Hoa Dung Thiên Hạ - Thiên Lại Chỉ Diên

Chương 20




Buổi trưa hai khắc ngày hôm sau.

Mặt trời chói đến đau mắt, mí mắt nặng như bị tấm sắt đè ép.

Mở mắt, chói chang.

Lại nhanh chóng nhắm mắt lại.

Kết quả trước mắt vừa tối, trong đầu đã hiện lên dòng suối nhỏ xanh biếc và mỹ nhân trên thuyền con.

Trở mình, vùi đầu vào dưới gối, thô lỗ rống to một tiếng.

Chợt nhớ đến bức vẽ kia, vươn tay ra lấy, gió lạnh thổi tới, lạnh run cả người, mau chóng mở bức vẽ ra rồi rút tay về.

Mặt trời treo trên cao, gió lạnh thổi ào ào, thời tiết khỉ gió gì thế này.

Thân thể vừa đau vừa nhừ, nhất là phần lưng, ngay cả bản thân tôi cũng không đành lòng nhìn thử vết thương.

Ở trong chăn lăn hai vòng, bọc lấy thân thể mình, ló nửa cái đầu ra ngoài.

Dụi dụi mắt, dính nhớp đến khó chịu, run rẩy mở bản vẽ ra, nhìn cặn kẽ, lại dụi dụi mắt.

Hai bức vẽ có điểm khác biệt sao?

Sờ sờ mặt giấy dai, nhìn từng cái một.

Đuôi én, trăng lưỡi liềm, ngôi sao, gương, chim… cái cuối cùng đã thay đổi, lòe là lòe loẹt, cái gì thế này.

Lật qua lật lại nhìn, cuối cùng cũng có chút đầu mối.

Hoa tuyết.

Tôi cứ như vậy mà sững sờ.

Người nào đó nhà Tư Đồ làm việc bên phía Tiết Hồng, nhìn thấy tiểu thiếu gia nhà mình bị tính là một trong số Lục Mỹ, liền bí mật sửa đổi bản thảo gốc của Lục Mỹ Đồ.

Xóa hết những kẽ hở trong hình hoa tuyết, liền trở thành một cái hình thoi.

Chỉnh sửa cũng thật chẳng có trình độ.

Tư Đồ Tuyết Thiên, tôi đã nói y là nhân vật có cấp bậc nam sủng mà, thế mà y còn không thừa nhận.

Chỉ là biết rồi cũng vô dụng, nhìn thế lực của nhà Tư Đồ thế này, có thể lừa y về hay sao.

Chợt có ai đó gõ cửa phòng.

Người sai vặt bên ngoài cửa nói, “Lâm nhị công tử, Lâm công tử nói một lát sẽ đến tìm ngài, bảo ngài thay y phục trước.”

“Lúc nào thì huynh ấy đến?”

Một thoáng luống cuống tay chân, vọt một cái ngồi thẳng dậy.

Kết quả vừa vặn trật ngay nơi đó, đau đến hít hà thành tiếng.

Không cử động còn đỡ, cử động thế này, quả thật còn khó chịu hơn cả bị trĩ.

Người sai vặt nói, “Lâm công tử không nói, ngài chuẩn bị trước đi.”

Tôi đáp một tiếng, thực hiện một công việc vô vàn khó khăn – Trước tiên là cố gắng ngồi thẳng người dậy mà ráng không kéo căng thần kinh phần dưới, sau đó thì nắm lấy chăn, kéo, kéo, kéo, kéo được một cái chăn, vo thành một cục, nhét xuống gầm giường.

Nhiệm vụ tiếp theo mới gian nan cùng cực.

Tôi rướm mình, một phắt kéo lấy tấm chăn dày sạch sẽ dưới chân giường, đắp lên người, nằm xuống.

Răng luôn cắn chặt, cho nên mới kềm được mà không kêu thành tiếng.

Cuộn mình trong chăn, đau đến toàn thân phát run.

Đợi cơn đau nhức qua đi, đưa tay rờ trán, toàn là mồ hôi lạnh.

Dùng chăn chấm chấm mồ hôi trên mặt, thở dài một hơi.

Lâm Hiên Phượng vừa khéo ở ngoài cửa gọi, “Vũ Hoàng, ta vào đây.”

Tôi lại chột dạ nhìn xuống dưới gầm giường, rồi cố ý lười biếng nói, “Được…”

Tiện thể vùi đầu trong chăn, giả vờ ngủ.

Chẳng bao lâu đã cảm giác được y ngồi xuống cạnh tôi, do dự một chút, rồi nói, “Vũ Hoàng, đệ không sao chứ.”

Tôi đưa bàn tay không bị thương ra huơ huơ trong không trung, “Không sao không sao, ta buồn ngủ lắm, có chuyện gì trễ tí hẵng nói…” Nói chưa dứt lời đã ngáp dài.

Rồi lại trầm mặc cả một hồi lâu y mới nói, “Hôm nay ta nghe người khác nói, Trọng Liên lại hủy bỏ yêu cầu đưa ra ban đầu.”

Hủy bỏ, hủy bỏ.

Hủy bỏ có tác dụng gì, mọi người đều đã biết Lâm Vũ Hoàng và loại người đó có quan hệ bất bình thường.

Lâm Hiên Phượng gọi thăm dò, “Vũ Hoàng, đệ ngủ rồi à?”

Còn chưa đợi tôi trả lời, y đã trở mặt tôi qua, sau đó thì y rất dĩ nhiên liền nhìn thấy con mắt bọng nước sưng như cái bánh bao của tôi.

Bỏ đi bỏ đi, dù sao tôi cũng đã thế này rồi, cũng chẳng sợ mất mặt hơn nữa.

Ngược lại, bọn Lâm Hiên Phượng ngay cả tên thật của tôi cũng chẳng biết.

Ngay cả chính bản thân tôi cũng đã quên mất.

Phỏng chừng chẳng cần tôi đi tìm hai món bảo vật đó, ký ức của Lâm Vũ Hoàng cũng sẽ từ từ quay trở lại.

Bộ dạng này của tôi, trở về thì có thể làm gì chứ.

Tôi trực tiếp nghi ngờ tôi của hiện tại ngay cả khả năng yêu con gái cũng đã không còn nữa.

Hủy bỏ thì hủy bỏ, tôi cũng không vùng vẫy giãy chết nữa.

Lâm Hiên Phượng nói, “Gần đây Mai Ảnh giáo chủ thu một tên nam sủng tên Lê Tử Hạc, nghe nói người này mỹ mạo vô song, cộng thêm xuất thân không rõ, trong tên lại có một chữ ‘hạc’, ta hoài nghi rất có khả năng là một người trong số Lục Mỹ.”

Tôi gật gật đầu, không nói gì.

Lâm Hiên Phượng nói, “Không phải đệ vẫn luôn rất muốn tìm Lục Mỹ sao, sao hôm nay lại mệt mỏi như vậy.”

Tôi nhịn đau ngồi bật dậy, nhìn thẳng Lâm Hiên Phượng.

Tôi muốn cười một chút, nhưng bởi vì môi quá khô, cử động nhẹ một chút liền bị nứt da.

Một mùi ngai ngái chảy vào trong miệng.

Lâm Hiên Phượng sáp lại gần muốn lau cho tôi, nhưng tôi lại vén mớ tóc dài phủ lên vai phải của y ra, túm lấy vạt áo của y, cởi dây buộc áo ngoài của y ra.

Y có chút giật mình nhìn tôi, “Vũ Hoàng, đệ… làm gì thế?”

Tôi mặc kệ y, chỉ tiếp tục cởi áo trong.

Tay chạm vào tiết phục trắng tuyết, sờ đến làn da ấm nóng, có hơi cấn tay.

Y hít sâu một hơi, “Lạnh quá… Vũ Hoàng, rốt cuộc thì đệ muốn làm gì?”

Tôi kéo áo ngoài của y ra, nhìn về phía sau, quả nhiên như thế.

Một vết sẹo dài vô cùng dữ tợn, vắt ngang qua lưng y.

Tôi nhẹ nhàng sờ dọc theo vết sẹo lần xuống dưới, thấp giọng nói, “Vết sẹo này của huynh… như thế nào mà có?”

Sắc mặt của Lâm Hiên Phượng hơi ảm đạm, rồi nói, “Ngày trước lúc luyện kiếm với người khác, không cẩn thận nên bị.”

“Huynh nói dối.” Tôi ngẩng đầu nhìn chằm chằm y, “Đây là Thất Sát Đao động thủ.”

Mặt Lâm Hiên Phượng trắng bệch, “Sao đệ lại biết.”

Đúng thế, tôi làm sao biết được.

Tôi làm sao biết được…

Trong đầu bỗng xẹt qua một chút hình ảnh.

Ngày thu phong đỏ phủ khắp núi, tôi ngồi xổm dưới một gốc đại thụ.

Một cây trường thương đâm về phía tôi, tôi kinh hãi kêu thảm một tiếng.

Tôi thậm chí chưa nhìn rõ người giết tôi là ai.

Mũi thương âm hàn, một người ngã xuống trước mặt tôi.

Sau đó, chỉ còn một mảng trắng xóa.

Tôi nới lỏng bàn tay túm lấy cánh tay của Lâm Hiên Phượng, “Ta không biết, tại sao ta lại nhớ những chuyện này… ta không biết.”

Lâm Hiên Phượng hoảng hốt đến thốt không nên lời.

Tôi ôm đầu mình, thấp giọng nói, “Hu… chỉ có thể nhớ được một nửa… cảm giác khó chịu quá…”

Lâm Hiên Phượng đỡ vai tôi, buộc tôi phải ngẩng đầu nhìn y.

“Đừng như thế, không nhớ được thì bỏ đi, nói không chừng… nói không chừng đệ căn bản không phải là người khác, chỉ là tạm thời quên mất chuyện trước kia thì sao?”

Trong mắt y lộ ra vẻ mừng rỡ, nhưng khi ánh mắt y chuyển đến trước ngực tôi thì đã thoát biến mất.

Tôi cúi đầu nhìn ngực mình.

Dấu hôn đầy mình.

Im lặng.

Lâm Hiên Phượng từng chút từng chút men theo cần cổ của tôi sờ xuống dưới, mỗi khi lướt qua một dấu ấn đỏ nhạt ấy đều khựng lại một chút.

Tôi sợ đến chẳng dám cả cử động, toàn thân căng thẳng.

“… Hàn Đạm Y, có đúng không?”

Tôi cúi đầu không nói.

“Đệ thích y?”

Mờ mịt gật đầu, rồi lại lắc đầu.

“Rốt cục là thích hay không thích?”

“Ta thích hay không thích hắn không quan trọng, quan trọng là, ta có lỗi với các người.” Tôi lấy dũng khí, ngẩng đầu nhìn thẳng vào y, “Thật sự… rất xin lỗi.”

Lâm Hiên Phượng hơi cáu giận, “Đệ đừng xin lỗi ta! Đệ và y làm nhiều lần ta cũng không sao cả! Nhưng mà…”

Y bỗng không nói tiếp.

Tôi không thể tin mà nói, “Hiên Phượng ca… huynh đang nói cái gì…”

Lâm Hiên Phượng hít vào một hơi, nhưng kẹt cả một hồi cũng chẳng ra lời, rồi vươn tay xốc tấm chăn của tôi lên.

Bừa bãi bất kham.

Tôi luống cuống kéo chăn lại, đắp lên người mình, vết thương vốn bị quên lãng lại bắt đầu đau nhói lên.

Lâm Hiên Phượng nhắm mắt hít sâu rất nhiều lần, cột y phục dùm tôi, khe khẽ nói, “Ta đi lấy nước tẩy rửa cho đệ.”

Y giơ tay lên, nhẹ nhàng giữ cổ tôi lại.

Mấy cọng tóc con rũ xuống giữa chân mày của y.

Tôi có hơi kinh hoàng nhìn vào đôi mắt trong suốt ấy, run giọng nói, “Hiên… Hiên Phượng ca?”

Lực đạo phía sau cổ mạnh thêm, mặt tôi bị ép tiến về phía trước thêm chút.

Trong đôi mắt gần trong gang tấc lộ ra vẻ ưu thương nhàn nhạt.

Y chậm rãi nhắm mắt lại, hai bờ môi kề gần.

Nốt ruồi mỹ nhân nơi mi tâm như một đóa mai đỏ máu nở rộ, tuy nhỏ, nhưng đẹp đến khiến trái tim người ta rung động.

Thế nhưng đôi môi đó lại dừng khi cách môi tôi còn nửa tấc.

Gió thu thổi vào phòng, ánh dương vàng óng chói mắt nhưng lại giá rét dị thường.

Bàn tay bấu vào cổ tôi chợt biến thành cứng còng giá lạnh.

Y bỗng đẩy tôi ra, phút chốc đứng dậy.

Nhìn cũng chẳng nhìn tôi một cái, liền thất kinh hoảng hốt xông ra ngoài cửa.

Tôi sững sờ ngây người ngồi trên giường, hồi lâu chẳng phản ứng được chuyện là như thế nào.

Buổi chiều Lâm Hiên Phượng mời đại phu cho tôi, nhưng không tiến vào phòng tôi nữa, chỉ ngây ngốc đứng trước cửa.

Quả nhiên như tôi đã nghĩ, vận khí thật sự không tốt.

Hậu huyệt nứt rồi.

Lúc đại phu kiểm tra, tôi thật sự muốn đào cái hố để chôn mình xuống dưới, nói mất mặt bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Đại phu kê mấy đơn thuốc, thu một món bạc lớn, dặn đi dặn lại mấy điểm chú ý khi ăn uống.

Lúc đi, còn không quên ở ngoài cửa, cũng chính là nơi tôi có thể nghe thấy, nói nhảm một hồi với Lâm Hiên Phượng:

“Tiểu tử à, chuyện phòng the vẫn không nên tiến hành quá kịch kiệt như thế, ngươi xem ngươi hại người tình của ngươi thành thế kia, cả nửa tháng tới hắn cũng đừng mong xuống giường. Ôi, thanh niên hiện giờ thật là…”

Lâm Hiên Phượng tất nhiên là không nói gì.

Tôi ở bên trong mặt nóng bừng có chừng nửa canh giờ, cộng thêm xấu hổ cả một canh giờ nữa.

Ăn chùa uống chùa không có mục đích ở nhà Tư Đồ cả nửa tháng trời, cuối cùng cũng đến ngày Thiên Tàm Linh Chi sắp sửa trưởng thành.

Nghe Lâm Hiên Phượng nói, dự tính đến Thái Sơn đi điều tra xem nam sủng của Mai Ảnh giáo chủ có đến đó hay không.

Bàn bạc với Tư Đồ Tuyết Thiên nửa ngày trời, y mới đồng ý để tôi đi.

Sau đó tôi và Lâm Hiên Phượng lại được ngồi ké xe ngựa xa hoa của nhà Tư Đồ, mười vạn hỏa tốc chạy đến Thái Sơn.

Ngày hôm đó tên tiểu quỷ thối Tư Đồ Tuyết Thiên cả đường cứ bày ra bộ dáng “Ta trêu chọc ngươi đó, ngươi làm gì được ta”, khiến người ta nhìn mà muốn đánh vô cùng.

Đến nơi, vừa xuống xe đã xòe cây quạt nhỏ, dáng vẻ thư sinh rất có vận vị lập tức lại trở về trên người y.

Thật muốn để người khác nhìn thấy đức hạnh của y khi ở Ngọc Hương Lâu.

Tôi nhảy xuống xe ngựa, vươn vai lười nhác, nói, “Ngọc Diện Tuyết Thiên Tư Đồ thiếu gia, chúng ta sẽ ở đâu?”

Lâm Hiên Phượng đẩy đẩy tay tôi, nhỏ giọng nói, “Đừng gọi như thế, không lễ độ.”

Tôi híp mắt cười cười.

Tư Đồ Tuyết Thiên vuốt ve hương nang mùi hoa đào trên cây quạt Tuyết Hương, cười vô cùng thâm ý, “Tất nhiên là khách điếm, nhưng mà, không cần ngươi trả tiền.”

Tôi tặng cho y một cái liếc mắt, “Chả hiếm chút tiền đó.”

Tư Đồ Tuyết Thiên phe phẩy cây quạt, “Vậy Lâm nhị công tử đài thọ đi.”

Tôi kéo kéo tay áo của Lâm Hiên Phượng, “Thái An có tam mỹ: cải trắng đậu phụ và nước. Hiên Phượng ca, hai ta đi thử xem?”

Lâm Hiên Phượng mỉm cười gật đầu.

Quạt Tuyết Hương sắp sửa bị Tư Đồ Tuyết Thiên bóp nát.

Thành Thái An nhiều xưởng làm đậu hũ, ban đêm cối xay đá lộc cộc vang khắp thành, hương đậu lan tứ phía.

Có không ít nhân sĩ cầm vũ khí qua lại không ngớt trong thành, trông dáng vẻ đều là vì Thiên Tàm Linh Chi mà đến.

Vào trọ trong một khách điếm của địa phương, chưởng quỹ nói chỉ có bốn gian phòng.

Lâm Hiên Phượng, Tư Đồ Tuyết Thiên, tôi, ba tùy tùng, phu xe, bảy người.

Tư Đồ Tuyết Thiên nói, “Hai người ở một phòng, vừa khéo đủ.”

Tôi toét miệng cười nói, “Đại ca, ngươi không phải bảo ta và ngươi ở chung một gian chứ, ta không muốn đâu.”

Tiện thể xoa xoa người mình, run rẩy một chút.

Tư Đồ Tuyết Thiên liếc tôi một cái, dùng cán quạt chỉ chỉ Lâm Hiên Phượng, “Không phải ta, là y.”

Lâm Hiên Phượng nói, “Được, Vũ Hoàng, thân thể của đệ vẫn chưa khỏi hẳn, ngủ chung thì ta tiện chăm sóc đệ.”

Tôi vội nói, “Này, ta không cần…”

Lâm Hiên Phượng nhăn mày không nói.

Tư Đồ Tuyết Thiên lại liếc tôi một cái, “Ca của ngươi đối với ngươi tốt như vậy ngươi còn không cần? Vậy ngươi ngủ ngoài đường Thái An đi.”

“Ngươi…”

Tư Đồ Tuyết Thiên đặt bạc vào tay chưởng quỹ, “Bổn thiếu gia đồng ý cung cấp chi phí chỗ ở cho ngươi đã là tốt với ngươi lắm rồi, ngươi đừng quên, trước khi đến đây ai đã nói cái gì cũng sẽ nghe lời ta hả?”

Bỏ đi, tôi nhịn.

Kỳ thực ngủ chung một phòng với Lâm Hiên Phượng cũng không có gì…

Ai, chính là có gì đó.

Tôi tùy tiện liếc mắt về hướng khác, kết quả ánh mắt liền bị nhốt lại.

Một thiếu niên gương mặt trắng nõn gầy guộc đang ngồi bên cửa sổ, tóc buộc lỏng lẻo, một thân xiêm y tím nhạt.

Trang phục không hào hoa phú quý, nhưng gương mặt lại khiến người ta khắc sâu vào ký ức.

Nhất là đôi mắt phượng mang chút vẻ ngây thơ kia, trong veo như nước, đẹp đến mức không giống như sinh trên người nam giới.

Tôi thọt thọt Lâm Hiên Phượng, chỉ thiếu niên kia, “Người đó liệu có phải là Lê Tử Hạc không nhỉ?”

Lâm Hiên Phượng nhìn y một cái rồi nói, “Không thể nào, Lê Tử Hạc có đến thì cũng phải đến cùng người của Minh Thần giáo chứ.”

Thế cũng phải.

Tôi nói, “Hẳn võ công của y không cao nhỉ, trông nữ tính thế kia.”

Tư Đồ Tuyết Thiên dùng quạt chọc chọc mặt tôi, nói, “Ngươi cũng biết võ công, ngươi cũng nữ tính.”

Tôi đánh một cú lên đầu y, “Ngươi có tư cách nói ta sao?”

Tư Đồ Tuyết Thiên xoa xoa mặt mình, nhưng xoa một hồi liền nhìn chòng chọc thiếu niên đó không dời.

Tôi đưa tay huơ huơ trước mặt y, “Này, ngươi ngơ rồi à?”

Tư Đồ Tuyết Thiên lẩm bẩm, “Y đâu chỉ biết võ công, mà võ công còn cao nữa đấy. Ngươi nhìn xem người ngồi đối diện với y là ai đi.”

Tôi lại chăm chú nhìn lại, choáng váng.

Tựu Huệ Thánh Nhân, Hoàn Nhã Văn.

Tiểu nhị bên cạnh y nói, “Nhị vị gia, nhỏ tiếng một chút, sợ người khác nghe thấy lại dẫn đến họa sát thân đấy… Nghe nói lần này những người đến giành Linh Chi đều có lai có lịch cả, bang chủ của Thanh Sa Bang, phó chưởng môn của Võ Đang, môn chủ của Ngân Tiên Môn, ‘Hồ Điệp Công Tử’ Hoa Di Kiếm cũng đã lên núi, thậm chí ‘Ngọc Diện Thư Sinh’ Tư Đồ Tuyết Thiên cũng đến rồi!”

Thiếu niên đó phì cười nói, “Y đến nơi này thì lạ lắm sao?”

Tiểu nhị của tiệm kinh thán, “Sao lại không lạ? Tư Đồ Tuyết Thiên danh khắp giang hồ, nhưng người thấy qua y chẳng bao người, nhưng mà ta đã gặp rồi! Y đích thực là thư sinh, còn là một lão thư sinh nữa!”

Thiếu niên cười nói, “Ồ? Già thế nào cơ?”

Tiểu nhị của tiệm, “Đương nhiên là một đầu tóc muối tiêu rồi!”

Tôi kìm không được mà nhìn sang Tư Đồ Tuyết Thiên, mặt của y chỉ thiếu điều gân xanh bật ra.

Thiếu niên nói, “Ngoại trừ những người đó thì người khác không đến nữa sao?”

Sắc mặt tiểu nhị càng khó coi, “Không, đáng sợ nhất không phải những người này, mà là hai đại tà giáo trên giang hồ đều phái người đến.”

Sắc mặt của thiếu niên đập tức sầm xuống, “Ngươi nói là… người của Trọng Hỏa Cung… còn có…”

Tiểu nhị nói, “Minh Thần giáo!”

Thiếu niên nhìn Hoàn Nhã Văn một cái, đoạn hỏi, “Người đến đây là đệ tử của Minh Thần giáo à?”

Tiểu nhị nói, “Cái này ta cũng không rõ. Ta chỉ biết nơi bọn chúng đi qua thì chẳng ai dám đến gần một bước. Nơi đây là khách điếm lớn nhất chỗ bọn ta đã bị bọn chúng bao hết rồi, cả khách điếm chỉ ở có mấy người, những người khác đều dọn đi sạch sẽ.”

Hoàn Nhã Văn gật gật đầu, trả một chút bạc vụn, tiểu nhị liền đi tiếp đãi khách hàng khác.

Vừa nghe đến ba chữ Trọng Hỏa Cung, phần mặt của tôi liền co giật.

Tên của thiếu niên đó tôi đã từng nghe qua, nhưng cũng đã quên mất, chỉ mỗi nhìn ánh mắt của y nhìn Hoàn Nhã Văn liền biết giữa hai người nhất định có gian tình.

Mai Ảnh giáo chủ cũng quá đáng thương, bị em trai giành mất tình nhân, ai bảo y có dáng vẻ dữ tợn làm gì.

Bỗng nhớ đến trong tiệc chúc thọ của Tư Đồ Đường có người nói Mai Ảnh giáo chủ rất đẹp… nhưng mà không liên quan đến chuyện của tôi.

Người đẹp trên thế gian nhiều vô số, nghĩ đến Trọng Liên, liền biết người đẹp chẳng bao người tốt lành cả.

Ừm, ngoại trừ Lâm Hiên Phượng đi.

Tôi cười nịnh hót với Lâm Hiên Phượng, “Con người của huynh đúng là không tệ.”

Lâm Hiên Phượng nhìn tôi chẳng hiểu mô tê gì.

Tư Đồ Tuyết Thiên nói, “Ta đi tìm bọn họ.”

Tôi lập tức kéo y lại, “Ngươi làm cái gì thế, đừng đi. Lên lầu lên lầu, đi ngủ đi ngủ.”

Thật muốn nói ra nửa câu còn lại “Ngươi thế này gọi là bóng đèn đó”, nhưng mà y không hiểu bóng đèn có nghĩa gì đâu.

Tư Đồ Tuyết Thiên nói, “Trời vẫn còn chưa tối.”

Tôi nói, “Dù sao đừng đi là được, ngươi lên trước đi.”

Sau đó thì trực tiếp đi lên lầu.

Kết quả ở khách điếm ngủ một giấc chiều.

Lúc tỉnh dậy nhìn ra ngoài song cửa, trời đã tắt nắng, lại phát hiện Lâm Hiên Phượng ngủ bên cạnh tôi.

Một tay níu lấy góc áo của tôi, một tay thì vòng qua hông tôi.

Chăn được phủ kín kẽ.

Vốn muốn ngủ thêm một chút, thế nhưng bị y hù thế này, chút buồn ngủ đều bay biến.

Lại nói Tư Đồ Tuyết Thiên nói hôm đó Thiên Tàm Linh chi sẽ trưởng thành vào lúc hừng đông, cho nên trời còn chưa sáng đã phải dậy, chi bằng tôi không ngủ nữa.

Tôi rón ra rón rén dịch tay y ra, tách những ngón tay của y, y hơi hơi nhíu mày.

Tay của tôi lập tức bất động, y bỉu bỉu môi, lại ngủ tiếp.

Tôi cẩn thận trở mình qua người y.

“Vũ Hoàng…”

Sống lưng tôi cứng còng cả lại, nhỏ tiếng nói, “Ta, ta đi nhà xí.”

“Vũ Hoàng… ưm hưm, Vũ Hoàng…”

Hóa ra là đang nằm mơ.

Nhưng mà… gọi mất hồn như vậy, tên này không phải đang mộng xuân đó chứ.

Lông măng cả người tôi dựng hết cả lên, lặng lẽ chạy ra ngoài cửa.

Sau khi ra cửa tôi mới phát hiện ra ngoài chẳng chuyện gì hay để làm, chỉ đành đứng đực trước cửa hóng gió lạnh.

Đi mấy bước, phát hiện ánh nến trong một gian phòng vẫn còn đang sáng.

Lúc này dầu gì cũng đã là giờ tý, thế mà vẫn có người chưa ngủ.

(Giờ tý: từ 23h đến 1h sáng)

Tôi nhẹ nhàng đi về phía cửa căn phòng đó, nghe thấy bên trong có người nói chuyện.

Âm thanh chẳng mấy lên xuống, lãnh khốc vô tình, “Công lực của cung chủ đã phục hồi hoàn toàn hay không, đều dựa vào chúng ta. Vi Lan, ngươi xác định có thể lấy được không?”

Giọng nói thật quen tai.

Vừa nghe thấy hai chữ “cung chủ”, tôi lập tức nhớ ra, người này là Lưu Ly.

Sở Vi Lan nói có phần mất kiên nhẫn, “Được, được chứ, câu này ngươi hỏi hết ba bốn lần rồi, có phiền không vậy.”

Lưu Ly nói, “Nhưng Hải Đường không ở đây…”

Sở Vi Lan giận dữ nói, “Hải Đường, Hải Đường! Các ngươi chỉ biết nói Hải Đường, Hải Đường ngoại trừ xinh đẹp hơn chút thì còn năng lực gì chứ, võ công của cô ta còn không cao bằng ngươi!”

Lưu Ly nói, “Ta đánh không lại Hải Đường!”

Sở Vi Lan nói, “Ngươi…! Ta không nói với ngươi nữa.”

Lưu Ly nói, “Ngươi chớ quên, lần này cung chủ trở về tính cách lại thay đổi rồi, nếu như thất bại, hậu quả khó mà lường được.”

Sở Vi Lan còn chưa lên tiếng thì có một giọng nói khác đã vang lên, “Tiểu Lan, ngươi ỷ vào bổn cung chủ sủng ngươi thì đã khinh địch như thế, thật đáng đánh.”

Vừa nghe giọng nói này, tôi gần như muốn ngất xỉu.

Bịch bịch, hình như hai người đều quỳ xuống đất.

“Cung chủ, người… người sao đã đến rồi… thuộc hạ biết lỗi.”

“Cung chủ, Tiển Lan sai rồi, xin cung chủ trách phạt.”

Người đó khẽ cười một tiếng rồi nói, “Ta nghĩ các ngươi thật sự bị dọa cho ngơ rồi, ngay cả cách vách có tai cũng không phát hiện.”

,

(Còn tiếp)