Cơ thể đã sớm mất đi độ ấm cạo lên từng lớp tuyết dày, toàn thân trên dưới, hoàn toàn lạnh như băng. Dần dần bị tuyết đọng chôn lấp, tôi đờ đẫn nhìn lầu gác trắng xóa càng lúc càng cách tôi xa dần, đã quên mất cả việc vùng vẫy.
Vết máu đã khô từ nãy.
Lưu Ly lôi tôi đi một mạch về phía trước, xiêm y xanh đậm tung bay trong gió tuyết.
Không biết đi bao lâu.
Y kéo tôi đến vách núi.
Vách núi bên dưới dốc đứng.
Trong màu xám xịt, thỉnh thoảng có mấy tảng đá lớn nhô ra.
Nơi xa, một bức thành thương tùng trắng tuyết.
Chân trời rất xa, nước sông cuồn cuộn.
Ánh mắt nhìn tôi của Lưu Ly có thể là đồng tình, có thể là chán ghét.
“Lâm Vũ Hoàng, muốn trách thì chỉ có thể trách ngươi vận số kém, trêu chọc ai không trêu, lại cứ đi chọc vào cung chủ bọn ta. Kỳ thực ta không muốn giết ngươi, thế nhưng vì cung chủ, vì Trọng Hỏa Cung, ngươi không thể không chết… Ngươi còn lời gì muốn nói không?”
Tôi nhìn vào mắt y.
Chậm chạp chớp mắt một cái.
“Nếu như có cơ hội, nhất định phải nói cho Chi Nhi, người mà kiếp này Nhị phụ thân không thể bỏ được chính là con bé. Nếu như con bé không nhớ được ta, chí ít cũng hãy để con bé biết, có một người, cả đời mong nhớ nhất chính là con bé.”
Mũi của Lưu Ly cóng đến hơi ửng đỏ lên.
Nhìn tôi, không nói một lời.
Tôi thở ra một hơi sương trắng, khe khẽ nói, “Phải để Chi Nhi bình bình an an khôn lớn, một đời hạnh phúc.”
Tôi mỉm cười với y.
Còn chưa đợi y mở miệng, đã xoay người ____
Tung người nhảy xuống vách đá.
Gió rét kèm tuyết vụn rít gào bên tai tôi.
Da thịt giống như bị vô số lưỡi dao băng đá cứa rách.
Cả cơ thể nhanh chóng rơi xuống. Không bao lâu nữa, tôi sẽ biến thành một cái xác dập nát thậm tệ. Ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lưu Ly vẫn đang nhìn về nơi xa đến ngẩn người, tôi khẩn trương đến tay cũng bắt đầu run nhẹ.
Trọng Liên, ngươi suy nghĩ quá đơn giản rồi.
Ta còn chưa bỏ cuộc.
Chỉ cần ta còn sống, ta sẽ không bỏ cuộc.
Tôi đưa tay ra, nhanh chóng túm lấy một mỏm đá sắc bén.
Sức lực toàn thân đều dồn lên tảng đá này, miệng vết thương vốn bị cái lạnh cực độ làm khép miệng giờ lại lần nữa bị mỏm đá cứa rách, máu chảy như suối. Cơn đau nhanh chóng lan từ năm ngón tay và mu bàn tay đến tận tim.
Cơ thể lắc lư trong không trung mấy lần.
Đừng nhìn xuống dưới.
Tuyệt đối không được nhìn xuống dưới.
Tay tôi bấu chặt vào phần đầu nhọn của tảng đá nhỏ, dốc hết toàn lực, một chân đá về phía tảng đá lớn trải rộng ở bên cạnh. Tảng đá ầm ầm lơi ra, nhanh chóng trượt xuống. Không bao lâu sau, tiếng vật nặng rơi xuống đá vọng lại. Lưu Ly đứng trên vách núi chắc tám phần đã bỏ đi rồi.
Tôi ngửa đầu nhìn lên trên, nháy mắt nhụt chí.
Đỉnh vách núi cách tôi ít nhất phải mấy trăm trượng.
Với cái khinh công mèo cào của tôi, căn bản là không thể nào lên được.
Nếu như lúc nhỏ cố gắng luyện công, có lẽ đã chẳng nhiều chuyện thế này.
Nếu như lúc nhỏ cố gắng luyện công, Hiên Phượng ca cũng sẽ không bị người ta cướp đi mất.
Mấy chuyện sau này cũng sẽ không xảy ra.
Tôi thở dài thườn thượt, lắc lắc đầu.
Nhắm chuẩn một tảng đá nhỏ phía trên, vận lực chân, nhảy lên trên, bắt lấy tảng đá đó.
Thế nhưng tảng đá đó lại rơi ra, không cách nào chịu tải được thể trọng của một người.
Trong giây phút đó, cả người lại rơi xuống.
Tôi kinh hoàng đưa tay ra, đưa tay cấu lên vách đá. Ngón tay xuyên qua lớp tuyết trắng cạo lên vách đá tạo ra những âm thanh chói tai, nhưng chẳng thể ngăn cản tốc độ rơi xuống cực nhanh.
Cuối cùng cũng móc được vào một hòn đá nhỏ.
Mười ngón tay đã máu thịt lẫn lộn.
Tôi nhắm mắt, gian nan nuốt nước miếng.
Cố nén nước mắt của mình, nghỉ ngơi chốc lát, lại nhảy lên…
Không biết qua mấy canh giờ.
Cuối cùng tôi cũng bò được lên vách đá cao chót vót.
Cả người mệt lã quỳ xuống đất, mệt mỏi thở hổn hển, bụng đã đói đến dạ dày bắt đầu quặn đau. Ngẩng đầu lên nhìn chung quanh, chỉ có mấy gốc cây nhỏ héo khô và mấy mỏm đá hình dạng khác nhau.
Phía chân trời xa xôi, bụi vàng che mờ tịch dương.
Nhìn ánh sáng biến mất từng tia một, trái tim hình như cũng từng chút một trĩu xuống.
Tôi đứng trong tuyết đọng lạnh giá, ho khan vài tiếng.
Môi khô nứt.
Máu tanh ngọt chảy vào miệng tôi.
Dựa vào mỏm đá cứng chắc, nhìn đất đai vạn vật dần dần bị bóng tối bao phủ.
Sao trời như vụn bạc rải đầy trên bầu không, sáng ngời chói mắt.
Ánh trăng như lụa trắng, hơi ngưng tụ phản chiếu màu tuyết.
Thương tùng dưới chân núi biến thành màu trắng bạc, tuyết đọng phản chiếu ánh trăng dịu hiền.
Vừa đói vừa khát, đầu óc quay cuồng.
Nhìn tuyết trắng đầy đất ngẩn ngơ hồi lâu.
Cuối cùng cũng ngồi xụp xuống, hai tay ra sức cào, vớt lên một đống tuyết. Trên tuyết dính chút bụi bặm của đất đá chứ chẳng đẹp như khi chỉ thoáng nhìn. Tôi cau mày, phủi sạch lớp bụi đất bên trên, ăn một miếng.
Mùi vị rất kỳ lạ.
Giống như cổ họng không thể làm tan nó, hồi lâu chẳng thể tan đi. Nhưng lại rất giải khát.
Tôi ngừng thở, lại ăn tiếp một miếng…
Sau đó thì cảm thấy buồn ngủ.
Dùng tay chậm rãi đẩy tuyết trên đất ra, đùn lại với nhau, tạo thành một chỗ trống. Đợi mặt đất hơi khô một chút, liền cuộn thành một đống, gắng gượng thì cũng có thể ngủ được.
Ngủ thì rất nhanh, nhưng một đêm tỉnh lại rất nhiều lần.
Buổi đêm mà lúc trước thấy cực kỳ ngắn ngủi, nhưng nay lại như kéo dài vô tận.
Cơ thể bỗng nhiên nóng lên.
Đoán hẳn là trúng phong hàn rồi.
Tôi quấn mảnh áo đơn bạc của mình, chợt nhớ ra ám khí vẫn còn cắm trong cơ thể mình, chỉ là cái lạnh cực độ lấp liếm cơn đau, nhưng chẳng nhịn được mồ hôi lạnh nhễ nhại. Trời sáng rồi, còn phải rút ám khí ra.
Trọng Liên, có lẽ ta nên cám ơn ngươi.
Nếu không phải do ngươi, e rằng ta đã vứt bỏ sinh mạng từ sớm.
Chỉ cần ngươi còn sống một ngày, thì ta sẽ không chết.
Chợt nhớ ra một câu.
Mũi cay cay, co mình lại nhỏ hơn.
Thế nhưng câu nói đó vẫn mải miết vang vọng trong đầu, không xua đi được.
Hoàng Nhi, em không cần phải đối mặt với ngăn trở, cũng không cần trưởng thành, cứ mãi thế này là được.
Tôi đưa bàn tay lạnh cóng ra, tự tát mình một cái thật mạnh.
Bình minh sắp ló dạng rồi.
Liên tục hai ngày không ăn gì.
Nằm trên mặt đất, có thể không cử động thì sẽ không động, cử động một chút thì phải tiêu hao rất nhiều thể lực.
Y phục khô rồi lại ướt, ướt rồi lại khô.
Cuối cùng thật sự chịu đựng không nổi nữa, xé lá khô của mấy cây nhỏ gắng sức mà nhai. Lá cây vừa dơ vừa thối, vị càng đắng càng buồn nôn hơn. Đến khi ăn hết lá cây rồi, lại cạo hết vỏ cây xuống, ăn sạch sẽ.
Quả nhiên là không tiêu hóa.
Chẳng bao lâu, bụng bắt đầu đau quằn quại.
Đầu tứa mồ hôi, co quắp trên mặt đất, nhưng chận tay cựa quậy một chút thôi thì cũng rất đau, nhìn kỹ thì phát hiện tay chân mình đã lan đầy vết cước màu đỏ sậm.
Cứ thế liên tục mấy ngày ăn vỏ cây uống nước tuyết, cuối cùng không cầm cự nổi.
Đêm đông rét mướt, cơ thể tôi lại khó chịu như bị lửa thiêu.
Mắt đau đến gần như bất kỳ lúc nào cũng có thể rơi ra khỏi hốc mắt, tứ chi như rời ra, không có chút sức lực. Ban đầu cho rằng do ăn uống bậy bạ nên thể lực không đủ, nhưng dần dần, lại nảy sinh ảo giác.
Thế giới trước mắt trở nên hỗn loạn.
Mùa đông biến thành mùa xuân, tuyết bay biến thành mưa phùn, gió lạnh biến thành gió xuân, trời xanh đầy nắng…
Hiện tượng kỳ quái này kéo dài liên tục gần mười ngày.
Mỗi lần sau khi thoát khỏi ảo giác, tôi đều sợ hãi xông đến áp sát vào vách đá, chỉ sợ một giây không cẩn thận, vách đá biến thành đất bằng, sau đó tôi mà kích động sẽ nhảy xuống vách núi.
Sau đó tôi mới biết chuyện này chẳng phải là kinh khủng nhất.
Dần dần, trước mắt tôi xuất hiện thêm rất nhiều người. Tiêu Anh Lạc, Uất Trì Tinh Huyền, cha tôi, Tiết Hồng, Vũ Văn Ngọc Khánh… bọn họ chậm chạp đi về phía tôi, ánh mắt âm hàn.
Tôi lùi về phía sau, thế nhưng đã đứng bên rìa.
Cả người tôi phát run, xoay người lại chẳng dám nhìn.
Nhưng cả người lại ngây ra.
Chỉ một thoáng tất cả mọi người đều biến mất, cảnh sắc chung quanh lại một lần biến thành tiết xuân hoa tươi đua nở. Một nam tử có cặp mắt đào hoa đứng sau lưng tôi, mỉm cười với tôi.
Lúm đồng tiền như trăm hoa.
Nốt ruồi mỹ nhân tựa hồng ngọc.
Tôi ngây ngốc đứng nhìn y, không dám chớp mắt, không dám cử động.
Cho dù là ảo giác cũng tốt…
Đừng để tôi tỉnh lại.
Dần dần, đầu óc bắt đầu mê man.
Mặt của Lâm Hiên Phượng càng lúc càng mờ nhạt, mắt hoa lên. Tôi gắng sức khiến mình tỉnh táo, nhưng cả người giống như một tảng đá lớn nặng nề, ầm ầm ngã xuống đất, phát ra một tiếng rầm cực lớn!
Lại một lần mất tri giác.
Lần nữa tỉnh lại là bởi vết thương trên lưng căng tức đau đớn dữ dội.
Phát hiện trong cơ thể như có thứ gì đó đang lưu động.
Chợt nhớ lúc nhỏ đã học qua tâm pháp hồi phục thể lực, thế là chống người dậy, ngồi xếp bằng. Nhưng vừa vận được một luồng chân khí thì lại phát hiện hướng đi của luồng chân khí này không đúng.
Không ngờ lại là nghịch lưu.
Mặt chợt trở nên trắng bệch.
Lại vận khí lần nữa, vẫn chẳng gì thay đổi.
Từ ngày đó trở đi, mỗi ngày đều sẽ nhìn thấy mấy người kia một lần.
Gương mặt khi họ nhìn tôi đều là âm trầm.
Chỉ có Lâm Hiên Phượng là mỉm cười với tôi.
Lúc tỉnh táo tôi luôn nghĩ, có lẽ tôi sống không lâu, nếu không sẽ không thể xuất hiện mấy cảnh tượng kỳ quái đến thế được.
Đối với kiểu chết này, tôi đã vô cùng thỏa mãn.
Khoảnh khắc đó, dường như có gánh nặng gì đó được dỡ xuống, nhưng vẫn không cam lòng.
Tôi chưa thể tận mắt nhìn thấy Trọng Liên chết.
Mỗi ngày cứ một miếng vỏ cây một vốc nước tuyết cứ thế qua hơn mười ngày, cơ thể thì ngày sau không bằng ngày trước. Đã chớm xuân rồi, tuyết cũng chầm chậm tan đi. Không còn tuyết, tôi cũng không thể sống tiếp.
Dù sao cũng phải chết, chi bằng giãy dụa trước khi chết một lần.
Tôi bước mấy bước về phía vách đá, nhìn bầu trời cao vời vợi.
Phía trên vẫn còn một đoạn vách núi.
Vận đủ một hơi, dùng sức nhảy lên.
Khoảnh khắc này, tôi bị thể lực của mình dọa sợ _____
Cơ thể nhẹ đến kinh người, không ngờ một phắt tôi có thể nhảy đến mấy chục trượng!
Tóm lấy một mẩu đá giữa không trung, nhìn xuống mỏm đá tôi đã ở gần một tháng trời, nơi đó đã biến thành một khoảnh đất bằng nho nhỏ.
Chân khí toàn thân vẫn đang nghịch lưu.
Tôi không để ý nhiều như thế, nhân cơ hội này, lại nhảy thêm mấy chục trượng.
Gió cuối đông vẫn lạnh thấu xương, cứa đến đau cả người.
Thế nhưng dường như tôi đã không thể cảm giác được.
Niềm vui sướng khi gặp đường sống trong chỗ chết khiến tôi choáng váng hết đầu óc, quên hết tất thảy.
Không bao lâu, tôi đã nhảy đến rìa vách đá.
Tuyết phía trên đã tan ra hết, chồi non lấm tấm nhú đầu ra khỏi đám cỏ khô.
Tứ phía lởm chởm những tảng đá hình thù quái dị.
Tôi hít một hơi, chân khí lại chảy về hướng ngược lại như thường lệ. Nhưng khi tôi một chưởng đánh về phía tảng đá, luồng chân khí nghịch lưu đó trong nháy mắt vọt trở lại ____
Ầm!!!
Cả tảng đá lớn chớp mắt biến thành vô số đá vụn, bắn ra tứ phía.
Tôi nhìn bàn tay mình chẳng thể tin nổi, lại thử thêm một lần với tảng đá khác…
Tôi không biết cơ thể mình bị gì, nhưng tôi dám chắc chắn một điều, chính là nội lực mạnh hơn trước gấp nhiều lần.
Đương nhiên là tôi chẳng thể không biết tự lượng sức mà đem mình ra so với Trọng Liên.
Nhưng nếu ông trời cũng muốn cho tôi cơ thể thế này, thế thì tôi nhất định sẽ không bỏ qua.
Bụng lại bắt đầu kêu ùng ục.
Lúc này mới phát hiện cả tháng rồi mình không có hạt gạo dính bụng, liền chạy về một khách điếm ở Đăng Phong.
Chân vừa bước vào cửa khách điếm thì đã có một người va phải người tôi. Còn chưa nhìn rõ là ai thì đã nghe người bên trong đang hét lớn, “Cút đi, dám đến ăn chực à, đánh chết ngươi cái tên tiểu tạp chủng kia!”
Người đó đầu bù xù mặt dơ bẩn, chật vật cực kỳ, miệng còn ngậm một miếng thịt gà.
Mặt tuy là bẩn, nhưng vẫn có thể nhìn ra người này vốn là một mỹ công tử da mịn thịt mềm. Một đôi mắt to đen nhánh lướt về phía tôi, đẩy tôi vào trong, nhấc chân bỏ chạy.
Cứ cảm thấy đã gặp qua ở đâu.
Tôi tóm lấy tay y.
Y quay đầu lại, trừng mắt nhìn tôi dữ tợn, liều mạng giãy dụa.
“Lại một tên xấu xa muốn ăn chực, cút! Cút cút cút! Nơi đây của lão tử là khách điếm, chỉ kiếm tiền, không bố thí!” Chưởng quỹ bộ dáng như phát điên quát chúng tôi.
Tôi cẩn thận nhìn người đó một cái, “Tư Đồ… công tử?”
Toàn thân người đó chấn động, tiến gần mặt tôi nhìn tỉ mỉ.
“Ngươi là…”
Tôi cười gượng gạo.
“Có thể ngươi không nhớ ta nữa.”
Tư Đồ Tuyết Thiên chớp chớp mắt, chợt nhào đến ôm tôi thật chặt, lớn tiếng khóc nấc.
Tôi không biết bởi nguyên nhân gì khiến cho y biến thành bộ dáng thế này, y không giống tôi, vừa ra đời đã là cọng cỏ rác. Một công tử danh môn lại luân lạc đến bước đường này, thật khiến người ta đau lòng.
Tư Đồ Tuyết Thiên khóc đến tắt cả tiếng.
Lệ nóng ngấm vào áo của tôi.
“Vũ Hoàng ca______ cả nhà ta đều bị Trọng Liên giết sạch rồi ______!!!”
Trọng Liên.
Nhắc đến hai chữ này, cơ thể tôi dần dần trở nên cứng lạnh.
Trọng Liên lại dám diệt sạch Tử Đường Sơn Trang.
Còn chưa kịp tiếp lời, chưởng quỹ phía sau đã rống lớn, “Khóc đủ chưa hả, ăn mày đã xong chưa?! Đừng cản trở lão tử làm ăn!”
Tôi quay phắt đầu xang, dùng tay bóp họng y _____
“Lão tử đây không phải đến để ăn mày, là ăn cướp!!!”
,