Lâm Hiên Phượng làm nũng không có hiệu quả, dứt khoát bỏ cuộc, “Tiểu Hoàng, nếu đệ không thích nhìn thấy ta thì ta không xuất hiện trước mặt đệ là được, đừng có nói những lời nhảm nhí đó nữa.”
Tôi níu lấy tay y, “Gượm đã.”
Lâm Hiên Phượng quay đầu lại, u oán nhìn tôi.
Thấy bộ dáng đó của y, lời ra đến cửa miệng tôi lại phải nuốt vào, “Bỏ đi, ngươi đi đi.”
Y tiến lại gần, một phắt kéo tôi vào lòng.
Con người này xong chưa vậy!
Tôi đẩy ngực y, nhưng lại không thể dịch chuyển, đang chuẩn bị chửi như tát nước thì lại nghe y khẽ tiếng nói bên tai tôi, “Đệ không còn nũng nịu giống trước kia nữa, ngày ngày nhìn thấy đệ nhưng không thể chạm vào đệ… Đệ bảo ta phải làm sao mới tốt đây?”
Cơ thể trong nháy mắt mất hết sức lực.
Tôi cũng đã từng thích một người. Từ nhỏ đến lớn, mãi luôn thích một người. Từ sau khi có ký ức, người này đã luôn ở bên cùng tôi khôn lớn, tôi có thể nhớ được cảm giác cô ấy mang đến cho tôi, hơi ấm của vòng ôm, thậm chí có thể nhớ được mình yêu cô ấy sâu tận xương tủy.
Nhưng trước nay lại không biết cô ấy trông như thế nào.
Thậm chí tôi có thể nhớ, cuối cùng cô ấy không yêu tôi nữa, cô ấy thích người khác.
Từ đó, không thể chạm vào cô ấy, chỉ có thể ở nơi xa xa thế này nhìn ngắm cô.
Từ đó, dầu yêu thương hơn nữa thì cũng chỉ có thể trở thành ký ức.
Cho nên lúc này đây nhìn Lâm Hiên Phượng, tôi không còn cảm thấy y phiền phức nữa.
Chúng tôi đều là một loại người.
Chỉ là người mà y thích còn có khả năng trở về.
Còn tôi thì vĩnh viễn không tìm được người kia nữa.
Tôi không tiếp tục giãy dụa, chỉ nhàn nhạt nói, “Lâm Hiên Phượng, ta muốn nói với ngươi một chuyện, người đừng có trốn tránh nữa.”
Lâm Hiên Phượng bỏ tôi ra, lẳng lặng gật gật đầu.
“Mặc kệ ngươi tin hay không, ta đích thực không phải Lâm Vũ Hoàng, ta không phải là người của thế giới này. Trước khi ta đến nơi đây, từng chiêm bao một giấc mộng, người trong cơn mộng đó nói với ta rằng chỉ cần ta tìm được hai thứ thì có thể rời khỏi, đợi ta đi rồi, Lâm Vũ Hoàng đại khái liền có thể trở về.”
Lâm Hiên Phượng hồi lâu chẳng lên tiếng.
“Lâm Vũ Hoàng thật sự đi đâu ta cũng không biết.”
“Chuyện… chuyện này làm sao có thể?”
“Ngươi nhớ lại Lâm Vũ Hoàng rồi ngẫm nghĩ ta xem. Một người dù có cố ý giấu giếm thì cũng có rất nhiều tật nhỏ sửa không được. Ta và hắn có rất nhiều điểm chung hay sao.”
“Có.”
“Ngươi còn chưa từ bỏ?”
“Thật sự là có.” Lâm Hiên Phượng suy nghĩ, “Ít nhất ta tìm không ra điểm khác biệt, ta không thể nào không nhận ra được. Kỳ thật giang hồ có lời đồn đãi, nói rằng Trọng Hỏa Cung có một loại bí kíp có thể làm xáo trộn ký ức của người ta, rất có khả năng…”
“Ta nói rồi, ta không phải Lâm Vũ Hoàng.”
“Vậy đệ là ai?”
“Hiện tại ta cũng không biết. Ta nhớ được một số chuyện hồi nhỏ của Lâm Vũ Hoàng, lại quên mất vài chuyện vốn dĩ của mình. Có khả năng đây cũng chính là nguyên nhân ta và hắn tương tự nhau. Nhưng ngươi phải tin ta, sẽ có một ngày người mà ngươi thích quay trở về.”
“Vậy còn đệ?”
“Có thể cứ thế mà biến mất.”
“Biến mất? Vậy là ý gì?”
“Thì tan biến thôi.”
“Đệ không sợ?”
“Sợ, nhưng tìm được hai món đồ đó thì ta có thể trở về rồi. Nếu như đây không phải là một giấc mơ.”
“Ta vẫn chưa thể nào tiếp nhận được chuyện này.” Y nhắm mắt lại, phải một hồi lâu sau mới thở dài một tiếng, “Đệ để ta trở về suy nghĩ cho kỹ.”
Tôi nhìn suối nước tuôn xuống như bay, mặt nước có ánh trăng rọi xuống phản chiếu chiếc bóng ngược.
Vô số hạt ngọc nước rơi xuống, cái bóng trong hồ méo méo mó mó, đong đưa lay động, tạo ra những đợt sóng gợn.
Đó rõ ràng là gương mặt của tôi, lại không phải là tôi.
Từ sau ngày rời khỏi Trọng Hỏa Cung, tôi đã quên đi rất nhiều chuyện.
Tôi…
Tên là gì?
Ngày kế chúng tôi sẽ rời khỏi đảo Yến Kính, lại lần nữa trú trong quán trọ ở Đăng Phong. Lâm Hiên Phượng vẫn chưa nói chuyện với tôi.
Lại một lần khi trời tối.
Đột nhiên tôi nhớ đến chuyện xảy ra trong cái động tiên dưới chân Tung Sơn kia.
Nếu như tôi đến nơi ấy là quên mất rất nhiều chuyện, nói không chừng thật sự sẽ có manh mối gì đó.
Nam tử đẹp ma mị trên mặt đầy đồ đằng đỏ rốt cuộc là người thế nào?
Người đầu tiên tiến vào đại não của tôi là Trọng Liên.
Thế nhưng đệ nhất mỹ nhân Trọng Liên làm sao có thể có bộ dáng như thế?
Một ngày vào giờ Tý, tôi dựa theo ấn tượng mà đi, rất thuận lợi lại lần nữa phát hiện cây đại thụ có dây tử đằng quấn quanh.
Tôi xuôi theo hành lang nho nhỏ đó chui vào bên trong, tìm được căn đình nghỉ trắng như tuyết, cùng với hồ hoa sen như tấm gương bạc dưới sắc trăng ngà. Mấy đóa sen màu đỏ lặng lẽ mở rộng phiến lá, lá sen tựa vải nhung tôn lên nhị hoa sáng màu.
Tôi đoán trước lần này hẳn là không có ai, tiến đến gần một chút, phát hiện chẳng có lấy một tiếng động nhỏ, thế là mạnh dạn bước vào trong.
Nhưng vừa vào trong thì lại thối lui.
Tôi lại gặp được hắn ta!
Tôi co giò chạy, thế nhưng chạy rất lâu cũng chẳng ai đuổi theo đến.
Tôi cũng không biết mình bị trúng tà hay là thế nào, lại thất thần chạy vào trong đó.
Nước ngưng tụ thành những hạt châu lớn lớn nhỏ nhỏ, lăn vào trong hồ nước.
Lá sen màu xanh ngọc bích, từng phiến lại từng phiến, phản chiếu trên nền đất rặt một màu xanh đậm.
Mới bắt đầu tôi còn tưởng mình nhìn nhầm, định thần nhìn lại, phát hiện nam tử đó thật sự đang ngồi giữa hồ sen.
Hơn nữa, hình như còn không… mặc y phục?
Mài tóc dài đen như ngọc đổ xuống như ngọn thác, lỏng lẻo lay động trên mặt nước, đoạt đi vẻ đẹp kiều mị của hồng liên và lục bình.
Tôi chậm rãi tiến gần, thử dò xét, “Này.”
Hắn nhắm chặt mắt, không phản ứng.
“Này.”
Vẫn không có phản ứng.
Tôi nhẹ chân khẽ tay tiến về phía hắn mấy bước, phát hiện ngay cả mạng che mặt hắn cũng không đeo.
Khuyên tai ngân liên lấp lánh phát sáng, nhị hoa hồng ngọc lung linh lộ ra.
Lúc này tôi mới tỉ mỉ nhìn rõ mặt của hắn.
Mảng lớn đồ đằng màu đỏ máu đó, hóa ra cũng mang hình dáng hoa sen.
Hơn nữa hắn cởi y phục rồi mới phát hiện không chỉ là trên mặt, từ trên trán kéo dài xuống đến cánh tay, ngực, trông dáng vẻ thì ắt là trên cả toàn thân.
Tôi nhìn hắn mà không khỏi sinh lòng thương hại.
Đổi lại là tôi có bộ dáng đó, tôi cũng chẳng dám ra ngoài.
Cả một đóa sen lớn béo mập.
Lại tỉ mỉ nhìn một lượt, phát hiện tuy rằng bị những hình vân khủng bố đó đóng lên, nhưng ngũ quan của hắn…
Tôi lắc lắc đầu, lại nhìn thật kỹ.
Nhớ rằng lúc trước có nghe qua nghiên cứu của chuyên gia nào đó, tỉ lệ khuôn mặt như thế nào thì được xem là hoàn hảo nhất: ba điểm gốc chân mày, khóe mắt, khóe miệng nằm trên cùng một đường thẳng; theo chiều ngang, từ trán đến chân mày, từ mày đến gốc mũi, từ gốc mũi đến cằm có tỷ lệ 1/3; theo chiều dọc, cũng chia đều tỉ lệ 1/3, hai mắt cách nhau khoảng cách của một con mắt; từ hai đuôi mắt đến mép tóc có khoảng cách của một con mắt; độ rộng của con mắt bằng với độ rộng của chiếc mũi…
Tôi nhìn tới nhìn lui gương mặt của hắn, lại nhớ lại hình vẽ giải phẫu chính xác đến từng micromet chia cắt gương mặt có tỉ lệ vàng.
Loài người thật sự có thể có được bộ dáng đó sao?
Tôi lau lau mồ hôi.
Nếu như trên mặt hắn không nổi lên những thứ quái lạ đó, tôi nhất định sẽ nghi ngờ hắn được dùng vi tính để tạo nên.
Thế nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ những chuyện đó.
Tôi nhè nhẹ chọt chọt mặt hắn ta, nhỏ giọng nói, “Đại ca, huynh không sao chứ…”
Không rõ ràng lắm, thế nhưng tôi vẫn nhìn thấy đầu mày của hắn hơi hơi cau lại.
Tôi lại vỗ vỗ mặt hắn, “Này, này.”
Hắn chậm rãi mở mắt ra.
Cảnh đẹp xung quanh nhất thời ảm đạm phai sắc.
Lông mi thật dài đen mun sáng mượt dưới ánh trăng màu trắng sữa.
Lông mi quá dài, khi hé nửa mắt gần như chẳng nhìn thấy được con ngươi.
Tôi hơi khom người xuống.
Con ngươi của hắn tản ra ánh sáng màu tím hoa lan tử la.
Hắn nhìn tôi, chẳng nói một lời.
Tôi sơ ý phút chốc, đối diện với ánh mắt của hắn.
Không ngờ một lần đã bị đôi mắt đó mê hoặc mất.
Như trái tim thiếu nữ đập rộn.
Tôi khẩn trương đến suýt ngã nhào xuống ao sen.
Những đóa lớn hoa sen chung quanh hé nở khoe mình, nõn nà như hồng ngọc, tranh hương đọ sắc.
Cho đến khi hạt sương trên lá sen lăn tròn rơi xuống ao nước, đánh tõm một tiếng, như gõ vào khánh ngọc, tôi mới hoàn hồn lại.
Tránh khỏi ánh mắt của hắn, tôi nói, “Đại ca, huynh đang làm gì thế? Không phải đang luyện tà công gì chứ? Phải thì ta phải chạy xa một chút, một hồi ma tính của huynh đại phát rồi giết ta thì oan cho ta quá.”
Hắn vẫn không nói gì, lại nhắm mắt lại.
Hàng mi đen đậm trên mí mắt hạ xuống thành bóng mờ hình quạt.
Trông hắn như vậy, khẳng định là đang luyện công.
“Hì hì, huynh không thể cử động?”
Hắn lại mở mắt ra, trong mắt lộ ra sát khí.
Tôi nhéo nhéo mặt hắn, “Ngươi xong rồi tiểu tử thối, lần trước ngươi tát làm ta đau hết hai ngày, hôm nay… hí hí.”
Nói chuyện với một khúc gỗ cũng chẳng thú vị gì.
Tuy rằng là ngày hè, nhưng nhảy xuống nước lạnh ngâm mình không động, hắn quả thực là người mạnh mẽ.
“Đại mỹ nhân, ngươi có lạnh không đó?” Tôi cười hì hì, đưa tay thăm dò độ ấm nơi cổ hắn, tay chợt rụt lại, cảm giác sống lưng lạnh toát hết cả.
Mẹ của con ơi, trừ phi tôi đã sờ phải một người chết.
Rõ ràng là có hít thở mà.
“Gọi ngươi đại mỹ nhân, ngươi nhất định là lại không vui chứ gì?” Tôi trực tiếp ngồi xuống đất cỏ cạnh ao sen, cười đắc ý, “Nơi này đẹp quá, ta dứt khoát đặt cho nó cái tên nhé. Chậc…” Tôi tùy ý liếc nhìn hoa sen trong ao, nói, “Nơi này cứ gọi là “Hồng hoa viện” đi! Ngươi nói xem có hay không?”
Đầu mày hắn cau lại, rồi lại giãn ra. Thì ra là sau khi suy nghĩ cặn kẽ, hắn cũng đã yêu cái tên này.
“Nhưng mà, ta không thể lấy việc công làm việc tư, tư thù, ta vẫn là phải báo.” Nói xong, bốp, bốp, hai cái tát vỗ lên hai bên mặt trái phải của hắn.
Nơi da thịt vốn không có đồ đằng cũng trở nên hơi hơi ửng đỏ.
“Đại mỹ nhân, so với hai cái tát làm mặt người ta sưng vù lên, ta đã dịu dàng lắm rồi đấy.”
Nhưng ngay cả mày hắn cũng không nhíu lấy một cái. Không đã.
Trên đóa sen sắc lửa, những hạt sương trong suốt lăn xuống, tinh tú nơi chân trời, mùi thơm trong làn nước.
Cánh hoa như áo đỏ, ánh sáng lóa mắt đang lưu chuyển.
Tôi vươn tay ra hái đóa hoa đó, kết quả khoảng cách quá xa, nhích đến gần, lại nhích thêm nữa, kết quả “tủm” một tiếng rơi xuống nước.
Nước lạnh như vô số cây hàn châm vô hình, từng mũi từng mũi đâm vào xương cốt.
Răng miệng tôi run cầm cập, nhưng vẫn cố chấp hái đóa sen đó. Gạt những phiến lá phía dưới đóa hoa sen, nở nụ cười âm tà với hắn.
“Lúc đó ta say nhà mỹ nhân, mỹ nhân nhan sắc đẹp tựa hoa. Mỹ nhân mỹ nhân đại mỹ nhân, thiếu gia ta cắm cho người liên hoa.” [1]
Vừa nói, vừa bơi đến gần bên hắn, cắm đóa hoa sen lên mái tóc của hắn.
“Mỹ nhân, ngươi xinh đẹp thật đấy, quả nhiên là Hà hoa đại mỹ nhân.”
Hắn thoáng cái mở mắt ra, lại lộ ra sát khí phừng phừng.
Lần này lườm tôi một hồi rõ lâu mới nhắm mắt lại.
Hung dữ thật. Nhưng càng hung dữ thì tôi càng thích chọc.
Tôi lại bứt một cánh hoa, dính tí nước, dán lên mặt hắn.
“Hướng ra song cửa chỉnh tóc mây, nhìn vào mảnh gương dán hoàng hoa. Ra cửa gặp đám bạn, đám bạn đều kinh hoàng. Đồng hành 12 năm, không biết mỹ nhân là nữ lang. Dán hoàng hoa ơi dán hoàng hoa.” [2]
Cho đến khi bị dán đầy hết cả người, hắn vẫn giống một người chết không hề cử động lấy một cái.
“Ta thắt tóc cho ngươi.”
Tôi không tin cái tên tà ma này, tôi túm lấy tóc của hắn, chia làm hai nhúm, lại bứt hai cọng thân sen, giúp hắn buộc thành hai chùm tóc sừng dê.
Tôi không biết cột tóc, cột ra một bên cao một bên thấp, thật là khó coi. Thế là tự mình lên bờ nằm lăn ra cười như điên cả nửa ngày, tiếng cười vang vọng trong cốc trống không, quái dị vô cùng.
Cười đủ rồi thì lại bò dậy.
“Này, ngươi không phải là chẳng mặc mảnh y phục nào đấy chứ.”
Hỏi rồi cũng như không hỏi. Tôi bơi đến bên cạnh hắn, sờ sờ phía trên, sờ sờ phía dưới. Thật sự chẳng mặc gì cả.
Nhưng mà da dẻ đẹp thật, còn đẹp hơn cả con gái.
Da dẻ của đại mỹ nhân Hải Đường đó so với hắn, quả thật là toàn nếp nhăn.
Các đại lão gia à, tạo ra cái đứa da dẻ tốt thế này có ích gì?
“Đại mỹ nhân, ngươi bị nghiện khoe thân à.”
Không phản ứng.
“Được rồi được rồi, lạnh quá… Ngươi ở đây không cóng à… Cho dù có khoe thân thì cũng chọn nơi nhiều người, ở nơi này chỉ có ta có thể nhìn thấy, chẳng thú vị chút nào.”
Không phản ứng.
“Đại mỹ nhân, so với cô nương ngươi còn đẹp hơn đấy.”
Không phản ứng.
“Mỹ nhân ơi mỹ nhân, nếu như ngươi là một cô nương thì ta sẽ cưới ngươi.”
Cũng không có phản ứng.
“Mỹ nhân, ngươi còn không nói chuyện nữa ta sẽ phi lễ ngươi!”
Coi như là có chút động tĩnh.
Tôi nhẹ nhàng tiến gần, cười híp híp mắt phết lên gương mặt như đậu hũ của hắn.
“Đại mỹ nhân, ngươi cứ đi theo đại gia ta đi, đại gia nuôi ngươi, bảo đảm cho ngươi cả đời vinh hoa phú quý hưởng không hết.”
Hắn khe khẽ mở mắt ra.
Lần này ánh mắt không còn hung ác nữa. Sắc tím hoa tử lan, diễm lệ, nhưng lại băng lạnh dị thường, đáy mắt có vô số tâm tình không nói nên lời rối rắm một nùi.
Hoặc là nói, không có một tia cảm tình.
Một chớp mắt này, tôi giống như là mất đi linh hồn, không tự chủ được thả tóc hắn xuống, gỡ đi lá sen trên mặt hắn.
Đầu óc đột nhiên chẳng thể chứa nổi thứ gì, cả con người giống như bị một sức mạnh không biết là gì vồ lấy.
Ánh mắt của hắn rất lạnh nhạt, nhưng lại hết sức tịch mịch.
“Làm gì nhìn ta như thế?” Tôi nhéo nhéo mặt hắn, “Yêu bổn thiếu gia rồi à?”
Hắn khe khẽ chớp mắt, khe mắt dài cong lên. Giống như là không muốn nhìn thấy tôi. Hoặc là nói, là đang trốn tránh.
Tôi kéo mặt hắn đến gần, một bàn tay ôm lấy cần cổ hắn, một bàn tay giống như trúng tà, dịu dàng vuốt ve gò má hắn.
Mặt hắn cũng chẳng có một chút nhiệt độ nào, giống như hắn nhìn tôi, không mang theo mảy may tình cảm.
Ánh trăng sáng tỏ.
Bốn bề tĩnh mịch. Tĩnh mịch đến mức có thể nghe thấy tiếng hoa sen hé nở.
Tôi khẽ nhắm mắt lại, tiến đến gần, hôn lên bờ môi hắn.
Thân thể hắn khẽ run lên, tôi láng máng nhìn thấy hắn trợn to mắt.
Cơn gió hè ẩm ướt nhẹ nhàng lướt qua, giống như hơi thở ấm nóng của hắn xượt trên mặt tôi.
Cánh môi của hắn run rẩy, mi mắt chớp động.
Lúc này tôi mới phản ứng được mình đã làm chuyện gì, đẩy mạnh hắn ra.
Tôi gấp rút hít sâu mấy hơi, đè lên ngực mình.
Tiêu rồi, tôi tiêu rồi.
Hắn đột nhiên đau đớn nhắm hai mắt lại, khuôn ngực phập phồng kịch liệt. Chỉ phút chốc, hắn cắn chặt môi lại, nhưng không thể ngăn chặn được chất lỏng không ngừng tuôn ra ngoài. Một bụm máu tươi phun ra từ trong miệng hắn.
Hắn ôm lấy ngực, chật vật ho khan mấy tiếng.
Máu tươi nhuộm đỏ ao sen. Ngay đến bóng trăng tròn in trên mặt nước cũng bị biến thành màu đỏ thẫm.
Tôi sợ đến lùi về phía sau liền mấy bước, nhanh chóng bò lên bờ. Lại quay đầu nhìn hắn một cái.
Hắn nằm gục trên bờ, trong mắt bị một tầng sương mù nhàn nhạt phủ lên, đóa ngân liên trên tai mất đi ánh sáng.
Đôi mày hắn nhíu chặt, cuối cùng nhìn tôi một cái, mất đi ý thức, hôn mê trên bờ.
Nhất thời lương tâm tôi áy náy, đương chuẩn bị chạy đến đỡ hắn thì lại nghe thấy tiếng nói chuyện của mấy cô gái.
Không dám nán lại lâu hơn, vội vàng chạy trở về mật đạo.