. Sau đó, cô xé gói thứ hai, đưa cho bạn trai mình, bảo anh cũng ăn đi kẻo đói.

Lâm Phong không thể từ chối, chỉ đành cắn một miếng.

Sau khi Lâm Phong xử lý nốt chỗ lương khô còn lại, cô tháo băng gạc, kiểm tra vết thương đã đỡ hơn chưa. May mắn là vết thương không còn chảy máu, tuy nhiên cô sợ rằng nó sẽ nhiễm trùng, ảnh hưởng đến hoạt động sau này, vì thế hai người phải tìm cách rời khỏi đây để trở về Bộ Tư lệnh.

Biết Đàm Vân Hi không thích lạnh nên Lâm Phong để cô ngồi trong lòng mình, khoác thêm áo cho cô gái. Hai người ngồi đó nhìn cơn mưa, thở dài.

Mỗi khi mưa có dấu hiệu tạnh thì một cơn sấm lại vang lên, chớp thi nhau vạch xé trời, thế là những hạt mưa có điều kiện rơi xuống tiếp. Không biết bao nhiêu lần như thế, và hy vọng của họ cũng dần dập tắt.

“Đừng lo, Tiêu Sinh sẽ đến.” Lâm Phong rất rõ Tiêu Sinh, vì hai người đã biết nhau từ khi còn nhỏ. Gắn bó với nhau mấy chục năm, chỉ cần đối phương nháy mắt là hiểu ngay.

Hơn hết, Tiêu Sinh có một nguyên tắc giống anh: sống phải thấy người, chết phải thấy xác.



Khi Tiêu Sinh đến giải cứu thì hai ngày đã trôi qua.

Vốn dĩ cơn mưa kéo dài không ngớt, đến khi mưa tạnh thì mặt đất lại trơn trượt, dễ gây ra sạt lở, vì thế quá trình có chút khó khăn. Dựa trên báo cáo của những người kia, họ chia thành hai nhóm: một nhóm tìm kiếm phía dưới chân núi, nhóm còn lại điều tra xem có bất cứ hang động nào ở đây không.

Anh nghe nói bên trên đã quyết định hạ quân hàm của Lâm Phong xuống một bậc, tuy nhiên, thật may vì tên cầm đầu đó vẫn sống sót, do đó mọi thứ vẫn không thay đổi gì. Chỉ có điều, sau khi trở về, Lâm Phong sẽ bị khiển trách.

Về phía Đàm Vân Hi, anh không nghe gì cả, có lẽ vì cô là nạn nhân.

Lâm Phong để Đàm Vân Hi trèo lên trước, sau đó mới đến lượt mình. May mắn là số lượng lương khô của cô khá nhiều, đủ để hai người trụ trong vài ngày.

Còn một điều nữa…

“Cậu nói cái gì?”

“Tư lệnh Đàm Hàm Kiện sẽ đến thủ đô một thời gian.”

“…” Đàm Vân Hi lén nghe cuộc trò chuyện của hai người, sắc mặt không tốt chút nào. “Papa” không được thăng chức, cũng chẳng gây ra phiền toái gì, vì sao đột nhiên lại đến thủ đô?

“À còn có vợ của ông ấy nữa.”

“…” Không cần nghĩ nữa, cô biết lý do rồi.

Có Đàm Hào Kiện chống lưng, lại thêm việc Đàm Vân Hi vừa trở về từ cõi chết, bên trên quyết định để cô nghỉ ngơi mười ngày với lý do kiểm tra sức khỏe. Về phía Lâm Phong, không ai biết trong phòng họp mọi người đã nói những gì, nhưng kể từ ngày hôm đó, tâm trạng của anh trở nên tồi tệ hơn bao giờ hết.

Cô không biết bên quân đội sẽ giải quyết với gia đình của những tân binh đã mất như thế nào, có điều cô tin mọi chuyện đã được giải quyết êm xuôi. Nếu không, những người thân đó chắc chắn không để yên đâu.

Cuối cùng, về tên cầm đầu kia, đúng như Lâm Phong dự đoán, chân của hắn không thể cử động được nữa. Lúc quân đội tìm thấy, trên người hắn có nhiều vết thương, thậm chí có cả xương gãy do va chạm. Hắn cầm cự được như thế cũng đã giỏi lắm rồi.

Cũng chẳng biết vì sao hắn lại khai ra sạch sành sanh những mối quan hệ xung quanh mình, kể cả những kẻ có quyền có chức. Việc vượt ngục cũng có sự giúp đỡ của cai ngục và đồng bọn bên ngoài, nếu không, đời nào có chuyện hắn thoát khỏi nó dễ dàng như thế. Tuy nhiên, vì hắn là người ngoại quốc nên đây lại là vấn đề liên quan đến chính trị, chỉ có những người có cấp bậc cao mới nắm rõ.

Lần đầu tiên được rời khỏi quân đội, cảm giác của cô thoải mái hơn bao giờ hết. Ngoài cổng, khi Đàm Hào Kiện và vợ nhìn thấy Đàm Vân Hi, khóe mắt ươn ướt. Thậm chí, khi ôm con gái, Tịnh Sương không kiềm được nước mắt của mình.

“Con gái, con vất vả rồi.”