Hoa Đầu Xuân Ấm

Chương 10




Lý lão phu nhân mỉm cười:

”Nếu điều này là vận may thì đó là phúc phận của con bé, con cũng trở về nghỉ ngơi đi, ngày mốt là đã tới nơi rồi, con còn phải sửa soạn sắp xếp, an táng và rất nhiều việc nữa. Con phải biết chăm sóc cho bản thân mình, tranh thủ được lúc nào thì hay lúc ấy, mau trở về nghỉ sớm một chút.”

Chu phu nhân dịu dàng cười đứng dậy cáo lui, sau đó quay về phòng nghỉ.

Lý lão phu nhân ngả mình lên giường, nhắm mắt lại cân nhắc một hồi lâu rồi gọi Tôn ma ma đi vào, cho mọi người lui ra ngoài, ra hiệu bảo Tôn ma ma ngồi vào mép giường, thấp giọng giao phó:

”Ngày mai bà đưa nha đầu kia quay về thị trấn, gọi Đông Mạt đi theo cùng. Tiếp đến, ta sẽ phái một quản sự ổn trọng biết lễ nghĩa cùng với hai cái gã sai vặt đi qua, bà cẩn thận một chút, chú ý xem cách họ hàng của con bé ăn nói hành xử, bên ngoài thì cho quản sự và hai gã sai vặt lặng lẽ hỏi thăm. Nếu họ hàng thật tâm đối xử tốt với Tiểu Noãn, liền giao nó cho Lý gia nuôi dưỡng, cũng đành vậy, còn nếu có một phần không thích hợp bà lập tức đưa con bé quay trở về.”

Lý lão phu nhân dừng một chút, cân nhắc một lát, sau đó phân phó:

”Nếu tất cả đều ổn thỏa thì tốt, trái lại nếu có chút không ổn, không cần gạt Tiểu Noãn, bà cứ nói sự thật cho nó nghe, nghe theo ý của nó. Nếu con bé kiên trì ở lại Lý gia thì mặc kệ có bao nhiêu không thích hợp, bà cũng đừng quản cứ trở về, còn nếu nó có thể hiểu được phần tâm ý này của chúng ta, bà liền mang con bé quay về, sau này sẽ để con bé lớn lên bên cạnh ta.”

Tôn ma ma giật mình, cười nói:

”Lão tổ tông, biểu tiểu thư còn nhỏ như thế, chẳng qua chỉ mới là đứa bé sáu tuổi, hơn nữa lại chưa trải qua chuyện đời, việc này nàng làm sao có thể hiểu được?”

Lý lão phu nhân khe khẽ thở dài, nhìn Tôn ma ma cảm khái:

”Bà có còn nhớ hay không Cần ca nhi chi Phong Canh?”

”Sao lại không nhớ chứ?! Đứa nhỏ kia đã gặp qua nó một lần, thế nào lại quên được?! Cái tướng mạo đó, trí tuệ đó! Tôi đã đi theo lão tổ tông gặp qua nhiều đứa trẻ như vậy, thậm chí bằng một nửa của hắn đều không có! Nếu nói thẳng ra thì ngay cả lão gia Trạng Nguyên xuất chúng, lúc còn nhỏ phần thông minh kia cũng không thể bằng Cần nhi một nửa đi!”

Tôn ma ma nhíu chân mày xúc động:

”Đáng tiếc, tám tuổi đầu đã bị thương, aizz!”

”Đúng vậy, tuệ cực tất thương...”

Lý lão phu nhân thương cảm thở dài, Tôn ma ma ngẩng đầu nhìn vẻ mặt đau xót của Lý lão phu nhân liền vội chuyển đề tài:

”Lão tổ tông như thế nào lại bất chợt nhớ đến Cần ca nhi? Đều đã là chuyện của vài thập niên trước.”

”Liên Ngọc à, trí tuệ của Tiểu Noãn nha đầu kia e rằng so với Cần nhi không hề kém!”

Tôn ma ma giật mình,

”Lão tổ tông...”

Lý lão phu nhân giơ tay ngăn Tôn ma ma lại, nói tiếp:

”Dọc đường đi Đông Mạt đối với con bé thế nhưng càng ngày càng cung kính, bà thấy nàng (Đông Mạt) có gây lỗi nào không? Nha hoàn Đông Mạt này là người tâm khí cao ngạo đồng thời tính tình lại quật cường.”

Tôn ma ma cẩn thận nhớ lại gật gật đầu:

”Lão tổ tông vừa nói xong thì tôi đã nhớ ra rồi. Mấy ngày qua rời kinh thành, Đông Mạt vui thích nhéo má của biểu tiểu thư, vì điều này, tôi còn nói qua với nàng, mấy ngày nay, nàng đi theo biểu tiểu thư ra ra vào vào, thật sự là thấy nàng lại tiếp tục nhéo mặt biểu tiểu thư thật là bất cung bất kính!”

”Ừm, con bé quấn quít lấy Tiêu nhi mượn vài quyển sách đọc, ta đã hỏi qua Đông Mạt, mấy ngày nay ở trên xe đều đã đem sách đọc hết một lượt, aizz...”

Lý lão phu nhân giương mắt nhìn ánh nến lay lắt nơi góc phòng, nói chầm chậm:

”Đáng tiếc là một cô nương gia lại không cha không mẹ...”

Tôn ma ma cau mày, cân nhắc một lát, xê dịch đến bên người Lý lão phu nhân, thấp giọng nói:

”Lão tổ tông cũng đã nói, nếu biểu tiểu thư thật sự là thông minh như vậy, kia...”

”Không còn cách nào, Tiểu Noãn không có cha mẹ, mệnh đã đủ khổ, nói sau.”

Lý lão phu nhân nở nụ cười trên mặt,

”Ngươi đừng quên, Duy Tâm đại sư từng ở bên cạnh đứa nhỏ này niệm kinh một ngày! Nha đầu kia là người thủ ngu ẩn giấu, ngày sau tất có đại phúc phận.”

Tôn ma ma mặt giãn ra, cười nói:

”Tôi đã biết, lão tổ tông yên tâm.”

Rạng sáng ngày hôm sau, Lý Tiểu Noãn từ biệt Lý lão phu nhân rồi đổi sang thuyền ô bồng tiến vào thành Tú Châu.

Lưu quản sự mang theo hai gã sai vặt ngồi phía đầu thuyền, ở giữa thuyền là đặt quan tài. Tôn ma ma, Ngụy ma ma và Đông Mạt hầu hạ Lý Tiểu Noãn ngồi ở khoang thuyền lớn nhất ở phía cuối.

Lý Tiểu Noãn vén rèm nhìn ra bên ngoài.

Phía đầu thuyền có hai người chèo lái,một chèo một chống. Trên thuyền này có ba thuyền nương, hai thuyền nương khoảng ba mươi tuổi một trái một phải mà lái, phía sau cùng là một thuyền nương có chút lớn tuổi đang uyển chuyển mình chèo, một nhóm ba người trước sau cùng cả con thuyền lướt qua nước sông trong vắt tiến về phía trước.

Đối mặt với dòng sông là một hành lang chợ ngoằng nghèo ngiêng mình dưới nước, đang ngái ngủ thì bị đánh thức trên bậc thềm phủ đầy rêu xanh. Những nàng dâu, bà tử và nha đầu đã dậy từ sáng sớm đang giặt áo quần vừa hỏi thăm nói cười. Những tiếng gọi mời mua hàng từ phía sau hành lang réo rắt kéo dài văng vẳng trong buổi sớm mai.

Lý Tiểu Noãn không chợp mắt say mê nhìn đỉnh đầu hành lang, trụ gỗ hình tròn màu đỏ và những bức tường đầu ngựa*màu trắng hướng về phía trước, nếu vào ngày trời mưa tầm tã, nước mưa sẽ theo những khe rãnh mái nhà tích tụ thành một rèm mưa rơi vào nước sông, quả là tình thơ ý hoạ!

Thuyền ô bồng băng băng xuyên qua một cây cầu hình vòng cung, nhanh chóng ra khỏi thị trấn nhỏ, giữa hai bên bờ hoa màu cùng cây cối xanh tươi hiện màu ánh vàng suy tàn, đã là cuối tháng tám, thu ý nồng đượm.

Giữa trưa không có ngừng thuyền, thuyền nương thay phiên nhau dùng cơm rồi chèo thuyền tiến nhanh về phía trước.Vào lúc chạng vạng, Ngụy ma ma vén rèm xe lên nhìn, cười nói:

”Đã đến.”

Lý Tiểu Noãn vội vàng ngồi dậy, vén rèm nhìn ra phía ngoài, đồng ruộng xanh tươi bao quanh một thôn nhỏ, bên trong thôn vang tiếng gà chó, khói bếp lượn lờ bốc nghi ngút.

Ba chiếc thuyền cập vào bến tàu đá nho nhỏ đơn sơ, buộc dây xong, Ngụy ma và Lưu quản sự đã bước lên bờ, cùng nhau đi vào thôn.

Không bao lâu sau,từ trong thôn chạy ra mười mấy thanh niên trai tráng vác đòn gánh, cầm dây thừng, một ông lão khoảng chừng hơn năm mươi tuổi dẫn đầu cước bộ có chút loạng choạng hướng bờ sông chạy tới.

Lý Tiểu Noãn thẳng người dậy, định đứng lên, Tôn ma ma đã nắm bả vai nàng, thấp giọng nói:

”Bên ngoài loạn, cô nương không nên xuất đầu lộ diện, về nhà rồi bái kiến thỉnh an cũng không muộn.”

Lý Tiểu Noãn nhu thuận lần nữa ngồi xuống, cách tấm màn mỏng, nhìn ông lão kia chạy vội đến giữa thuyền, rơi lệ đầy mặt nhẹ nhàng vuốt ve hai cỗ quan tài, môi run run, sau một lúc lâu, mới dùng tay áo lau nước mắt, sau đó chỉ huy mấy thanh niên trai tráng theo sau dùng dây thừng buộc quan tài nâng xuống.

Ngụy ma ma lên thuyền không ngừng lau nước mắt, nói không ra lời. Tôn ma ma cẩn thận nhìn quần áo Lý Tiểu Noãn, Đông Mạt lấy mũ sa cho Lý Tiểu Noãn đội, chính mình cũng đội xong mới giúp đỡ Lý Tiểu Noãn, sau đó đi theo Ngụy ma ma xuống thuyền vào thôn.

Ông lão đứng ở bên bờ, có chút đăm chiêu híp mắt nhìn Lí Tiểu Noãn đội mũ sa được ba người vây quanh đứng bên trong.

chú thích:

tường đầu ngựa: Phần lớn nhà tại Huy Châu được thiết kế sát nhau, giữa các nhà được ngăn cách bởi tường chống cháy, chủ yếu dùng để ngăn cách ngọn lửa, tránh lửa lan từ nhà nọ sang nhà kia. Sau đó do những bức tường ngăn cách này có phần chân tường giống như đầu ngựa nên được gọi là tường đầu ngựa.