Hoa Dung Thiên Hạ - Thiên Lại Chỉ Diên

Chương 41




Nửa sào nước biếc non xanh, lọt vào trong mắt làm hồn ngẩn ngơ. [1]

Lại một lần trở về thôn Loạn Táng, lần đi này, hai năm đã thấm thoát trôi qua.

Tôi ở lại đây không bao lâu, nhưng sau khi có những ký ức kia, dường như bản thân đã là người của nơi này.

Tôi quyết định đến nơi đây, là bởi trong mộng xuất hiện bóng lưng của một người.

Phố lớn ngõ nhỏ khắp nơi tiểu thương hét hò, người đi đường xôn xao lộn xộn, phồn hoa như mộng.

Một thôn xóm nho nhỏ, mấy trăm năm qua chẳng biến đổi gì nhiều.

Ôm lấy Tuyết Chi, bước đến một khách điếm.

Tiểu nhị từng bị dán tờ giấy Vương Bát đang bận rộn đưa đồ ăn ở hành lang, tướng mạo thành thục hơn nhiều.

Chỉ chớp mắt, liền nhìn thấy tôi.

Đồng tử chậm rãi mở rộng, bình trà trong tay suýt rơi xuống đất, “Ông, ông nội của ta ơi ông trời ơi, hôm nay là rằm tháng bảy à? Ma quỷ lộng hành ~~ Lâm nhị gia thành oan hồn trở về rồi ~~”

Nhất thời toàn bộ người ăn cơm trong khách điếm đều dừng động tác.

Chốc lát sau, vừa la hét “Quỷ đến rồi” vừa chạy ra ngoài.

Trống không.

Tuyết Chi trong lòng cười khanh khách.

Tiểu nhị tiệm đang chuẩn bị xông ra ngoài, nhưng lại bị tôi túm cổ áo kéo lại, “Ngươi chạy cái gì chứ, Lâm nhị thiếu gia ta vẫn còn sống sờ sờ đây.”

Tiểu nhị tiệm giống như không nghe thấy tôi nói chuyện, run cầm cập chắp tay vái phật, “Nam mô a di đà Phật, Quan Thế Âm cứu khổ cứu nạn…”

Tôi rống lớn, “Này! Ngươi nghe kỹ cho ta!”

Tiểu nhị tiệm bỗng ngẩng đầu lên, “Ngươi ngươi ngươi không phải quỷ à?”

Vừa nhìn thấy ánh mắt của tôi, nuốt nước miếng một cái, nhìn chung quanh nói, “Sao lại không thấy Hàn công tử?”

Tôi đang chuẩn bị hỏi y chuyện của Lâm Hiên Phượng, vừa nghe thấy ba chữ “Hàn công tử”, trái tim liền thắt lại.

“Hàn… công tử?”

Tiểu nhị tiệm nói, “Lâm nhị gia, sao ngay cả Hàn công tử cậu cũng quên mất rồi?”

Tôi nói, “Ta không nhớ, ngươi kể ta nghe một chút.”

Chuyện này có đầu mối.

Trong một ngàn người, tôi vừa nhìn liền nhận ra y, mặc dù chỉ là bóng lưng.

Tiểu nhị tiệm nói, “Chính là vị Hàn công tử tuấn mỹ nhất, cái vị nơi này với nơi này có hoa sen đó.”

Nói xong, còn chỉ chỉ cổ và tai phải của mình.

Tôi lại hỏi, “Sau đó thì sao? Hàn công tử thế nào rồi?”

Tiểu nhị tiệm rùng mình một cái, nhỏ giọng nói, “Cậu và Hàn, Hàn công tử cái kia đó, cậu quên hết rồi ư? Cái kia đó…”

Tôi đánh một cú lên đầu y, “Đừng thừa nước đục thả câu! Ngươi nói rõ ràng cho ta.”

Tiểu nhị tiệm lại nuốt nước miếng một cái, hai ngón tay cái chụm lại với nhau, còn vẽ mấy vòng.

“Thế này, thế này…”

Mặt tôi soạt cái trở nên trắng bệch, “Thế… này?”

Tiểu nhị tiệm hít sâu một hơi, “Lâm nhị gia, tiểu nhân biết nói như thế sẽ bị cậu đánh, thế nhưng thật sự không nuốt nổi cục tức này. Quan hệ của cậu và Lâm thiếu gia toàn thôn đều biết. Vị Hàn công tử đó không phải chỉ đẹp bất bình thường một chút thôi sao, sao cậu lại…”

Đầu óc tôi rối mù rối mịt, chỉ lẩm bẩm nói, “Hàn công tử, có phải tên là… Hàn Đạm Y?”

Tiểu nhị tiệm thở dài nói, “Không sai. Ôi, chuyện này tiểu nhân thật sự không muốn nhắc. Gần đây trong thôn có ma quỷ lộng hành, chúng tôi đều tưởng là cậu đấy, không ngờ cậu còn sống trở về.”

Tôi nói, “Ma quỷ lộng hành?”

Tiểu nhị tiệm nói, “Đúng thế, rừng trúc ở thôn Tây có ma quỷ lộng hành, nghe nói là một Hồng Y Quỷ, luôn chỉ nhoáng một cái là biến mất. Chúng tôi đã dự đoán là cậu tự cắt cổ mình, ở, ở đó…”

Tôi nói, “Ta cắt cổ mình? Tại sao ta phải cắt cổ?”

Tiểu nhị tiệm trước là sững người, sau đó thì nói có phần thất vọng, “Cậu đích thực là nên sống khỏe mạnh, sao cậu có thể cắt cổ chứ. Tiểu nhân đi đây, Lâm thiếu gia thường ngày đối xử với tiểu nhân không tệ, cho nên… tạm thời không muốn nhìn thấy Lâm nhị gia cậu nữa.”

Vừa dứt lời, mắt đảo một vòng rồi chạy biến.

Kết quả chạy hai bước, lại quay đầu lại bồi thêm một câu, “Nếu cậu còn có chút lương tri thì nên vào rừng trúc dạo dạo đi, ai.”

Tôi hoàn toàn không hiểu ý gì cả.

Vốn muốn đến Phích Lịch Đường hỏi một chút, nhưng nghe y nói như thế, kềm không được mà qua rừng trúc trước.

Cuối hạ đầu thu, không khí ẩm ướt.

Trong màn mưa lất phất, rừng trúc Phượng Hoàng kia đã ở trước mặt.

Thế mà vẫn còn bóng hình của năm đó, chỉ lộ chút vẻ suy tàn mà thôi.

Không biết tại sao, luôn cảm thấy chung quanh mình đã thiếu mất thứ gì đó.

Chính là thiếu mất một chút.

Gió nhẹ thổi qua, lá trúc vang xào xạt.

Rõ ràng chỉ là hồi ức của Lâm Vũ Hoàng, nhưng lại khiến tôi có cảm giác cảnh còn người mất.

Xuyên qua ánh mặt trời ảm đạm, tôi nhìn thấy gian nhà nhỏ kia.

Căn nhà nhỏ dựng trong rừng Phượng Hoàng.

Giữa hai màu xanh biếc và vàng úa, vết tích của năm tháng chảy trôi lại càng nhiều thêm mấy phần.

Chồi non năm ấy đã thành cành già của lúc này, giống như nhà trúc Phượng Hoàng đã từ căn nhà nhỏ mới tinh rực rỡ năm xưa biến thành một căn nhà hoang bỏ trống nhiều năm tuổi.

Nhè nhẹ đẩy cửa ra, lớp bụi mỏng từ khe cửa phòng rơi xuống, rơi lên người tôi và Tuyết Chi.

Tôi nhắm mắt huơ huơ tay, đợi bụi bặm rơi xuống hết.

Tất cả gia dụng trong nhà đều làm từ trúc Phượng Hoàng.

Chiếc bàn vuông bốn góc nho nhỏ, một cái chén mẻ, một cái chén hoàn toàn không sứt sẹo, một ấm trà nhỏ.

Trên ghế trúc, mấy quyển sách cũ nát, mấy tờ giấy trắng, viết đầy là chữ.

Lá trúc xanh tươi, cao thấp không đều vươn vào qua song cửa.

Bên ngoài là một rãnh nước nhỏ, dòng nước trong vắt vô cùng.

Một mảnh ga giường trắng tinh, sạch sẽ, ngay ngắn.

Ánh dương ngoài cửa vừa khéo chiếu lên giường, khiến cho mảnh ga giường trắng xóa như tuyết, xà nhà bụi mỏng bay.

Tôi mở to mắt như thể vừa phát hiện báu vật gì.

__ Nơi này từng có người ở!

Người ở tại đây ngoại trừ y, không thể có ai khác.

Thế nhưng vừa nghĩ đến bụi bặm lúc tiến vào, ánh sáng trong mắt lại tản đi.

Tôi ngây người đứng một lát, đẩy cửa bước ra.

Mành che thấm gió Tây, song cửa hứng mưa thu.

Bầu trời mờ mịt, rừng trúc mờ mịt, ánh dương mờ mịt.

Không hề giống với những ngày hè trong ký ức, tôi đến nơi này, không hề cảm thấy ấm áp.

Chỉ cảm thấy những vật bên cạnh đang trôi mất.

Bước mấy bước, chợt một ánh sáng đỏ nhoáng qua.

Tôi cả kinh đến hô nhỏ một tiếng, ôm chặt lấy Tuyết Chi.

Một người đáp xuống trước mặt.

Một thân xiêm y đỏ thẫm, khóe mắt là một cánh lam điệp như muốn vút bay, một gương mặt ngũ quan sắc nét.

Y nhìn tôi với vẻ mặt không biểu cảm, “Cuối cùng ngươi cũng đã đến.”

Mưa phùn vươn trên da thịt tôi, tôi bọc Tuyết Chi vào trong ngực, “Hoa đại ca, sao huynh lại ở đây?”

Hoa Di Kiếm vẫn gương mặt lạnh đạm đấy, “Ta đến nơi này để thăm viếng cố nhân.”

Tôi dù mu bàn tay lau nước mưa trên mặt.

“Là đến thăm Hiên Phượng ca ư? Bây giờ huynh ấy ở nơi nào?”

Hoa Di Kiếm ngẩng đầu, ánh mắt xa xăm nhìn vào mặt trời u ám, nhìn vào những lá trúc đong đưa không thôi.

Lá trúc ma sát với nhau, phát ra những tiếng loạt xoạt.

Hoa Di Kiếm nhắm mắt lại, cơn mưa đầu thu dịu dàng tráng rửa mặt y.

“Hắn ở dưới chân của ngươi.”

Tôi cúi đầu xuống, nhìn nhìn mặt đất, đều là bùn đất ẩm ướt.

Tôi nghi hoặc nói, “Hoa đại ca, người ta nói là Hiên Phượng ca. Hiên Phượng ca.”

“Ở dưới chân của ngươi.” Hoa Di Kiếm vẫn không nhúc nhích.

“Tro cốt của hắn, ở dưới chân của ngươi.”

Tiết trời hình như có hơi lạnh.

Tôi quấn y phục chặt hơn chút, “Hoa đại ca, đừng đùa nữa. Ta có việc quan trọng cần nói với huynh ấy.”

Tôi phải nói với y, tôi phải đi rồi, sau đó sẽ mang Lâm Vũ Hoàng về cạnh bên y.

Khẽ khàng thở ra một hơi, nhớ lại những chuyện cũ khi ấy.

Không biết thế này có tính là nhìn trộm hay không.

Hoa Di Kiếm chán nản dựa vào một thân trúc, xiêm y đỏ thẫm bị mưa ngấm ướt.

“Nhiễm bệnh lao, sau Đại Hội Anh Hùng đã trốn ở đây miết.” Y dừng một chút, “Đến khi ta tìm thấy hắn, thì đã… không còn kịp.”

Bàn tay ôm lấy thân thể của tôi dần dần buông lỏng.

Gió phiêu linh, mưa đánh bèo.

Lá trúc đong đưa phụ họa tiếng mưa phùn, toàn bộ cánh rừng có vẻ yên ắng khác thường.

“Nửa tháng trước, hắn nói với ta, rắc tro cốt của hắn ở nơi này, một ngày sau, thì đi.”

Giọng điệu bình thản, không chút nhấp nhô.

Âm thanh trầm thấp vẫn mãi luẩn quẩn trong cánh rừng mênh mông.

“Hoa đại ca, các người thế này đang chơi trò gì với ta thế, bệnh lao có thể chữa khỏi mà. Hiên Phượng ca huynh ấy không bị ngốc mà cũng không nghèo rớt mùng tơi, tự bản thân huynh ấy sẽ đi tìm đại phu chữa trị.”

Tôi cười khan hai tiếng, khối tim đã treo nơi cổ họng.

Hoa Di Kiếm cười giễu một hồi, vành mắt chợt đỏ lên, “Cho dù ta có đến sớm, thì cũng không cứu được hắn.”

Nỗi khủng hoảng trong lòng càng ngày càng lớn.

Hoa Di Kiếm tiến lên một bước, đặt một vật vào tay tôi.

Chuôi kiếm lạnh lẽo, lông tơ mềm mại.

Hoàng đệ, đệ biết không, một đôi tình nhân chỉ cần có được vũ khí cặp của Vi Nhất Mão thì sẽ mãi mãi hạnh phúc bên nhau.

Đầu óc tôi hoàn toàn hỗn loạn, nhất thời nâng cao giọng lên, “Không, không thể nào, trừ phi huynh ấy là do ta giết!”

Hoa Di Kiếm nắm lấy vai tôi, bóp mạnh.

“Ngươi không hiểu sao? Hắn không muốn sống nữa, hắn căn bản không thiết sống nữa!”

Tôi hất bỏ tay y, “Ta không tin! Huynh ấy sao có thể không thiết sống chứ?”

Tuyết Chi trong lòng tôi rên khẽ một tiếng, “Nhị phụ thân… ồn quá…”

“Con câm miệng cho ta!”

Ngay cả tôi cũng bị tiếng nói của tôi dọa sợ.

Tuyết Chi trợn to mắt, không bao lâu sau, con bé bắt đầu khóc ré lên.

“Ngươi tự hỏi bản thân mình đi, ngươi và Trọng Liên đã làm những chuyện gì?!” Hoa Di Kiếm dùng sức túm cổ áo tôi, gào lớn đến đổi cả giọng, “Ngươi rõ ràng với hắn là một đôi, tại sao lại bỏ hắn mặc kệ –?!”

Tôi nhất thời á khẩu, chẳng biết phải giải thích thế nào.

Người y thích lại chẳng phải tôi…

Người y thích lại chẳng phải tôi!!!

“Hiện tại hắn đã không còn nữa, hắn không còn nữa! Ngươi hiểu không, ngươi có hiểu không?!! Hắn chết rồi! Chính bởi vì sự ích kỷ của ngươi, hắn nói hắn thành toàn cho các ngươi, hắn chết rồi!!”

Y hét lớn với tôi như thể phát rồ phát dại, nước mắt cuối cùng cũng tràn mi tuôn trào.

“Nếu không phải hắn bảo ta từ bỏ việc báo thù, bảo ta bảo hộ sự an toàn của ngươi, bây giờ ta nhất định đã giết ngươi rồi! Nhất định! Nhất định!”

Y dùng toàn bộ khí lực của mình để rung lắc cơ thể tôi.

Tôi bị y lắc đến muốn rã ra thành từng mảnh, nhưng lại không một chút phản kháng.

Đầu óc tôi bắt đầu choáng váng, không còn có thể suy nghĩ về bất cứ thứ gì nữa.

Mưa gió hiu hiu.

Mục đoạn nhất khê yên thủy.

Ẩn ẩn nhân gia sơ thụ để. [2]

Một hồi lâu, y buông tôi ra.

Tôi lập tức ngồi bệt xuống đất, toàn thân bùn lầy, nhưng tôi chỉ có thể đưa mắt đờ đẫn nhìn về phía trước.

Một mảng xanh ngăn ngắt.

Một mảng rừng Phượng Hoàng xanh biếc.

Chồi non năm đó đã thành cành già hôm nay, giống như nhà trúc Phượng Hoàng đã từ căn nhà nhỏ mới tinh rực rỡ năm xưa biến thành một căn nhà hoang bỏ trống nhiều năm tuổi.

Hoặc giả, giống như Lâm Hiên Phượng, từ một thiếu niên phong tình vạn chủng, trở thành một tấm bia đá lạnh lẽo trong bãi tha ma.

Rừng trúc tất nhiên sẽ không có lại những tiếng cười trong trẻo dễ nghe của năm xưa nữa.

Nhưng tôi vẫn nghiêng tai lắng nghe.

Hồi lâu, hồi lâu.

Thanh xuân và những năm tháng hạnh phúc nhất của y đều lưu tại nơi này.

Lưu lại cho con người đã từng hoàn toàn trọn vẹn thuộc về y.

Không có kinh thiên động địa, không có thê lương bi thương.

Trong rừng trúc, cơn gió dịu nhẹ như dòng nước, tựa như mùa hạ năm đó hai người quấn quýt lấy nhau.

Y chỉ là nằm tại nơi đây, yên lặng thế đó mà nằm giữa khu rừng trúc Phượng Hoàng này.

Yên lặng như thế với nụ cười cong cong khóe mắt thường ngày của y.

Hoa Di Kiếm ngồi sụp xuống, thất thanh khóc nức nở dưới mưa thu lâm râm.

Tôi lấy thanh đao Hoàng Vũ từ thắt lưng ra, đặt song song với kiếm Phượng Linh, siết chặt trong tay.

Bọn họ đều nói, tình nhân có kiếm Phượng Linh và đao Hoàng Vũ, sẽ có được hạnh phúc.

Phụng Thiên mù mịt trong mưa bụi, bóng hình cô độc đứng lẻ loi.

Một chiếc thuyền con, một cây tiêu ngọc.

Thế mà đó lại là gần gặp cuối cùng.

Lần cuối cùng.

Hiên Phượng ca nói, ta là Phượng, đệ là Hoàng.

Phượng Hoàng, Phượng Hoàng. Vốn dĩ chính là trời sinh một đôi. Cho nên, chúng tôi không nên tách ra.

Phượng Hoàng luôn có đôi, bay đi bay tới mưa bụi trời thu.

Mà nay, Phượng đi rồi, Hoàng lẻ bóng.

Tôi đặt Tuyết Chi xuống đất, quỳ xuống, hai tay dùng sức hốt một nắm bùn đất.

Đá dăm cứa rách tay, máu tươi tứa ra từ miệng vết thương, nước mưa lại gột sạch máu huyết, trộn lẫn vào trong bùn đất.

Lẫn vào trong tro cốt của Lâm Hiên Phượng.

Tôi thậm chí còn không tìm được thân thể của y.

Ngay cả một cọng tóc cũng không tìm thấy.

Dễ dàng hóa thành bụi đất nhường thế, hòa lẫn với bùn đất khắp rừng.

Hiên Phượng ca… Hiên Phượng ca…

Hiên Phượng ca.

Không gặp nữa.

Trong ký ức của tôi, lần cuối cùng nhìn thấy y, chính là vào một ngày hạ ngập nắng.

Vẫn mãi như thế, sinh động đẹp đẽ lưu lại trong sinh mệnh của tôi.

Quay đầu nhìn xa, cửa thôn Loạn Táng, ngày hạ gió nhẹ khẽ lướt.

Một nốt ruồi mỹ nhân đỏ chót.

Dịu dàng tựa gió, nụ cười cong cong khóe mắt, “Ếch lớn cõng ếch nhỏ, ếch nhỏ lại cõng ếch bé con. Đám ếch sẽ vĩnh viễn không thể bị tách rời, sẽ luôn dũng cảm đối mặt với dòng nước xiết.”

Ếch nhỏ cõng ếch bé con, vĩnh viễn không thể bị tách rời.

Ếch nhỏ cõng ếch bé con…

Vĩnh viễn vĩnh viễn, không thể bị tách rời.

Trúc ngọc từng chép phượng hoàng du, người không còn, nước chảy suông. [3]

[1] Trích trong “Cầm Thú Ngoại Thiên” thời Nam Tống

[2] Trích trong “Yết Kim Môn – Vọng Thu” của Thiệu Hanh Trinh, thời Nguyên. Đoạn này không hiểu (rõ) nghĩa nên không chém được.

[3] Giải thích trên baidu: trúc kia còn ghi chép chuyến dạo chơi của phượng hoàng đó, ta cũng vẫn còn ghi nhớ tất thảy của người đó, chỉ là đã không còn được nhìn thấy người nữa.