Trênľđường trở về Ngọc Tiêu³Môn, tôi và Trọng Liênłluôn nói nói cười cười,*nhưng không hề đề cậpìđến chuyện tôi sắp rời(đi. Kỳ thực cho đếntrước mắt, tôi có thể±nhớ chỉ có một chútÌchuyện: tôi đến từ nơiȊkhác, hiện tại nhất địnhŧphải trở về.
Sông vào đêm.
Thủyltriều dâng, mảnh trăng lạnh.
Mấy⇣con thuyền hoa lướt qua,tbập bềnh sóng nước máiƗchèo khua.
Tôi ôm vai mìnhĩxoa xoa mấy lượt, cười↾nói, “Đại mỹ nhân, sắp¡vào đông rồi nhỉ. Thời±tiết này thật đúng là*mệt, không đốt chậu than³thì buổi tối căn bản⁞chẳng thể nào ngủ được.”ìNói đến đây, hà mộtǁluồng hơi ấm vào lòngŀbàn tay.
Trọng Liên nhìn tôi¡một cái, khóe miệng khẽ»nhếch lên.
“Ừm, đúng là rất‡lạnh.”
Đi đến bờ sông, nhấc⇣chân đá mấy hòn đájrơi tũm xuống nước.
“Hai chúng↨ta hình như chưa từng⁞cùng nhau đón tết.”
Vừa dứt1lời, những luồng sương trắng*tuyết từ trong miệng thoátťra. Gió rét cứa daỊthịt đau buốt, ngón tayªđỏ ửng. Vẫn nhớ tiếtÌxuân năm ngoái, là cùngƪđón với Lâm Hiên Phượng.jChợt cảm thấy trong lòngfkhông thoải mái lắm, hoìkhan hai tiếng, bấu cùiÌchỏ mình, ngón tay cũng¡bắt đầu phát đau.
Mặt sông⇣như gương, sắc trăng daoÌđộng trên những gợn sóng²trong veo.
Giữa chốn non núiĨtựa như có mây trắngỈnhàn nhạt.
Một đôi tay vòngľlấy thắt lưng tôi.
Cằm củaǁTrọng Liên tựa lên vaiƗtôi.
“Hoàng Nhi, Chi Nhi nhất¡định rất muốn cùng emǰchơi trò pháo tre.”
Tôi thở¡dài một hơi, muốn ômĨlại hắn. Đôi tay siết⇣chặt hai vai mình dần¦dần buông lỏng, nhưng lạiÌlần nữa nắm chặt lấy.⍮Cảnh vật trước mắt trở³nên có chút mơ hồ.ỈĐón năm mới, đón năm²mới… đến lúc đó, tôiƗkhông thể nào đi được.
Lòngţbàn tay vuốt mạnh lênÍmặt một cái, tránh khỏi)vòng tay của Trọng Liên.
“Conľbé thích ngươi hơn.”
Tôi xoayťngười lại cười, nhưng không]nhìn hắn.
Tôi gắng sức nhắm‡mắt lại, xòe tay raªtrước mặt hắn.
Trọng Liên không±nói gì.
“Đưa ta đi… chén⁏ngọc.”
Tôi hít sâu một hơi,‡vẫn không nhìn hắn. TrướcĨnay tôi luôn tự biếtÌrõ bản thân, nếu nhưflúc đó tôi ngẩng đầu¹nhìn hắn, tôi sẽ không¹thể đi được. Nhất định&không thể.
Tay tôi hoàn toànťlạnh cóng trong không khí.
Chỉ,trong chốc lát, mà nhưȊđã kiệt quệ hết cả*đời của tôi.
Lòng bàn tay↾tôi chợt ấm, Trọng Liêníxoay người bỏ đi.
Tôi nhìn¡rõ món đồ trong bànỈtay mình.
Một chiếc chén ngọc*làm bằng bạch ngọc đãỉcó kẽ nứt.
Ký ức ậpłđến mãnh liệt như sóngĩcả, từng đợt từng đợt‡đập vào óc tôi. Tôi]vừa ôm lấy cái đầu‘gần như muốn nổ tung&của mình, vừa gọi vớiťtheo Trọng Liên. Hắn chẳngÌquay đầu lại, bước ởĩphía trước.
………
……
“Các người nghe chưa?³Đầu thôn có một người‡vừa đến, đẹp đến kinhïngười luôn đấy.”
“Có đẹp hơnỊthì liệu có bằng được¹hai tiểu tử họ Lâm⁏kia không.”
“Nói bậy! Cái tên]Trọng Liên ngươi nghe quaÌchưa? Nghe nói Trọng Liên»so với hắn thì cũng²chẳng có cửa đâu! Thế±nhưng hắn không biết võľcông.”
“Trọng ~~ Trọng Liên, ôi^chồi ôi mẹ của tôi|ơi, ngươi đổi nghề sangjnói khoác luôn đi!”
Tôi đứng|phía sau đống rơm, nghe]rõ mồn một.
Trọng Liên thìÍtôi đã từng nhìn thấy,ŧgương mặt đó… hí hí,tcũng chỉ kém hơn Lâmthiếu gia tôi một chút]xíu xiu thôi, người đó⁏lại còn đẹp hơn cả[Trọng Liên, không phải làlcùng ngang hàng với tôi,ƚđệ nhất thiên hạ hay[sao?
Cửa thôn Loạn Táng.
Một đám]người vây lại, láo nháo/xì xào thảo luận không‘ngừng.
Tôi nhổ cọng cỏ trongljmiệng ra, chạy qua phía↾đó. Kết quả bọn họtvừa nhìn thấy tôi thì⁞tất cả đều rã đám.|Tôi đương bất mãn vô⁞cùng, nhưng nhìn thấy người⇣duy nhất không chạy trốn.
Vừałliếc một cái, trái tim‡của tôi liền bị xốc*lên một cái.
Vừa khéo lúc`đó ánh dương có hơiljchói mắt, mắt người đó(hơi híp lại, xoay người‘lại nhìn tôi.
Chính là đôiƚmắt đó.
Trái tim tôi lập⁞tức nảy lên cuồng loạn,⇣cả người có bảy vía⁏thì đã bay mất sáu.
Côngttử đó cười dịu dàng,jkhẽ giọng nói, “Tại hạ`họ Hàn, tên hai chữĩĐạm Y. Đi ngang quałchốn này, muốn ở nhờỉmột đêm tại thôn đây,^không biết các hạ liệu»có chấp thuận?”
Trên tai phải,⁞hai bông tai sen bạcljlấp lánh phát sáng.
Một đóaihồng liên ngạo nghễ nởƗrộ nơi cần cổ củaŧy.
Lúc này tôi mới hoànhồn lại. Nhướng mày, bước/đến cạnh y, đi vòng⁏quanh một vòng lại một↨vòng.
“Ta cảm thấy ngươi trôngſrất quen mắt.”
Không phải là_quen mắt, căn bản chính/là một gương mặt.
Hàn ĐạmìY chỉ nhếch miệng mỉm^cười, “Đa tạ công tửỊkhen tặng, rất nhiều người¹cũng nói nhìn ta quen↾mặt.”
Không đúng, không thể làjhắn.
Nếu như là Trọng Liên,ïđừng nói là nói chuyệnỉvới người khác ôn nhãĩthế này, e rằng đã³hai đao chém tôi rồi.ƚHơn nữa năm xưa khi‘Trọng Liên xuất hiện trên|Đại Hội Anh Hùng, cả‡người tản ra nội lựcmạnh mẽ khiến người đến(gần thôi cũng thấy lạnh⍮lòng.
Thế nhưng, không cảm nhậnťđược chút xíu nội lực↾nào trên cơ thể người⍳này.
Vấn đề là, gương mặtťnày…
Thôi đi, nếu như thậtƗsự là Trọng Liên, người¹trong toàn thôn chúng tôi,đều xong đời.
Chi bằng cùngty chơi một chút.
Tôi dừng(trước thôn bài của thôntLoạn Táng, dùng khớp ngónƗtay gõ ba lần theoljchữ bên trên, đặc biệtrlà trên chữ “Táng”, gõ↨cực mạnh, “Công tử ca⁞da mịn thịt non à,[đây không phải nơi các,người đến, đi đi, đi¦đi.”
Hàn Đạm Y kề gần±tai tôi khe khẽ nói,Ȋ“Lâm công tử, Đạm Yfkhông phải là người yếufớt như thế.”
Tôi đề phòngĩnhìn y, “Tại sao ngươi↾lại biết ta.”
Hàn Đạm Yíchắp tay cười.
“Nếu chỗ nàyŗkhông cho người ngụ lại,ljvậy Hàn mỗ từ biệt¹tại đây.”
“Đợi đợi đợi, đừng^đi, tiểu tử ngươi cũngſcó gan đấy, theo tałvào!” Tôi lập tức túmìlấy tay y, lườm chung,quanh mấy lượt, “Nhìn gì⁏mà gì, nhìn gì màŀnhìn chứ? Tất cả nhắmÌmắt lại hết cho ta!”
Tôiĩkéo Hàn Đạm Y đi⇣tới một nơi không có↾người.
“Được rồi, bây giờ có⇣thể nói rồi.”
“Lâm công tử,íkỳ thực ta là bằngĩhữu của phụ thân ngươi.”
SắcƗmặt tôi chợt tối sầm,|“Ngươi có thể đi rồi.”
“Gượmlđã, ta còn chưa nóiỉxong. Nói xong ta sẽǁđi.” Hàn Đạm Y phấtŧtay áo, “Kỳ thực phụťthân của ngươi, cũng chínhſlà phó môn chủ của]Thái Liên Phong, y còn²chưa chết, chỉ là giảǰchết thôi. Xong rồi, chỉĨmột câu này thôi, ta(đi đây.”
Y vừa bước mộtłbước, lại bị tôi kéollại.
“Muốn nói thì nói cho‡xong.”
“Lâm công tử quả là]người thông minh.”
Hàn Đạm Y±cười với tôi, đôi mắt±đen nhánh cong lên thànhlhình dạng rất đẹp mắt.|Trong lòng tôi âm thầmínói với chính mình: HiênǁPhượng ca còn đẹp hơn¹hắn gắp trăm gấp ngànŧlần.
“Làm ơn, ta không quen,bị người khác gọi mìnhỉcông tử.”
“Vậy… Hoàng Nhi?”
Y mởỉto mắt nhìn tôi, tựalnhư đang chờ tôi đồng,ý.
“Cút, buồn nôn chết được.”
“Hoàngɉđệ, thế nào?”
Y liếc nhìn±tôi với thâm ý khác.
Tôiǁngạc nhiên nói, “Ngươi rốt,cuộc là người thế nào?!”
“Hoàng_Nhi, ta quên nói cho⁏ngươi biết một chuyện, mônłchủ của Thái Liên PhongÍmới thành thân không baoljlâu, toàn bộ võ lâmljđều biết bà ta đãÍthu tên nam sủng thứtsáu, nhưng chẳng ai biết/tên họ của tên namſsủng này. Nhưng mà ta(biết. Hắn là một trongɉtứ đại mỹ nhân, là`đệ tử của Linh Kiếm&Sơn Trang, tên gọi làǰLâm Hiên Phượng.”
***
Trí nhớ đột&ngột dừng tại đây.
Thoáng nhìn⍳bầu không vô biên, tinhìtú đầy trời.
Dưới ánh sao¹trắng sáng như sương.
Bóng lưng]của Trọng Liên dần dầnljbiến mất trong đêm tối.
Tôi,vội đuổi theo.
“Liên, Liên, ngươi⁞đợi đã!” Tôi ở phía¡sau ra sức quơ quào↨hai tay, nhìn Trọng Liên|dừng bước, xoay người lại, “Ngươiłđã từng đến thôn Loạn1Táng, cùng Lâm… không, từngrcùng ta gặp mặt?”
Trọng Liênïlãnh đạm gật đầu.
Hồng liên]đỏ tựa sắc máu, yêuldị đua nở.
Tôi chợt nhớ⁏lại khi lần đầu tiênïtôi và hắn phát sinh&quan hệ, hắn đã biếtttên họ của tôi. Thế¡nhưng lúc đó hắn là1nhân cách phân liệt, khôngrthể nào có trí nhớ⇣của hắn lúc bình thường|mới phải. Tất thảy tôiĩvẫn chưa làm rõ được,ínhưng tôi nghĩ, đại khái±đợi khi nhớ lại toàn±bộ, tôi sẽ quay về.
“Đoánſchừng trong thời gian ngắnita không thể đi được⍳rồi… hãy thu nhận ta^một thời gian ngắn nữa,ªcó được không.”
Tôi chắp tay⇣lại, làm động tác quỳilạy hắn.
Trọng Liên im lặngỉnhìn tôi.
“… Được.”
Không biết do⁞tiết trời rét mướt hay↾bởi âm thanh ủ quáïlâu, giọng có hơi khànɉkhàn.
Ánh nước phản chiếu trên⁞mặt hắn, lóng lánh layĩđộng, chiếu sáng mấy đóajsen đỏ sắc máu. Hắnªtiến gần một bước, kéoỊlấy tay tôi, lòng bànÍtay lạnh buốt. Con ngươiŗsắc tím trông cũng lạnhŗlẽo khác thường.
Tôi ngượng ngùngƚgãi đầu.
“Các đại lão gia,iđừng có buồn nôn thế&được không?”
“Chúng ta về thôi.”
“Về?ƪVề đâu chứ?”
“Trọng Hỏa Cung.”
Nhất^thời bừng tỉnh đại ngộ,»cố gắng đáp lại hắn³bằng một nụ cười dịuŗdàng, thế nhưng vừa nhìn¡thấy gương mặt không chútiđộ ấm của hắn, nụ)cười chợt sượng cứng trênľmặt, thu hồi rồi chẳng⍳cách nào giãn ra được.
“Đạirmỹ nhân, ngươi đừng xụ‘mặt nữa, ta nhìn mà±thấy rầu.”
Trọng Liên hơi sửngìsốt, chớp chớp mắt, lậpſtức cười đến mê hoặc↾chúng sinh.
“Đi thôi, Chi Nhi²đang đợi chúng ta đấy.”
Thay±đổi cũng nhanh quá, minh↾tinh Hollywood cũng chẳng thểfso về kỹ thuật diễnƗxuất với hắn.
Nhưng mà… Hollywoodljlà gì nhỉ?
Lại qua thêmſmột buổi tối tại NgọcŗTiêu Môn, suốt cả đêm⍮dài, không cách nào chợp*mắt.
Trong đầu đầy tràn hìnhŗảnh Trọng Liên xuất hiện‡trước cửa thôn Loạn Táng.
Tôi)thật đúng là ngu si.⍮Lâu ngày, lại tưởng mìnhƪchính là Lâm Vũ Hoàng.[Mỗi lần nghe Trọng Liênígọi tôi “Hoàng Nhi”, trong)lòng còn âm ỉ vuijmừng. Tôi đã quên mất,±đó căn bản không phải/là tên của tôi.
Sáng sớmǁhôm sau.
Soi gương, dưới mắtłlà hai quầng thâm. Cuối|cùng cũng cảm thấy mệt⁏rã, nhưng buộc phải lên⁏đường rồi.
Ngồi lên xe ngựa,ſTuyết Chi còn an nhiên⇣ngủ trong lòng Hải Đường.
Tôi↿đẩy đẩy Trọng Liên, “Ngươiɉlàm phụ thân, tại saoŗlại không ôm Chi Nhi.”
Hình⁞như tinh thần của TrọngŀLiên cũng không được tốt[lắm, tiếng nói mệt mỏithơn thường ngày rất nhiều,lj“Hôm qua Hoàng Nhi ngủ[không ngon, hôm nay khôngťphải là muốn ngủ trênìxe sao.”
“Vậy liên quan gìɉđến Chi Nhi.”
Trọng Liên vỗ¡vỗ chân mình.
Tôi ngẩn người,ľcười cười sờ mặt hắn,ì“Đại Mỹ Nhân ~~”
Trọng Liên¦cười.
Tôi không chút khách khí^vuốt thẳng y phục hắn,*trở ngang người, lật người_nằm lên đùi hắn, tiện/thể nắm lấy tay hắn,*nắm thật chặt. Nhắm mắt³một hồi, lại mở một⁞con mắt ra len lénɉnhìn hắn.
Trọng Liên cúi đầu,⁞nhìn tôi chăm chú khôngÌchớp mắt.
Ánh mắt đó… tựaɉnhư không nhìn tôi mộtƪgiây thì tôi sẽ biếnỉmất vậy.
Phỉ phui, tôi lạiǁđang suy nghĩ bậy bạǁrồi.
Tôi ngoắc ngoắc ngón taytvới hắn.
Hắn cúi đầu xuống,,mùi hương cơ thể nơiĩcần cổ thoảng ra. Tôiivốn muốn nói với hắntlà hãy ngủ đi, nhưng»thần xui quỷ khiến lạitôm lấy cổ hắn, hôn¹một cái thật kêu lên⍮mặt hắn.
Sau đó lại đẩyỈhắn ra, “Ngủ thôi, điƚngủ thôi.”
Quả nhiên nội dung⁏giấc mơ lại có liêníquan đến ký ức củałLâm Vũ Hoàng.
Rừng trúc PhượngȊHoàng, vô số tiếng chimỉca.
Gió nhẹ lá trúc đongÌđưa, lệ nhòa như vếtÍdao in trên mặt.
Tôi ngồi↾chồm hổm trước một gốcÌtrúc xanh, ôm cánh tay¦mình, đầu dựa vào thân»trúc. Trước mắt chỉ rặtɉmột màu xanh biếc ngănrngắt, xanh lam trong vắt,⁏giao hòa lẫn nhau, rộn[rạo xôn xao.
Lâm Hiên Phượng,ÍLâm Hiên Phượng, Lâm HiênŧPhượng…
Đầy ắp trong đầu chỉ¹có ba chữ đơn giản⁏ấy. Tôi cứ tưởng y⇣bất đồng, tôi cứ tưởngſy sẽ trở về, tôiÌcứ tưởng y vẫn như¦ngày trước, đứng dưới ánh⁞nắng rực rỡ, mỉm cười↾với tôi.
Thế nhưng y khôngtthế, y đã cưới mộtỊngười con gái.
Y giành hết1tình cảm dịu dàng của↿mình cho người con gái⁞ấy.
Hóa ra, thế gian vạnvật, chúng sanh dưới đất,lbất kỳ sự vật nàoïđều đang thay đổi.
Chẳng cóìgì không thể thay đổi,sẽ không thay đổi cả.
Lúc⁏một tuổi, chỉ có thểtnói ba chữ Hiên Phượng_ca.
Lúc ba tuổi, chỉ chạy‘chơi khắp chốn cùng Hiên(Phượng ca.
Lúc sáu tuổi, từng³suy nghĩ làm sao mớitcó thể đánh thắng y.
Lúc³tám tuổi, suốt ngày thayɉđổi đủ loại thủ đoạnỊđể chỉnh y, thế nhưngljmỗi lần đều bị y)vạch trần, vì vậy càng¦chiến càng mạnh, phát thệÌnhất định phải khiến yťthần phục dưới chân Lâmŧthiếu gia tôi.
Lúc mười mộtŀtuổi, Hiên Phượng ca bỗngţbị tôi chỉnh được, cảmlthấy rất kỳ lạ, từľđó chiến thắng liên tiếp.
Lúc±mười hai tuổi, nhận raľHiên Phượng ca kỳ thực]là cố ý nhường tôi.ţSau đó ngày nào cũng/nghĩ cách để y không[nhường tôi nữa.
Lúc mười ba)tuổi, bầu không khí chungrđụng giữa hai người dầnłdần trở nên quái dị,ƪtrong đầu toàn là huynhǰấy.
Bắt đầu từ năm mười⇣bốn tuổi, cho rằng hai↿người sẽ cùng nhau cảƪđời.
Chuyện đến như bây giờ,Ịtôi mới phát hiện, hóaŗra cuộc đời của tôiľtuy đã trải qua rất‡phong phú, nhưng có mộtłnhược điểm chí mạng ___łgiống như một con quayĩvẫn luôn quay quanh Hiên¦Phượng ca.
Bây giờ huynh ấyţlà của người khác rồi,⍳thậm chí tôi đã không⁏còn cơ hội gặp lạiŀhuynh ấy.
Sao không kết thúc]ngay lúc này.
Có lẽ sau²khi y nhìn thấy thi‡thể của tôi, sẽ hối*hận.
Y nhất định sẽ hối⇣hận.
Tôi rút con dao nhỏ(luôn mang theo người, chậm*rãi đặt lên cổ tay&mình ____
Keng!
Một hòn đá nhỏ_bắn tới, đánh vào thân|dao!
Tay tôi rung lên, dao(nhỏ bị văng bay mất.
Tôi|nhìn khắp bốn phía, khôngrthấy ai cả.
Sau lưng vangílên một tiếng nói, “Hoàng,Nhi, thế này ngươi đã¡tự tìm cái chết, thậtƗkhông đáng.”
Tôi quay phắt đầu¹lại.
Hàn Đạm Y đang hữngỊhờ nhìn tôi.
Trên làn da(như gốm sứ vương mấy↿giọt mưa, trong suốt lóng‘lánh, giống như hai đóaljsen bạc trên dái taiťy vậy. Xiêm y mỏngƚmảnh vừa người phác họaỊnên vóc dáng khiến ngườiỊsuy nghĩ xa xôi, mấy¹vạt áo màu tím nhạtnhẹ tung bay trong gió.
“Khôngŧmượn ngươi xen vào.” Ném³lại một câu, xoay người¡bỏ đi.
Hàn Đạm Y kéoilấy tay tôi, hơi dùngÌchút lực, tôi còn chưakịp giãy dụa đã ngã»vào lòng y.
Tôi kinh ngạcŧnói, “Không phải ngươi không¡biết võ công sao.”
Hàn ĐạmƗY mỉm cười, “Ta chưaïtừng nói như thế.”
Tôi cauƪmày thật chặt, muốn đẩyly ra, nhưng y giống_một tên vô lại càng⍳ngày càng siết chặt lấyïtôi, tiếng nói lại dịuƗdàng như đang dỗ dànhƚmột đứa trẻ, “Ngoan, đừngrcử động. Ta còn chưa¦nói với ngươi, đêm động(phòng hoa chúc của Lâm/Hiên Phượng và Tiết Hồng↾tiến hành hết ba ngàyŧba đêm.”
Lá trúc bị gió&thổi vang xào xạt.
Cổ họng±giống như có gì đóªmuốn trào ra.
Đau khổ hétlớn một tiếng, cơ thể&nặng nề trượt xuống.
HànrĐạm Y nhẹ nhàng lauǁđi nước mắt của tôi.
“HoàngłNhi, đừng khóc.”
Nói xong, yƚđặt lên môi tôi một`cái hôn, “Lâm Hiên PhượngỊhắn không cần em, taìcần.”
Tôi trợn to mắt.
Gió lặng,±rừng trúc một mảnh yên±ắng.
Khoảnh khắc đó tôi lại_bình tĩnh khác thường, “Xinŧlỗi, Hàn công tử. Lâm[Hiên Phượng là một ngườiƗbạc tình, nhưng ta không⍳thế.”
Hàn Đạm Y hoảng hốtỈnhìn tôi, hồi lâu, mới*khe khẽ hỏi, “Vậy em^có muốn quên hắn không?”
Tôiǁmỉm cười, một giọt nướcỉmắt lăn xuống.
“Không muốn.”
***
Sau khi‘Hàn Đạm Y bỏ đi,↨tôi ở miết trong rừng⇣trúc.
Cho đến khi trời tối.
Gióŧxuân hiu hiu thổi, saołtrời treo đầu ngọn cỏ.
Lá^trúc xanh biếc bị nhuộm]thành màu xanh đậm.
Cuối cùngľcũng cảm thấy mệt lã,ǰnhìn căn nhà nhỏ trướcímắt, do dự hồi lâu,¦vẫn không bước vào. Vừa1xoay người muốn bỏ đi,rlại nhớ đến gương mặtŀcủa Lâm Hiên Phượng. Cuối⍮cùng vẫn quay về nhà⍮nhỏ.
Đẩy cửa ra, bên trongỊtất thảy vẫn sạch sẽ↿ngăn nắp.
Từ sau khi y^ra đi, gần như ngàyỈnào tôi cũng ở đây,Íđợi y trở lại.
Vừa bướcÍvào một bước, liền thấyƗdưới đất chồi lên mộtȊcái bóng đen.
Tôi sợ đến⁏hét lớn một tiếng, lập⁞tức xoay đầu đi.
Bầu trời1sao lấp lánh ánh bạc.
Mộtìđôi mắt tím.
Tôi khẩn trương|đến lùi một bước, cònƗchưa kịp nhìn tướng mạo]của y thì đã thấyŧtay y khẽ khàng nâng⍳lên, đầu óc tôi lậpìtức choáng váng, trong mộtǁchớp mắt, cơ thể bắttđầu nóng lên.
Người đó tiến^lại gần, đóng cửa lại.
ThầnȊtrí của tôi bắt đầuÍmơ hồ.
Thở hổn hển, chẳngísuy nghĩ gì đã xông‡đến ôm lấy y, cơjthể dùng sức cọ sát↾lên người y.
Sau đó thìỊtôi không nhớ được gì&nữa.
Tôi chỉ biết mình đã(mơ một cơn ác mộngſrất đáng sợ.
Mơ thấy mộtïnam tử toàn thân đầy‘đồ đằng hồng liên cởi]bỏ y phục của tôi,³ném xuống đất, tách haiľchân tôi ra, chẳng chútljlưu tình đâm vào cơjthể tôi, cơn đau kịch⇣kiệt gần như xé tôi[thành mảnh vụn…
Tôi vẫn chẳngƗnhìn rõ được tướng mạoícủa y.
Chỉ có cặp mắtímê ly nhưng lại khiếnÍngười ta sợ hãi đếnƚcực điểm.
Con ngươi màu tím↨sậm.
Lúc tỉnh lại thì trờilđã sáng.
Có mấy người đangƗđứng cạnh giường.
Ánh mắt bọnľhọ nhìn tôi vừa cóȊchút sợ hãi, lại trànÍđầy khinh bỉ.
Đầu của SúpỈLơ Nhỏ chợt sáp lạiìgần, dáng vẻ ngạo mạnŀta đây giỏi nhất, “Chậc¦chậc chậc chậc, Lâm nhịŧthiếu gia à, làm vớiłnam nhân à, bị đâmţsướng lắm phải không? Ngươiƪxem lỗ hậu của ngươi⁞chảy cả máu kìa!”
Tôi hoảng)loạn ngồi dậy, nhìn hạ*thân trần truồng của mình.
Bụm↨lấy miệng mình, gần nhưƚmuốn nôn mửa.
Súp Lơ Nhỏ,đạp một đạp lên giườngfcủa tôi.
“Này này này, các↿người đến đoán thử, Lâm⍳nhị thiếu gia đã làm¡với gã nào nhỉ? Có⍳phải là Trương bá bárhàng xóm của chúng ta?ŀHay là Lưu nhị gia?ªHoặc là nói, Triệu thịtƚheo? Hay là bọn họ⍳lên cùng một lúc? VũỈHoàng ca của chúng taĨtuổi trẻ dai sức, chắc`chắn là có thể đồngǁthời làm thỏa mãn mấy±người đấy, há há há…”
Không⁏ai trả lời.
Thế nhưng khóeƗmiệng bọn chúng đều kiềmrkhông được mà lộ ra⍳nụ cười hả giận.
Tôi nắm]chặt tấm chăn, đắp lênỊngười, mặt nóng rát.
Không đượcikhóc… tôi không được khóc!
Ngoạiłtrừ Hiên Phượng ca, khôngȊcó ai đáng để tôi(khóc cả!
Một tiếng nói khôngíto không nhỏ phá tanỈtiếng cười cuồng dại củaỈSúp Lơ Nhỏ _____
“Người đó↿là ta.”
Tất cả ánh mắtɉcủa mọi người đều lia`về phía cửa.
Một thân áo⇣nhẹ trắng tuyết, một đóa‘hồng liên xinh đẹp.
Mặt củaíHàn Đạm Y đẹp đếnťmức khiến người ta khôngljthể dời mắt.
Súp Lơ Nhỏ⁏lắp bắp nói, “Cái, cái³gì chứ.”
Hàn Đạm Y bưngìmột chậu nước đặt xuống|đầu giường, ngồi cạnh tôi,fdùng chăn quấn người tôithêm kín kẽ. Y vừaibuộc vạt áo dùm tôi,fvừa ngẩng đầu nhìn tôi,Ɨ“Hoàng Nhi, ta lấy nướcirồi, giờ sẽ tẩy rửaȊcho em.”
Tôi sững sờ nhìn‘y, đại khái y đãfgiải vây giúp tôi, thếỊlà tôi gật đầu.
Hàn Đạm¡Y xoay đầu qua, lạnh‘lùng nhìn bọn chúng.
“Các ngươi↨còn muốn nhìn đến khiỈnào.”
Đám người Súp Lơ NhỏÌnhoáng cái đỏ lựng hếtÍmặt mũi, ảo não chạy»biến.
Tôi dịch người một chút,ƚcơn đau nơi hạ thân»gần như kéo căng thầnrkinh toàn thân mình.
Mồ hôi`lạnh nhễ nhại trên trán.
Tôiĩthậm chí không biết làrđã phát sinh quan hệ⇣với người nào.
Trước khi chuyện⍮này xảy ra, tôi cóƪthể trách cứ Lâm HiênŧPhượng sớm nắng chiều mưa,&lên giường với nữ nhân.
Thế‘nhưng bây giờ thì tính*gì chứ.
Đêm trước, là tôiĨchủ động.
Tôi và Hiên Phượngljca… có thể thật sựŧcứ thế này mà kếtÍthúc rồi.
Tôi vùi đầu mình±giữa hai gối.
Mùi tinh dịchỈxộc lên, tôi buồn nôn[đến bụm miệng.
“Hàn công tử.ľHôm qua ngươi hỏi tafcó muốn quên huynh ấyfhay không, có phải vậyĩkhông.”
Hàn Đạm Y đang vắt[khăn chợt dừng động tác,Ímặt mang nụ cười mỉmìnhìn sang tôi.
“Hôm nay ta↿không nghĩ như vậy nữa.”⍮Tôi dừng một chút, vùiljđầu càng thấp, “Ta hy¦vọng ta với Lâm Hiên/Phượng từ đầu đến cuối^chỉ là người xa lạ,ŧhoàn toàn không quen biết.”
HàniĐạm Y vói cằm tôi[lên, “Mấy ngày sau ta*sẽ lại tìm em.”
………
……
Xe ngựaţvẫn chạy lộc cộc.
Mở mắt,ªngười đầu tiên nhìn thấyŗvẫn là Trọng Liên.
Tay hắnïđặt giữa hai chân mày↾của tôi, dường như muốnǁxoa thẳng cặp mày đang^nhíu chặt kia. Thấy tôiƚtỉnh, hắn mở to mắt,Ísau đó thì lại mỉmcười, “Hoàng Nhi, cuối cùngïcũng tỉnh rồi.”
Tôi ngồi dậy,ƪvén rèm lên.
Bên ngoài, đêm⁏tối bao phủ.
Ruộng lúa mạchítĩnh mịch, giữa rơm rạrkhô héo, bù nhìn lớnÌlớn nhỏ nhỏ được dựng²lên.
Bánh xe làm văng lênfnhững viên đá cụi trắngªxám, bay như tên bắn.
Bàn‘tay hơi lạnh đặt lênǁmu bàn tay tôi.
Tôi quayŧđầu lại.
Sắc trăng như sươngjbạc xuyên qua cửa sổ,ªrơi trên mặt Trọng Liên.³Sống mũi cao thẳng và_rèm mi rậm dày tạo⁏nên lớp bóng mờ trênƗlàn da của hắn. Lúcƚnày mới phát hiện, trênǁgương mặt hắn, đồ đằngĨhồng liên đã biến mấtȊphân nửa.
Nhớ lại chuyện⁏xảy ra trong ký ức.
Timỉnguội lạnh hoàn toàn.
“Hóa raïngươi biết hết.”
Trọng Liên chỉ↾im lặng ôm tôi vàoƗlòng, tựa mặt lên đầu±tôi.
Tôi cúi đầu thật thấp,¦cuối cùng hiểu ra tấtÍthảy.
Lâm Hiên Phượng là như(thế, hắn cũng như thế.
Hắn/đã luôn cố gắng giúpĨtôi tìm hai báu vậtìkia. Không phải bởi vì³hắn muốn giúp người, khôngÌphải bởi vì hắn cảm*thấy áy náy với tôi,]càng không phải bởi vìĩhắn động tình với tôi.ȊMà bởi vì, hắn mong1tôi ra đi.
Bởi vì, ngườithắn thích cũng chỉ cóÍmột.
Cái linh hồn đã biếnŗmất được vài năm.
Cái linh1hồn mà tôi nghĩ rằngỈtôi đã thay thế.
Vào lúcȊtôi đến thế giới này,Íngười đó từng nói, lúcƗtôi lấy được hai món⍮bảo vật, thì tôi sẽ^không muốn đi nữa. Chỉïcần tôi ngẫm nghĩ mộtªchút về bốn chữ _____ihoa dung thiên hạ.
Cuối cùng1tôi cũng hiểu được ýftứ trong câu nói của¦người ấy.
Người đẹp nhất vàÌmôn phái mạnh nhất đều³đang bên cạnh tôi, hoafdung, thiên hạ.
Nhưng trước nayĨtôi chưa từng mong muốnţbản thân có thể biến`mất nhiều như lúc này.
LâmÍHiên Phượng mong Hoàng đệ⁞của y có thể quay⍮về, trong mắt y, tôillà phiến toái, là gánhłnặng.
Tôi đã luôn cho rằngÍTrọng Liên thì khác.
Tôi đã¹luôn cho rằng, tôi vẫnŀcòn một điểm tồn tạiŧcần thiết nhỏ bé nhưţthế.
Bởi vì tôi có thể↨quan tâm hắn, tôi là[Nhị phụ thân của Chi,Nhi.
Thế nhưng bây giờ tôi]mới biết, trống rỗng. Tấtjthảy đều trống rỗng.
Tôi làƪkẻ dư thừa.
Tôi ôm lấy⁏eo của Trọng Liên, dùng⁏hết sức dán tai mìnhỉvào ngực hắn.
Lồng ngực củaªhắn đang nảy lên.
Nhưng tôi↿không nghe được trái tim‘của hắn đập.