Hoa Đô Thập Nhị Thoa

Chương 50: Truyền lại kinh nghiệm​




- Lão đại, lão đại, mau nói cho bọn tôi nghe cảm xúc của cậu đi.
Giang Hổ không biết lấy ở đâu ra cái quạt, đứng quạt cho Vương Dung, vẻ mặt nịnh nọt.
- Ặc, không phải chính anh cũng từng sờ qua rồi sao?
Vương Dung nhìn lão Giang kỳ quái.
- Là tôi hỏi giúp các anh em ở đây mà.
Giang Hồ nào dám nói là mình đã sờ soạng qua đâu, còn chưa kịp hưởng thụ thì đã bị ăn bạt tai. Nhưng lúc này chỉ có thể giả vờ thể hiện trước mặt mọi người, liền quay đầu lại hỏi:
- Mọi người thấy tôi nói có đúng không?
- Đúng đúng.
Sấu Hầu cười lấy lòng, mời Vương Dung ngồi xuống trước, bắt đầu ân cần xoa bóp bắp đùi Vương Dung:
- Lão đại, anh nói đi. Lão Giang sờ một tay mà bị ăn bạt tai, còn anh dùng đến hai tay, mấy anh em ai cũng nhìn thấy anh xoa nắn được một lúc lâu lận.
Tình bạn giữa những người đàn ông thường được hình thành nên sau một bữa ăn nhậu. Mọi người dù mới chỉ biết nhau một ngày một đêm, tối hôm qua vừa nhậu một trận nên cũng đã quen biết nhau. Mặc dù không đến mức thân thiết nhưng Vương Dung đã phần nào hòa nhập vào tập thể nhỏ này. Nói thật ra, mặc dù mới tham gia vào một thời gian ngắn nhưng Vương Dung phát hiện ra mình rất thích cái tập thể nhỏ này, mặc dù nó nhỏ và yếu nhưng khi hắn vừa "gặp chuyện không may" thì đám người này không cần biết đối phương là ai, liền chạy ra giúp đỡ.
Hắn im lặng một lúc, nhìn tất cả mọi người, có chút ấm lòng. Nếu quay lại thời gian đi lính trước đây thì lúc mấy anh em độc thân ngồi với nhau chắc chắn trọng tâm của câu chuyện sẽ là phụ nữ.
Hắn ngậm thuốc, ánh mắt bình thản quét qua một lượt, nói:
- Mọi người nghe câu mềm như bông chưa? Muốn biết cảm giác thì cứ thử là biết liền.
- Hả?
Tất cả mọi người đều há hốc mồm nhìn Vương Dung đến ngây người.
Một hồi lâu sau, Sấu Hầu xấu hổ cười:
- Lão đại lại đùa rồi, bọn tôi đâu có bản lĩnh giống anh đâu. Dám quang minh chính đại sờ mó người ta, thoát khỏi sự tra hỏi của Tổng Giám đốc và trở về nguyên vẹn.
Mấy người bảo vệ 40, 50 tuổi, già nhưng tâm không già. Mặc dù rất muốn thử xem thế nào nhưng hậu quả thì họ không thể gánh nổi. Hơn nữa, chuyện thế này đâu mấy ai thực sự dám làm đâu?
- Nào nào nào, tất cả ngồi xuống.
Vương Dung móc thuốc ra, đưa cho mọi người. Sau đó giải thích những nghi hoặc của mọi người.
- Các anh em, muốn làm được chuyện này thì phải có gan lớn, thận trọng, động tác nhanh. Cái gọi là gan lớn ấy chính là thứ quan trọng nhất, dò xét thời cơ xong thì nên ra tay ngay, tuyệt đối không được do dự và sợ hãi. Còn thận trọng là phải giỏi quan sát thời cơ hoặc tạo ra thời cơ. Về phần động tác nhanh thì chắc không cần giải thích chứ hả? Phải ra tay nhanh để người ta không kịp trở tay, đứng chết lặng mà nhìn.
Lúc Vương Dung nói chuyện thì còn kèm thêm động tác cho tăng thêm phần kịch tích.
- Woa!
Lão Chu đầu tóc lấm tấm bạc cũng kinh ngạc không thôi.
- Lão đại không hổ danh là lão đại, ngay cả chuyện này cũng nghiên cứu kĩ như vậy sao? Tôi sống 50 năm rồi, đúng là lãng phí cuộc đời mà.
- Thế nhưng sẽ phải chịu ăn đòn đúng không? Nếu báo công an thì sẽ bị bắt mất.
Hứa Bình An lo lắng nói.
- Đúng vậy, đúng vậy, nếu bị ăn đòn thì phải làm sao?
Sấu Hầu cũng thèm nhỏ dãi nhưng lại rụt rè, sợ hãi.
- Mọi người cứ đùa, sao mà bị bắt được?
Vương Dung hút thuốc, nhìn đám người đang ngạc nhiên.
- Mọi người sợ rồi hả? Chúng ta là ai?
- Sắc lang.
Hứa Bình An thành thật giơ tay nói.
Vương Dung quay đầu lại nhìn hắn với ánh mắt tóe lửa, trừng mắt nói.
- Đồ ngốc, chúng ta là bảo vệ.
- Đúng, đúng, chúng ta là bảo vệ.
Sấu Hầu mắt sáng lên, nói:
- Hứa Bình An, con nít đừng quấy rối. Nghe lão đại nói tiếp đi. Lão đại, chúng ta là bảo vệ, vậy sau đó thì sao?
- Thì đúng rồi, chúng ta là bảo vệ, muốn bắt ai thì đó là quyền của chúng ta.
Vương Dung nói với vẻ mặt kiêu ngạo, bộ dạng kia không giống như hắn là bảo vệ mà giống như ngang hàng với Tổng Giám đốc vậy.
Những quy luật ngầm bất thành văn vẫn luôn tồn tại.
- Ặc, lão đại.
Giang Hổ cũng thèm nhỏ dãi, nói:
- Chúng ta là bảo vệ của công ty này, nhưng đi ra ngoài thì địa vị rất thấp. Coi như là có quy tắc ngầm nhưng cũng không thể nào đụng được vào người của Trưởng phòng Chu đâu.
Nhìn vẻ mặt của hắn si mê rất muốn thử thêm nhưng lại sợ ăn đòn.
- Cút, chúng ta làm nhiệm vụ của một bảo vệ, chính là bảo vệ nhân viên và tài sản của công ty.
Vẻ mặt Vương Dung thần bí khó hiểu.
- Lão đại, tôi hiểu.
Vẻ mặt Sấu Hầu hồng hào.
- Chúng ta làm nhiệm vụ bảo vệ an toàn cho công ty. Chúng ta có thể cố ý vu khống cho trưởng phòng Chu ăn cắp rồi đưa đến phòng trực ban, sau đó thay phiên nhau lục soát người cô ấy. Đến lúc đó thì tha hồ mà sờ mó. Hay, lão đại đúng là rất hay.
- Hay cái đầu cậu ấy.
Vương Dung trừng mắt, tức giận đấm hắn một cái rồi quát.
- Làm như vậy là phạm pháp, cậu muốn làm liên lụy đến những anh em khác trong phòng trực ban à? Nếu cậu làm như vậy thì tôi dám đảm bảo là ngày mai cảnh sát sẽ đến tóm cổ cậu.
- Vậy anh nói phải làm sao đây?
Mặc dù bị ăn đòn nhưng Sấu Hầu cũng không thèm để ý đến.
- Hừ, chúng ta lợi dụng thân phận bảo vệ, dùng phương pháp chạm vào ngực một cách an toàn, không được 100% thì cũng 80%.
Vương Dung cười hắc hắc, nói:
- Tôi nói cho mọi người nghe cái này, bảo đảm mọi người có thể "tập kích" an toàn Trưởng phòng Chu, điều thứ nhất là...
- E hèm!
Ngoài cửa truyền đến tiếng ho của một phụ nữ, hơn nữa còn gõ cửa hai cái. Khiến mọi người hoảng sợ nhìn lại, thấy một người mặc đồ công sở trang nhã, tóc uốn, chính là Phương Vi Vi xinh đẹp, trên tay cô mang theo một cái hộp, còn mặt thì nóng lên. Thấy mọi người trố mắt nhìn mình thì cô hờn dỗi nói:
- Mọi người là một đám sắc lang, lần sau nếu muốn nói xấu phụ nữ thì hãy đóng cửa lại.
Nghe xong nãy giờ, thấy bọn họ càng nói càng không thể chấp nhận được nên cô mới lên tiếng.
Nhất là đối với Vương Dung, cô phá lệ chiếu cố vậy mà giờ chỉ còn nhìn hắn bằng nửa con mắt.
- Ôi, Trưởng phòng Phương, sao cô lại đến đây?
Giang Hổ vội vàng đổi sắc mặt, cúi đầu khom lưng nghênh đón, vẻ mặt nịnh nọt:
- Bọn tôi chỉ đang nói đùa thôi, nói đùa thôi mà. Cái này là....
Ánh mắt hắn nhìn vào cái hộp trên tay cô.
- Đội trưởng Giang.
Hình như là bị nói trúng tim đen nên mặt Phương Vi Vi nóng bừng lên, có chút ngại ngùng nói:
- Tôi đi ngang qua, tiện thể tới thăm Vương đại ca một chút.
Vương đại ca? Cả đám người già trẻ lớn bé há hốc mồm ngạc nhiên, nhất thời ánh mắt sáng rỡ lên. Bây giờ mới được mấy ngày chứ? Mà đã bắt đầu gọi là Vương đại ca rồi, lão đại không hổ danh là lão đại à.
- Tiểu Vương.
Hình như Vương Dung đã giúp bọn họ lấy lại mặt mũi nên Giang Hổ cũng lên giọng. Bày ra bộ dạng lãnh đạo uy nghiêm, nói:
- Nếu Trưởng phòng Phương tìm cậu thì sao còn không mau đến tiếp chuyện đi hả? Mấy anh em chúng ta rút trước đã, sau đó sẽ quay lại nói chuyện tiếp.
Nói xong vung tay lên, tất cả mọi người như một làn khói liền đi ra ngoài hết. Sấu Hầu ra sau cùng nên đóng cửa lại, dùng ánh mắt đen tối ra ám hiệu với Vương Dung là đừng khách khí với Trưởng phòng Phương.
Trong phòng còn lại Vương Dung và Phương Vi Vi.
Mặc dù Phương Vi Vi đã sớm ngờ tới là sẽ gặp phải cảnh xấu hổ này nhưng trên thực tế thì xấu hổ hơn nhiều. Mang theo cái hộp, cúi đầu, có chút ngại ngùng nói:
- Vương…Vương đại ca. Tôi… tôi đến thăm riêng anh, vết thương của anh hôm qua sao rồi?
- Trưởng phòng Phương, cô khách khí quá rồi.
Vương Dung bật cười:
- Không phải là tôi vẫn rất bình thường sao, ba chữ Vương đại ca tôi nghe nổi cả da gà đây này.
Nhưng chung quy lại thì cô cũng rất thông minh, nhanh chóng điều chỉnh lại tâm lý. Mỉm cười nói:
- Vậy thì Vương Dung, tôi cũng muốn anh gọi tôi là Vi Vi, đừng gọi là Trưởng phòng nữa. Đều là người làm thuê cả, người khác nghe qua lại nghĩ tôi làm quan lớn thì khổ lắm.
- Vi Vi, cô chuẩn bị đồ ăn cho tôi à?
Vương Dung nhìn thoáng qua cái hộp, nhìn rất giống hộp đựng đồ ăn. Để tránh việc cô cảm thấy xấu hổ thì hắn chủ động nói trước.
- Ừ, để cảm ơn chuyện tối qua anh đã giúp tôi.
Phương Vi Vi có chút ngại ngùng nói:
- Kẻ bắt cóc kia thật là ác độc, anh lại không chịu đi bệnh viện, tôi sợ cơ thể anh chịu không nổi nên sáng sớm đi chợ mua chân heo về nấu với đậu tương. Nghe nói sẽ giúp vết thương hồi phục nhanh chóng. Anh mau ăn đi, tôi dùng hộp giữ nhiệt nên còn nóng đấy.
- Ồ, không ngờ là hôm nay lại có lộc ăn vậy đấy.
Vương Dung cười ha hả, không khách khí mà cầm lấy cái hộp:
- Vừa đúng lúc vận động hơi nhiều nên bị đói bụng.
Cầm lấy cái thìa và ăn một cách thích thú.
- Tay nghề của Vi Vi không tồi nha, chân heo cách thủy rất ngon miệng.
- Anh vừa vận động nhiều à?
Phương Vi Vi nghe hắn nói vậy thì liền che miệng cười.
- Đúng là nhiều thật, chuyện anh quang minh chính đại "tập kích" Trưởng phòng Chu, tôi đoán là mọi người trong công ty đều biết rồi. Trên diễn đàn nội bộ của công ty có một ảnh chụp lại chuyện vừa rồi. Tôi sợ là mọi người phát tán online rộng rãi rồi xóa ảnh trong điện thoại đi.
- Cô cũng nắm thông tin nhanh đấy chứ.
Vương Dung vừa ăn vừa cười.
- Thời buổi này khác trước nhiều quá, chỉ cần một cái điện thoại di động là có thể giết chết người khác rồi, sau này phải cẩn thận hơn mới được.
- Anh vẫn còn muốn làm việc ấy à?
Phương Vi Vi tức giận chống nạnh nói:
- Sờ mó Chu Cầm thích đến vậy sao?
Vương Dung chớp mắt, nhìn cô từ trên xuống dưới với ánh mắt trêu chọc:
- Rất thích, nếu như cô đồng ý cho tôi sờ thì sau này tôi sẽ không sờ cô ta nữa.
- Hả?
Phương Vi Vi đỏ mặt lên.