Tiết↿đầu xuân.
Bướm bay tung tăng,íoanh ca yến hót.
Liễu rũljbay bay, cành xanh nhưĨnước chảy. Trên bờ đê,ïđôi chân trần khuấy nước,ljống quần cuộn lên đãƪbị nước sông hơi lạnh¡làm ướt. Mặt nước biếc,trong veo, bóng hoa cùngţdáng liễu, cánh đào lả⇣tả rơi.
Cách đó không xa,|một chiếc thuyền cô độc.
Trênïthuyền có một thiếu niên‡đang ngồi.
Trong không khí đầu_xuân, mùi hương đào mận,/tóc dài tung bay nhưȊmúa.
Tôi sững sờ nhìn y,↾hồi lâu hồi lâu. Cuốijcùng, đứng dậy, lớn tiếngľgọi thiếu niên đó, “Hiên‡Phượng ca ____ Hiên Phượngƪca _____ Hiên Phượng caỉ_____”
Thiếu niên đó quay đầuƚlại.
Một nốt ruồi mỹ nhânľđiểm giữa trán, đỏ thẫm⇣tuyệt diễm.
“Hiên Phượng ca _____đừng có đi ____ đợi‘ta với _____” Tôi vừaỊkêu vừa gọi y, gắngrsức huơ hai tay mình.ĨNhưng y chỉ mỉm cười|dịu dàng với tôi. Thuyềnĩnhỏ cứ trôi về chốnƗxa xăm, xiêm y củaľthiếu niên phụ họa với²mái tóc đen bay múaïtrong gió.
Tôi cứ thể bất²lực nhìn y biến mất.
BiếnƗmất dưới ánh dương ấm,áp.
Biến mất trong hơi nướcłnhàn nhạt của tiết xuân.
Khôngǁcòn cơ hội nữa.
Không cònÌnữa.
Tôi nhìn gợn sóng chậmïrãi chảy qua dưới chân,¡cắn răng, nhảy xuống. Thếjnhưng cơ thể lại bịingười trói chặt. Tôi quay_đầu, nhìn thấy gương mặt⍳của một nam tử, còn^có bông sen đỏ rựcìtrên cổ hắn.
Hắn cười dịuĨdàng với tôi, dung nhan⁞tuấn mỹ đến mức khiếnljngười không tài nào hít⁏thở.
Tôi thất thần nhìn hắn.ľ
Nhìn nụ cười dưới những±cánh hoa đào kia.
Thế nhưngłmột khắc tiếp theo, ýícười trong mắt hắn dần⇣dần mất đi, thay vào]đó là cái lạnh thấuÌxương.
Hắn bóp cổ tôi, ánh¡mắt càng lúc càng rét,lạnh.
Tôi đau đớn vùng vẫy,¹cuối cùng thất thanh kêu¡lên, “Đừng giết ta, đừng¹giết ta… cứu mạng, cứuỈmạng, Hiên Phượng ca, HiênljPhượng ca… Hiên Phượng ca_____!!!”
DướiȊánh nắng, thân ảnh của⍳thiếu niên đã không cònïđó.
Trong màn sương, nước sôngɉlấp loáng.
Mà hết thảy mọi³chuyện này là do mộtỉtay tôi tạo thành.
Mở mắt)ra, là một đêm gió/mát.
Trước mắt là một bóngjđen, chẳng nhìn rõ thứťgì. Duy chỉ hai đóalsen bạc lấp lánh phátĩsáng trong đêm tối. Ngónǰtay lạnh lẽo đang nhẹ/nhàng ve vuốt mặt tôi,¦chậm rãi từ gò máţlướt lên sống mũi, môi,łcằm.
Bóng đen chậm rãi cúiƪngười xuống.
Tôi sợ đến khôngɉdám cử động.
Khuôn mặt đórtiến đến gần, bờ môiŗmềm mại từng chút một/áp lên môi tôi.
Cảm giáctê dại nhanh chóng truyềnťtừ bờ môi tôi đến±sống lưng.
Cả người tôi runţlên khe khẽ.
Trọng Liên cũngicảm giác được rằng tôi‡đã tỉnh, lập tức ngồi*thẳng người lại. Con ngươiljthâm thúy trong màn đêm⁏sáng ngời dị thường. Hắn‡khẽ nắm lấy tay tôi,ťtôi lại nhanh chóng rútltay mình lại.
Lòng dạ rốiljbời một nùi.
Cơ thể hìnhƗnhư không có độ ấm,‘đang không ngừng run rẩy.
“Hoàng¡Nhi… chuyện của hôm nay,jta rất xin lỗi.”
Giọng nói‡của Trọng Liên dịu nhẹnhư gió.
Tôi rụt người sangţbên cạnh.
Trong lòng biết rấtɉrõ cái người muốn giết↨tôi và người này khôngïphải cùng một người, thếìnhưng vẫn cảm thấy sợ⇣hãi. Trọng Liên nhích lại⇣gần tôi một chút, khẽŧgiọng nói, “Ban nãy emťmới nằm mơ.”
Tôi ra sứcƪgật đầu.
“Trong mơ em mải⁏gọi tên hắn.” Ngữ khí»không chút lên xuống, bình⍳đạm như nước.
Tôi mờ mịt↾nhìn hắn, lại gật gậtfđầu.
Hốc mắt bắt đầu nóngllên.
Rõ ràng không liên quan¡đến chuyện của tôi, tôiªchẳng hiểu tại sao mìnhỉlại đau lòng đến mứcỈnày. Tựa như Lâm VũỈHoàng thật sự đã trởɉvề. Lâm Hiên Phượng, Lâm⁞Hiên Phượng… mỗi lần nhớ[đến ba chữ này, tráiɉtim sẽ rất đau rất&đau.
Đau đến khó mà hô(hấp.
Đau đến khiến tôi lầm]tưởng mình đã yêu y.
Trọng²Liên chợt kéo tôi qua,íôm tôi thật chặt vàoŗlòng, “Hoàng Nhi, ta biếtïem nhớ hắn. Ta làľngười ngoài, không có tư»cách bình luận chuyện củaïhai người. Thế nhưng nếu³em muốn khóc thì đừng]suốt ngày trốn tránh, córđược không?”
Tôi ngẩng đầuỈnhìn hắn, mắt có hơi⍳đau.
“Ngươi… hy vọng ta nhớ,huynh ấy?”
“Hy vọng. Bởi vì(hắn đã không còn trênȊnhân thế nữa.” Trọng Liên`khẽ cười, không biết đang¡tự cười nhạo hay làƚtự tin. “Bởi vì quaïkhoảng thời gian này, thờiĨgian còn lại của emïđều là của ta.”
“Thế nhưng,^ta sắp phải ra đi_rồi.”
“Đúng. Đợi sau khi em¦ra đi, nhất định sẽfkhông quên ta.”
Lúc đó tôi‡cứ tưởng rằng, cái “sẽƪkhông quên” mà Trọng LiênÍnói là sẽ mãi thích.⇣Thế nhưng cho đến sau²này khi cầm được, tôi mới²biết, hóa ra cảm xúc¦“không quên” có rất nhiều↾loại.
Một trong số đó, chính‘là hận.
***
Sau ngày hômỈđó, đồ đằng hồng liên¡trên người Trọng Liên càngngày càng dày đặc.
Mỗi,lần nhìn thấy những đườngłvân yêu dị phi phàmſđó, trong lòng tôi luônÍhoảng sợ. Người của NgọcłTiêu Môn cũng phát hiệnɉra điểm này, nhưng chẳngľai dám hỏi thăm.
Trọng Liênţcũng chưa từng cùng tôiŀđàm luận bất kỳ chuyệnigì liên quan đến đồłđằng. Tôi nhiều lần muốn↿mở lời, nhưng lại sợ↿nghe được đáp án tôi⍮sợ nghe nhất, thế nêníluôn chùn bước.
Chớp mắt, kỳľhạn ba tháng đã sắpţđến.
Đã là cuối thu.
Gió thuÌgiá lạnh rì rào, hồng`phai xanh úa, đâu nàoỉcảnh tươi. [3]Đêm tĩnh mịch.
Trăng⁞sáng thấu song cửa lạnh.
Một,chậu lửa, cháy bừng những|đốm lửa nhỏ ánh vàng.
Tôiſquấn áo bông thật dày,↨ngồi xổm cạnh chậu lửa,)hai tay đưa ra trước,⁞thỉnh thoảng một hai cụcïthan củi nổ lép bép/văng ra, áo bông liền[bị dính thủng một lỗ.¹Ngáp dài một cái, lạirvì sợ lạnh mà không(dám nằm lên giường.
Hai↿má bị hơ đỏ ửng^lên.
Một cơn cuồng phong cuốn⁏tới.
Xoạt một tiếng, song cửa²sổ giấy bị thổi mở,(ngay sau đó không khíỉlạnh liền xâm chiếm cả↨gian phòng.
Tôi vội vàng đứngĨlên đi đến bên cửa/sổ.
Gió rét quét qua, giốngnhư vô số phiến dao|nhỏ cứa lên mặt tôi,Ȋđau thấu tận tim.
Gió⇣vừa lớn vừa mạnh, hồiǰlâu tôi mới gắng gượng⍮đóng cửa sổ lại được.(Dụi dụi mắt, giờ cũngỉkhông còn sớm, ngẩn người¡quá lâu rồi, dự tínhtlên giường đi ngủ.
Lại một↿cơn gió thổi ập vào.
Toànłthân trên dưới quả thậtţgiật cả mình, nhìn trái²ngó phải chẳng thấy cửa↿sổ nào còn mở.
Lửa trong‘chậu đã bị thổi tắtªngóm.
Trong phòng chợt tối omǁmột mảng.
Xoay người lại, mớiłphát hiện cửa đã mở.
Ánh&trăng nhàn nhạt, chiếu vàotrong phòng như dòng nướcíchảy, lưu lại trên đất)một mảnh sương bạc.
Trước cửaÍcó người đang đứng.
Gió rétỊngấm thịt, sương giá cắt³da. Tiếng gió vi vu,,thổi tung mái tóc dàilnhư ngọc đen của hắn.|Dưới ánh trăng bạc vằngvặc, đôi mắt hẹp dàilộ vẻ ngà ngà say,³khiến tim người ta coỉthắt từng trận, lờ mờ`phát đau.
Hắn cứ thế bất»động đứng trước cửa.
Áo lót±mỏng trắng như tuyết khẽllay động trước gió.
Thân hìnhimảnh khảnh tựa như mộtţkhắc sau sẽ biến mấtrtrước gió rét lạnh thấutxương.
Tôi dụi dụi mắt, xác|định thứ mình nhìn thấy(không phải ảo giác.
“Đã khuyaƚthế rồi còn chưa ngủíà?”
Trọng Liên nhẹ nhàng dựa⍳vào cánh cửa, phát raïmột tiếng động khẽ khó±mà nhận ra được. Hắnljdựa cửa, ngửa đầu, haiïmắt thất thần trông vềţnơi xa, “Không ngủ được.”
Tôi‘vội vàng cởi áo bôngƪtrên người mình, bước qua,bọc lấy người hắn, “Trờiŗlạnh, sao ngươi chỉ mặcŗphong phanh thế này, lớnťrồi, còn…” Lời nói đếnìđây chợt ngừng bặt.
Nhờ ánhŗtrăng, tôi nhìn rõ gương¦mặt hắn.
Toàn bộ mặt tráiÌđã bị hoa sen đỏłthắm bò tràn, dọc theoícần cổ kéo dài đếnïcổ áo.
Tôi hít sâu một²hơi.
Hai tay nhẹ nhàng vuốt»ve cần cổ của hắn.
“Sao&nhanh như vậy…”
Vượt qua cấp↾độ này, không còn đường±quay đầu nữa.
Không gì khôngithể, cô độc suốt đời.
Cô‡độc suốt đời.
Trọng Liên chậm⇣rãi quay đầu lại nhìn(tôi, nhoáng cái đã némjtấm áo tôi khoác lênìngười hắn xuống đất. Hai]đóa sen bạc lấp lánh¹ánh sáng tịch mịch băng)lạnh, hồng liên đỏ rựcỊnở rộ chói lọi trênłmặt hắn, tựa như đốt^cháy lòng người.
Tôi cố làm↿vẻ thoải mái nhún nhúnlvai, “Dù sao cũng không(phải của ta.”
Trọng Liên bước↾vào, trở tay đóng cửa1lại. Hít sâu vào một⁏hơi, ngẩng đầu nhìn tôiªchăm chú, “Không trách em.ƗChuyện này không trách em.”»Hắn chỉ chỉ lồng ngực‡mình, “Trách ta.” Mùi rượuǰnồng nặc phả ra từ^miệng hắn.
Hoàn toàn không hiểu]chuyện là thế nào.
Sân hiên¡sâu thẳm, mành treo tĩnhŧmịch.
Trọng Liên chợt ôm tôiỊvào lòng.
“Ta rất hận.” TiếngȊnói nghẹn ngào khác thường.
Tôi)lập tức ngẩng đầu lên.ƗTrong mắt hắn là mộtťmảnh mơ hồ. Tôi lấyƗtay nhéo má phải hắn*một cái, gắng gượng nặn»ra một nụ cười, “Đạiïmỹ nhân, ngươi uống quálchén rồi à? Nói chuyệnťcũng lung tung cả.”
Sắc đêm‡yên ắng thanh trong.
Trời khôngjmây giăng.
Trong mắt Trọng Liên¹dâng lên màn sương mỏngĨmảnh.
“Ta thật sự rất hận.”³Hắn dừng lại, dùng sức*ôm tôi thêm chặt, “HoàngÍNhi, em có biết hayljkhông, ta thật sự mong↾mình chưa từng xuất hiệnljtrên thế gian này.”
Tôi ômìlại hắn, dựa vào trướcŀvòm ngực của hắn.
“Ngươi lại,nói nhảm gì thế? NgươiỊnói nữa ta trở mặtỈđấy.”
“Thời gian sắp đến rồi.ÍLần cuối cùng, em nhấtŗđịnh phải hứa với ta.”
“Chuyệnſgì?”
Lời còn chưa dứt thì[đã bị hắn điểm huyệt.ɉTôi há to miệng, nhưngŗkhông nói được gì.
Mắt↨mở trừng trừng nhìn hắnłôm tôi lên, đặt xuốngƪgiường, kéo rèm trướng xuống.
ĐêmÌtối đưa tay không nhìn]thấy được đủ ngón.
Tiếng cởiƗy phục xột xoạt vangỊlên.
Tôi không hài lòng lắm]nhíu mày lại, không biết/hắn đang suy nghĩ gì.ĩNếu như hắn muốn cùngɉtôi thân thiết, nói mộtƗtiếng là xong, tôi nhấtÍđịnh sẽ không cự tuyệt,&có cần thiết phải thế⇣này không. Từng món mộtĩquần áo bị hắn cởitbỏ, nhưng không giãy dụa]chút nào.
Nếu như tôi có²thể cử động, thì đã|giang chân ra để hắnỈthượng rồi.
Kỳ thực tôi cảm¹thấy ở trên hay dưới^đều chẳng sao cả, thích¦là được.
Nếu Trọng Liên thích↾chơi cái trò cường bạo↿này, thì tôi sẽ không`để cho hắn được như¡ý. Tôi nhắm hai mắt,cố gắng khiến mình thả[lỏng, tận lực khiến mìnhŗtỏ ra tận hưởng mộtĨchút.
Cho đến khi thân thể↨nóng hâm hấp của TrọngjLiên dán lên người tôi.
Da⍮thịt trơn nhẵn bóng mịn,*lóng lánh như băng tuyết.
Tôiinhẹ nhàng hít vào một|hơi.
Mỗi sợi thần kinh đều&đang nhảy lên vì hưngľphấn.
Ngoài dự liệu, nụ hônìcủa Trọng Liên không chút⍳thô bạo. Những cái hônidịu dàng và tỉ mỉ1đặt xuống từng tấc da↾thịt tôi, cuối cùng dừngỊtrên bờ môi của tôi.ĩTôi hơi híp mắt lại,ljmở miệng ra, mặc sứctcùng hắn triền miên.
Lồng ngựcicủa hai người dán chặt‡lấy nhau, lẫn nhau cảm‘nhận nhịp đập con tim‡của đối phương.
Ngón tay củaìTrọng Liên lướt qua phầnƗđùi non của tôi.
Hơi thở]của tôi có phần gấpÍgáp.
Sau đó hắn tách khỏiƪmôi tôi, ngực tôi bắtìđầu nhấp nhô không theołtiết tấu.
Một màu đen đặc.
Tiếng↨mở nắp bình gốm nhỏ.
TrọngſLiên kéo hai chân tôi[ra.
Tôi thở ra một hơi,(nhắm mắt lại, chuẩn bịĩnghênh đón hắn tiến vào./Thế nhưng hồi lâu cũngĨchả thấy hắn bôi thuốcſcho tôi. Len lén mở³mắt nhìn, trăng sáng thỉnh⍳thoảng lộ ra sau cụmÌmây đen, rọi những luồngɉsáng bạc vào trong phòng.
Tôi↨nhìn thấy một cảnh gần/như có thể làm tôiïngất đi được.
Trăng gần tròn.
SángȊtrong như hòn ngọc.
Trọng Liên]đang quỳ giữa hai chân(tôi, nhẹ nhàng nắm lấyŗphân thân của tôi. Khoáiţcảm như điện giật khiến|tôi gần như quên mất^phải hô hấp thế nào,łchỉ biết lớn tiếng thở³dốc. Trọng Liên cúi ngườiŧxuống, đưa mặt tiến sátƪgần, há miệng ra ngậmỈlấy.
Từng chút một, hắn nuốtidục vọng của tôi vào.
ChiếcȊlưỡi ẩm ướt liếm láp³trên dưới có phần trúc(trắc.
Tôi trợn mắt hốc mồm]nhìn tất thảy trước mặt.
Ngườiľnày lại có thể là,Trọng Liên được sao. Trọng↾Liên, cung chủ của Trọng^Hỏa Cung cao cao tạiĨthượng cuồng vọng tự đại.±Hắn có biết mình đangȊlàm gì không? Quỳ giữa⍳hai chân của người khácťthế này ____ khẩu giao⁞cho người ta?!
Cuối cùng cũngªbiết tại sao hắn phảiđiểm huyệt của tôi.
Không cách⁏nào nhúc nhích, chỉ có,thống khổ nhắm mắt lại.
TôiƗcảm thấy mình sắp sửa/phát điên rồi.
Kỹ thuật của⇣Trọng Liên tương đối gượngªgạo, thậm chí còn đểǰrăng cà vào. Thế nhưngÌvừa nghĩ đến là hắn,¡tim sẽ lập tức đập1nhanh như cuồng loạn.
Bênŗngười như có ngọn lửalđang cháy, càng cháy càng¡lớn, cuối cùng thiêu đốtſtất cả lý trí của^tôi thành tro bụi.
Sau hồi↾lâu, cuộc thâu hoan tươngľđối dày vò và khóƪchịu đựng này cuối cùngìcũng kết thúc. Tôi cắn^răng lại, trên trán đãŀlấm tấm mồ hôi.
Cũng↿may là kiềm chế, khôngÍphóng ra trong miệng hắn.
Trăngjtròn vành vạnh, tựa nhưtchiếc bánh vàng.
Hàn quang vạnÌdặm.
Trọng Liên mệt đến mồľhôi đầm đìa, nhưng lại↾nhìn tôi chăm chú, khẽľcười một cái.
Huyết dịch sôiỈsục xông lên mặt tôi,łtrái tim không ngừng đậpíbình bịch.
Hắn vén mớ tócŀxõa trước ngực tôi, dướiŀánh trăng, hồng liên trênţda thịt như lửa cháy.ÍTrong khoảnh khắc tôi thấtƗthần, hắn đứng dậy, táchÌđôi chân thẳng dài thon¦thả của mình ra, chầm/chậm hạ phần hông xuống.
Phânfthân của tôi chĩa vàoţmiệng huyệt nóng bỏng củaíhắn.
Mồ hôi của Trọng LiênĨlăn từ trên trán xuống.
Cắnǰrăng, gắng sức ngồi xuống.
Trọng*Liên đau đớn ngửa đầurlên, rên hừ một tiếng.|Thu chân lại, nắm thậtǁchặt tay của tôi, lòng↿bàn tay ẩm ướt. Mái⁞tóc đen dài vẽ lên↨một đường vòng cung sáng[ngời trong không trung. Hắnľnhìn lên nóc màn trướng,⁞thở dài thậm thượt, dường↿như đợi chờ dư âm`của đơn đau trôi qua.
Tôi↨muốn dùng sức ôm chặt|lấy hắn, điên cuồng hônỊhắn.
Thế nhưng tôi chỉ cófthể im lặng thế nàyïnhìn hắn.
Cách hồi lâu, hắn`mới trở lại bình thường,ƚbắt đầu chậm rãi cử‘động cơ thể mình. Hậu↿huyệt ấm nóng siết chặtƪlấy tôi, ma sát trên^dưới. Thân thể của tôiǁđã vào trạng thái chạmľmột cái liền bùng nổ,↾thế nhưng, tôi vẫn phải↾kiềm chế.
Tôi trợn to mắt,²không chút cử động nhìn^biểu hiện của Trọng Liên.
Hắnţnhắm chặt hai mắt, hạìthân không ngừng nuốt nhả&dục vọng của tôi.
Sắc trăng`rót đầy phòng.
Mùi sen thoảngỈkhắp chốn.
Dần dần, đôi màylnhíu chặt của Trọng Liên⍳giãn ra. Hạ thân hoạt/động không còn khó khănȊnhư ban đầu, tốc độỉcũng dần dần tăng nhanh.Khẽ hé miệng ra, thở¦ra những hơi nóng bỏng.
Cổ¹họng nóng khan.
Mấy lần gần(như phát tiết đến nơi,⁞đều cố nén lại.
Động tác±của Trọng Liên càng lúcƗcàng nhanh, tiếng thở dốc³giấu kín trong cuống họng‘thoát ra ngoài như cóťnhư không. Trên vầng tránŗsáng bóng, từng giọt mồỉhôi lớn lăn xuống, tướiŧđẫm những đóa hồng liên*đang nở rộ.
Vách trong bắtỈđầu co rút từng hồi.
Gò/má của Trọng Liên hơiȊửng hồng, cơ thể runƗlên nhẹ nhè.
Vào lúc hắnikhó kềm nén mà phátỊra những tiếng rên rỉ,ïthì cả dục vọng vàƪdịch yêu được tôi cùngflúc phát tiết ra ngoài.
TrọngfLiên nặng nề thở ratmột hơi, ngã xuống bênĨcạnh tôi. Vô lực đưajbàn tay trái ra, điểm`lên vai tôi một cái.|Nhưng chẳng chút phát ứngĨgì. Hắn cười ngượng ngùng,ƪđổi thành tay phải, vậnlkhí cả một hồi, lại↾điểm một lần.
“Tên ngu ngốc)nhà ngươi!”
Có thể nói chuyệnĨrồi, câu đầu tiên chínhllà mắng người.
Tôi sốt ruột|đến hốc mắt đỏ ửng,±trở người, tiến lại gầnȊôm hắn.
Mà hắn thì chỉ⁞dịu dàng nhìn tôi chăm‘chú.
Trong lòng chua xót.
Tôi ngồiïdậy nói, “Ngươi đợi tajchút, ta đi lấy nướcŗtẩy rửa cho ngươi.”
Nhưng Trọng±Liên lại đột ngột kéo&lấy tay tôi, “Đừng đi.”
“Khôngǁđược, không tẩy rửa sẽŗmắc bệnh.”
“Không sao cả, để⍮nó ở bên trong làïđược.” Đôi môi Trọng Liênɉtrắng tái, vì thế nụƚcười trông lại càng tiềutụy, “Để nó ở bênſtrong. Ta thích như thế.”
MặtƗtôi soạt cái đỏ lên,↿“Ngươi bệnh à.”
Trọng Liên ngồiŗdậy, nhẹ nhàng ôm lấyívai tôi, “Từ sau khiłquen biết em ta đãĨbắt đầu mắc bệnh rồi,ỉbệnh mãi cho đến bây⍮giờ.” Hắn dừng lại, rồi&nói tiếp, “Hơn nữa sau¹này vẫn sẽ tiếp tụcƗbệnh. Không thể trị, taƪcũng chẳng muốn trị.”
đọc truyện ở nhà chính chủ đê ~ ~ ~ ~
[3] Trích trong “Bát Thanh Cam Châu” của Liễu Vĩnh.