Ban đêm tĩnh lặng…
Trên mái ngói nóc nhà, chợt xuất hiện một bóng đen di chuyển rất nhanh, đang hướng đến gian toà nhà lớn, lén lút đi tới…
Dưới ánh trăng sáng, một bóng dáng với trang phục đen tuyền, thân mình xinh đẹp cùng với đường cong dịu dàng, trên mặt che một miếng vải đen, chỉ lộ ra một đôi mắt to trong trẻo và linh hoạt.
Hắc y nữ tử vô thanh vô tức tiến vào một gian phòng, sau đó lặng lẽ đi đến bên giường, con ngươi đen nhìn chằm chằm vào vị nam tử đang ngủ say trên giường…
“Nè, tỉnh dậy, tỉnh dậy đi.” >”< Bị quấy rầy nam tử chậm rãi mở đôi mắt còn nhập nhèm, sau đó liền biểu lộ một thái độ kinh hãi…
“Á, đừng có lớn tiếng nha.” Hắn y nữ tử cảnh cáo.
“Ngươi… ngươi là ai?” “Ngươi tốt thất là không nên biết ta là ai, ta mà nói ra sẽ hù chết ngươi… ”
“Ngươi là mẫu đơn thích khách?” Con ngươi trong suốt trợn tròn mắt: “Á! Ngươi làm sao biết được vậy?” Nàng thật dễ dàng cung khai, khiến đối phương mới thật sự cảm thấy chuyện này hơi… bất đắc dĩ. (Song tỷ thật là, chưa đánh đã khai, đúng là không có khí phách làm thích khách mà TT_TT)
“…… Ta đoán!”
Nếu bị đoán trúng rồi thì cũng không có gì hay để mà giấu diếm nữa.
“Đúng vậy, ta là thích khách, giết người không chớp mắt Mẫu đơn, nhưng bất quá ngươi cũng đừng sợ hãi nha, bởi vì ta sẽ không giết ngươi đâu, ta đến để nói cho ngươi biết, nếu muốn sống thì liền ngay lúc này cuốn gói chạy trốn đi nha!” >”””o”””< Kiều Song Song ngồi xổm xuống tìm kiếm xung quanh, thích khách thì không được để người ta thấy mặt thật a, vì thế nên khăn che mặt bị rơi mất, nàng đành quay trở lại tìm kiếm…
Khi nàng vội vàng quỳ trên mặt đất tìm đồ, không hề để ý đến những người đang giấu mình ở quanh đó, có người trốn sau thân cây, người thì ẩn thân trên mái hiên, người thì trèo lên tường như thằn lằn, duy nhất có một điểm chung là tất cả đều đang đổ mồ hôi lạnh, bởi vì không có ai nghĩ rằng thích khách sẽ quay trở lại…
“Hẳn là nó rơi ở gần đây thôi chứ…?” Kiều Song Song trên mặt ảo não, không chú ý tới một bóng đen vô thanh vô tức thả miếng vải đen ở phía sau lưng của nàng.
Nàng vừa quay đầu lại, lập tức vui mừng.
“A, thì ra là ở đây, tốt quá…! Ơ… kỳ quái nha, tại sao vừa rồi ta lại không phát hiện nhỉ?” Nàng nghi hoặc lắc lắc đầu, sau đó nhún vai: “Thôi kệ, miễn tìm ra được thì tốt rồi, hì hì!”
Đem miếng vải đen cột lại cho chắc trên gương mặt, sau đó nàng nhanh chóng trốn đi, trong miệng còn lẩm bẩm rằng mình thật may mắn a, vận khí thật là tốt, địch nhân một người cũng không có nha.
Khi nàng vừa rời đi khỏi, có người rốt cục nhịn không được, thân hình rơi cái bịch xuống đất.