Hoa Dung Thiên Hạ - Thiên Lại Chỉ Diên

Chương 36




Ngón tay thon dài thuận theo cái đầu của Trọng Tuyết Chi kéo xuống dưới cần cổ trắng ngần của con bé.

Mắt của Trọng Tuyết Chi đột nhiên mở thật to.

Tiếng nói nhỏ bé nhẹ nhàng dập dềnh trong gió, “Phụ thân…”

Sinh mệnh nhỏ trong đêm trăng tựa hồ lúc nào cũng có thể tan thành mảnh vụn.

Ánh mắt của Trọng Liên càng ngày càng lạnh lẽo.

Hồng liên như máu.

Ngân liên âm lãnh.

Khóe miệng Trọng Liên treo nụ cười dịu dàng, tóc dài thuận theo vai đổ xuống cơ thể của Tuyết Chi.

“Mười lăm tuổi giết cha, hai mươi ba tuổi giết mẹ, hai mươi bốn tuổi giết con gái, ba, bốn, năm. Ba, bốn, năm…” Âm thanh êm ái, tựa như đang ru trẻ ngủ.

Mặt tôi thoáng chốc trở nên lạnh băng.

“Liên, ngươi, ngươi đừng, ngươi đang nói nhảm gì thế…”

Ánh mắt của Trọng Liên mơ màng như sương khói.

Bàn tay vuốt ve Tuyết Chi dần dần đè ép xuống.

Tôi cẩn thận tiến đến gần hắn một bước, run giọng nói, “Liên, con bé và ngươi không có quan hệ huyết thống, đừng giết nó… Võ công của ngươi đã là thiên hạ đệ nhất rồi! Đừng… đừng như vậy, ngươi sẽ hối hận…”

Trọng Liên cười càng thêm sâu, “Thiên hạ đệ nhất, thiên hạ đệ nhất. Chi Nhi, yên tâm ngủ đi nhé…”

Mặt của Tuyết Chi đã mất đi sắc máu, “Phụ… thân…”

“Buông con bé ra, nếu ngươi không thích nó thì để nó làm con gái ta, để ta chăm sóc con bé, xin ngươi…”

Tôi đưa tay ra kéo lấy tay Trọng Liên, không chút nhúc nhích.

Biểu cảm của Trọng Liên vừa an nhiên vừa bình thản.

Mặt của Tuyết Chi bắt đầu trướng đỏ lên, bàn tay nhỏ trắng nõn liều mạng vẫy vùng trong không trung.

“Phụ… phụ thân…”

Trọng Liên dịu dàng dỗ dành, “Chi Nhi, buồn ngủ thì ngủ đi, đừng làm nũng nữa.”

Sắc trăng như ngọc mài.

Gió đêm đầu hạ chầm chậm lướt qua.

Đầu óc tôi nháy mắt trở nên trống rỗng, đầu gối nặng như đeo chì, quỳ xuống dưới chân Trọng Liên!

“Liên, buông tha cho con bé đi, ngươi giết cha mẹ về tình có thể tha thứ, thế nhưng Chi Nhi không sai, giết con bé, ngươi thật sự sẽ vạn kiếp bất phục…”

Vành mắt đã ươn ướt, mắt đỏ ửng, cắn chặt răng, “Xin ngươi, buông tha cho con bé đi, cầu xin ngươi…”

Dứt lời, dập đầu xuống đất thật mạnh.

Im lặng.

Sự im lặng quỷ quái.

Duy chỉ có những tiếng đầu tôi cụng xuống nền nhà vang lên –

Cốp!

Cốp!

Cốp…

Đã nói không nên lời.

Chỉ biết không ngừng mà đập đầu mình xuống nền đất.

Tôi không biết mình đã đập đầu bao nhiêu lần, mỗi cái đập đầu gần như cụng đến vỡ đầu, cả cái đầu giống như đổ đầy bùn nhão.

Thần kinh toàn thân đã bị kéo căng như dây đàn.

Trên sàn nhà là một bãi máu đỏ tươi.

Tốc độ dập đầu càng ngày càng chậm.

Càng ngày càng chậm…

Cả người mất sức, thế nhưng vẫn không dám ngừng lại.

Sợ rằng khi ngừng, thì sẽ nhìn thấy đứa trẻ bé bỏng kia biến thành một cái xác không còn linh hồn.

Cuối cùng chẳng thể ngẩng đầu lên nữa.

Đầu tôi chống xuống sàn nhà đầy máu tươi, tanh nồng ấm nóng.

Bỗng, tiếng gào khóc phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch này –

“Oa oa…”

Thân thể tôi hơi chấn động.

Mừng vui khôn xiết ngẩng đầu liên.

Nhưng đồ vật trước mắt đều trở nên lảo đảo muốn ngã, đầu tựa như nặng ngàn cân, bất cứ lúc nào cũng có thể bất tỉnh nhân sự.

Trọng Liên lành lạnh nhìn tôi một cái, hai tay buông ra, đứa bé rơi thẳng xuống.

Tôi vội vàng đưa tay ra đón lấy, Tuyết Chi đang khóc lớn nặng nề đập vào ngực tôi.

Gương mặt nhỏ của Tuyết Chi thành như màu gan heo, mắt ầng ậc nước nhưng không chảy ra ngoài, chỉ hả to miệng, đau đớn nhăn mặt.

Trên cần cổ trắng tuyết có mấy vết hằn mảnh của dấu ngón tay.

Cách hồi lâu, con bé mới khóc ré lên.

Vươn cánh tay nhỏ bé ra, ôm chặt lấy cổ tôi, nước mắt nóng hổi rơi xuống vạt áo của tôi.

Tôi ôm lấy thân thể mềm mại nhỏ yếu trong lòng, đột nhiên cảm thấy lòng đau khôn xiết.

Ban đầu cầu xin Trọng Liên buông tha cho Tuyết Chi tôi cũng chẳng khóc.

Lúc này đây, tôi lại ôm lấy con bé khóc nức nở.

Tôi cảm thấy mình thật có lỗi với Tuyết Chi.

Tôi và con bé không quan hệ huyết thống, thế nhưng thấy con bé bị thương, thậm chí tôi còm cảm thấy đau đớn hơn cả bản thân mình bị thương.

Tuyết Chi hơi co rúm lại trong lòng tôi.

Ruột gan đứt đoạn.

Giọng nói của Trọng Liên khe khẽ vang lên phía trên tôi, “Phản ứng ban nãy của em ta rất thích, đứa trẻ này cho em vậy. Dù sao thì nó cũng thật sự là cốt nhục thân sinh của em.”

Trọng Liên xoay người rời khỏi.

Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu, trong đầu chỉ còn lại câu nói cuối cùng của hắn.

***

Vừa mở mắt ra, đầu giống như sắp sửa bị tách đôi.

Tuyết Chi đã bò tứ tung khắp nơi trên nền nhà, tiểu nha đầu đang lộp bà lộp bộp cọ tới cọ lui trên nền nhà, còn tè dầm ướt hết cả quần. Ông trời ơi, kiếp này tôi chưa từng thay tã cho con nít, đừng có ép tôi làm loại chuyện này…

Tôi trở người bò dậy, đi tìm người giúp đỡ.

Vừa kéo cửa ra, liền nhìn thấy Trọng Liên đứng bên ngoài cửa.

Mưa phùn lắt rắt, cả thành Phụng Thiên như bị bao phủ trong cái lồng mù sương.

Trọng Liên mặc một thân xiêm y trắng muốt, khiến người vừa nhìn liền sáng mắt.

Y rõ rằng chẳng có biểu cảm gì, nhưng lại trông hết sức mỏi mệt.

Chỉ là cái vẻ giương cung bạt kiếm giữa hai hàng mày đã rút đi từ sớm, cũng khiến người ta thở phào nhẹ nhõm.

Nếu đã là hai nhân cách, hẳn là hắn không biết hôm qua đã xảy ra chuyện gì. Cũng tốt. Tôi chỉ chỉ Tuyết Chi nói, “Chi Nhi tè dầm ra quần rồi.”

Tuyết Chi đang bò nghịch ngẩng đầu lên.

Vừa nhìn thấy Trọng Liên, trong đôi mắt to trong veo như nước lập tức ầng ậc nước mắt, “U… hu…”

Trọng Liên khẽ than một hơi, đi đến bên cạnh con bé, ngồi thụp xuống.

Con bé sợ hãi rụt rè trốn về phía sau.

Giống như một con nai nhỏ bị hoảng sợ, hoảng loạn nhưng lại không dám lớn tiếng khóc nấc.

“Chi Nhi, đừng khóc.”

Bàn tay lớn thon dài gầy mảnh nhẹ nhàng nắm lấy bàn nhỏ bé mềm mại trắng nõn.

Trọng Liên cong đôi mắt tím nhìn Tuyết Chi.

Miệng của Tuyết Chi bẹp xuống, một thoáng liền nhào vào lòng Trọng Liên, “Phụ thân…”

Tôi bóp mũi mình.

Con nít quả là đơn thuần, Trọng Liên ngay cả xin lỗi cũng không, thế mà con bé đã chịu thua trước rồi.

Trọng Liên vỗ nhẹ lên lưng Tuyết Chi, dịu giọng nói, “Sau này phụ thân sẽ không đánh con nữa. Là ta sai.”

Sau cơn khiếp sợ ngắn ngủi, tôi chợt ngẩng đầu lên.

“Liên, ngươi… ghi nhớ tất cả sao?”

Trọng Liên rũ mắt xuống, gật gật đầu.

Hóa ra là vậy.

Thoáng chốc có quá nhiều chuyện không thể biến thành có thể.

Trọng Liên ôm Tuyết Chi lên, bước đến cửa, “Tham gia Đại hội anh hùng phải đi báo danh, cách hai ngày nữa thì bắt đầu rồi, chúng ta đi đăng ký đi… tiện thể, ra ngoài đi dạo.”

Tôi thất thần gật gật đầu, hắn giao Tuyết Chi cho Chu Sa.

Ở dưới lầu, Trọng Liên mở một cây dù trúc.

Bên ngoài hồng lâu, mưa phùn gió thổi, cái lạnh sương sương.

Đi một đoạn đường, nhưng lại chẳng biết nên bắt đầu nói từ đâu.

Trời và nước một màu, đều xanh thẳm trong vắt.

Dòng sông lượn bên trong và ngoài thành.

Gió đầu hạ nổi trống.

Nước sông mênh mông vô biên, mặt nước khói sóng bát ngát. Trên phố người đi đường thưa dần, tiểu thương bắt đầu thu dọn hàng quán, mái hiên nhỏ nước mưa tí tách, giống như là đang rơi lệ.

Hai người bước trên con đường ướt sũng nước.

“Ngươi nhớ mình muốn giết Tuyết Chi ư?”

Hắn gật đầu.

“Vậy ngươi có nhớ hôm qua đã nói những gì không, ngươi nói Tuyết Chi là cốt nhục của ta, thế… thế là ý gì?”

Trọng Liên khe khẽ cười.

Đôi ngươi tím cũng như sương mù trên mặt sông kia, tựa say mà tỉnh, “Ta chỉ tùy tiện nói thế thôi.”

Tôi hít sâu một hơi, dè dặt nói, “Lời mở đầu của bí tịch ta đọc qua rồi. Nếu như ngươi nhớ hết tất thảy mọi chuyện sau khi nhân cách của bản thân thay đổi, vậy năm ngoái ở Thái An ta… ta…”

Sắc mặt của Trọng Liên trắng đến có chút kinh người.

Thế nhưng nụ cười của hắn vẫn tuyệt đẹp khiến người ta động lòng.

“Một con rối có linh hồn, nói mình không thích chủ nhân mà thích người khác. Bởi vì linh hồn này cho rằng người chủ nhân yêu là con rối, không phải nó. Thực tế con rối chỉ là sợ thừa nhận thôi.”

Khói sóng trên mặt sông cuồn cuộn.

Sóng biếc cuộn trào.

Trọng Liên lẳng lặng nắm chặt dù trúc trong tay, cúi đầu nhìn tôi.

Hai tay tôi nắm lấy bàn tay lạnh như băng của hắn, “Ngươi đừng né tránh chủ đề, nói cho ta biết, Tuyết Chi là ai?”

Trọng Liên hơi mỉm cười, “Em nói xem.”

Hoa bay bay, sợi bông bay bay.

Mưa phùn như bụi, người đi đường vẫn chưa về.

Môi tôi bắt đầu khẽ run lên, “Con bé… con bé là của ta…”

Trọng Liên khẽ chớp mắt một cái, nháy mắt tựa như vĩnh hằng, “Ta sẽ thay em lấy, sau đó, em đi đi.” Trên mặt hắn vươn bọt nước, như trong cõi mộng.

Mưa nhỏ đan nghiêng trời.

Phấp phới thấm muôn hoa.

Rõ ràng là tiết mưa nhuận, nhưng môi lại khô khốc.

Cái tên khốn này, lúc này thì đừng nhắc đến những chuyện thế kia nữa, vừa nhắc lòng lại đè nén đến mức hoảng loạn.

Tôi một quyền đánh lên tay hắn, “Nói nhảm gì đó, ta không đi.”

Cho dù nói ra chân tướng, cũng phải đợi đến ngày cuối cùng.

Chẳng mong hắn không vui.

“Em sẽ ra đi.”

Trọng Liên nói ra câu đó nhẹ nhàng tựa mây khói, chẳng mang một chút muộn phiền thương cảm.

Trong tiết trời mịt mùng thế này, hồng liên nơi cần cổ trông lại càng đỏ tươi chói mắt.

Dù trúc tán xanh, xinh đẹp lay động.

Ngón tay nắm cán dù tái nhợt như tuyết.

Tôi nắm lấy tay hắn lắc lắc, miễn cưỡng cười nói, “Đại mỹ nhân, đừng có nói bậy mà.”

Hắn giống như chẳng nghe thấy lời tôi, vẻ mặt vẫn bình thản như thế, “Đợi khi em lấy được đồ vật rồi, đợi khi em nhớ lại tất thảy mọi chuyện, không cần ta nói, em cũng sẽ bỏ đi thôi.”

Tôi tức giận đến đạp hắn một cước thật mạnh!

“Bảo ngươi đừng có nói bậy nữa!”

Nói dối cũng chưa từng hùng hồn như thế.

Tôi dùng tay áo lau mặt, nhoáng cái lao đến ôm hắn.

Chiếc ô trúc xanh bị xô rơi xuống đất, lăn đến vệ đường.

Thân thể của Trọng Liên lạnh lẽo ngấm tận xương cốt.

Tôi dựa vào trước ngực hắn hít thở từng hơi lớn, “Chỉ cần ta vẫn còn trên thế gian này một ngày thì ta sẽ không đi, ngươi cứ xem như ta da mặt dày là được.”

Qua hồi lâu.

Tay của hắn khẽ khàng ôm lấy thắt lưng tôi.

Cằm tựa lên vai tôi, hơi hơi đau.

“Hoàng Nhi, em có biết phù du là gì không?”

“Côn trùng à?”

“Lúc phù du còn nhỏ thì luôn sống trong nước, sống cả nửa năm đến một năm. Đợi khi chúng lớn lên thì sẽ biến thành côn trùng có cánh, bay lên khỏi mặt nước, tuổi thọ chỉ có ba đến bảy ngày.”

Hắn ôm tôi càng thêm chặt.

“Chôn vùi một năm chỉ có tuổi thọ vài ngày? Thật không biết tính toán.”

“Đúng là không biết tính, chỉ có vài ngày. Sớm nở tối tàn, oanh liệt nhất thời.”

Hốc mắt tôi ươn ướt, kềm chế được mà không khóc.

Trọng Liên chỉ im lặng ôm lấy tôi, hô hấp đều đều mà trầm ổn.

Trên mặt nước, một chiếc thuyền con.

Nam tử trên thuyền đội mưa đứng lẻ bóng, tay cầm sáo ngọc. Vượt qua vai Trọng Liên, tôi nhìn thấy người đó.

Nốt ruồi mỹ nhân đỏ thẫm giữa đôi mày như ngưng mai.

Thuyền con chậm rãi tiến lên, dần dần biến mất trong mưa bụi trên sông.

Duy chỉ còn tiếng sáo bi ai, thê lương đứt ruột.

,