Diệp Lan nói ca ca mình ghét nhất bị coi là phụ nữ, càng ghét người ta lấy nhan sắc của hắn ra để chế giễu, mà ta liên tiếp hai lần chạm vào vảy ngược của hắn.
Xong đời rồi.
Ta phải xem xem, ai chơi lại ai.
-------------
Kinh thành mở sòng bạc.
Cá cược xem tiểu tử nhà họ Chu khi nào sẽ thân thiết với Diệp mỹ nhân Thị lang.
Là ta mở.
Diệp Lan bảo ta muốn c h ế t thì đừng kéo y theo, lại lén đặt một trăm lượng, cược là không thân thiết.
Lý Tĩnh Tùng cược năm mươi lượng, không thân thiết.
Triệu Ngọc cược thân thiết được.
Bên cạnh ta nhanh chóng tụ tập một đám công tử bột.
Công tử bột lần lượt đặt cược, nhất thời chuyện bàn tán sôi nổi nhất kinh thành chính là tiểu tử phủ công chúa Chu Tuyết Sinh muốn thân thiết với mỹ nam tài tử đứng đầu kinh thành Diệp Khuynh.
Một thời gian sau, ta tham gia bất kỳ yến tiệc nào cũng sẽ bị các cô nương trừng mắt nhìn.
Còn có người táo bạo, trực tiếp mắng ta trước mặt tại yến tiệc thưởng hoa của phu nhân thừa tướng: "Ngươi là cái thá gì mà lại mơ tưởng đến Diệp đại nhân."
Là một cô nương nhỏ, mặt tròn mắt hạnh, vóc dáng không cao, nhiều nhất là mười bốn tuổi.
Ta khoanh tay, cười đùa nói: "Ta là nam nhân, ta mơ tưởng một thằng đàn ông thối tha làm gì? Ta chắc chắn mơ tưởng đến một muội muội ngoan ngoãn như ngươi!"
Cô nương nhỏ mặt đỏ bừng, dậm chân ta một cái, giận dữ mắng: "Lưu manh thối!"
Nguyên đám công tử bột vây quanh ta ầm ầm tản đi hết.
Bởi vì các tỷ muội trong nhà bày đủ kiểu uy h.i.ế.p dụ dỗ đối với bọn họ, không cho bọn họ chơi chung với ta.
Còn tại đại hội thơ của Hiền Vương phi thì có người trực tiếp đánh.
Quận chúa nhà Hiền Vương vung roi tới, vừa đánh vừa mắng: "Cô cô không dạy dỗ ngươi thì để ta là biểu tỷ dạy ngươi! Diệp đại nhân là trạng nguyên đường đường chính chính, là trụ cột của triều đình, há có thể để ngươi làm nhục như vậy? Mau đi dỡ cái sòng bạc vớ vẩn kia đi, nếu không ta chắc chắn phải đến trước mặt hoàng thượng tấu một bản về ngươi!"
Ta đùa giỡn với nàng ta mấy hiệp, đoạt lấy roi trong tay vung lên trong không trung tạo ra tiếng nổ: "Biểu tỷ, tỷ thích Diệp Khuynh à? Hay là ta đi giúp tỷ trói hắn lại đưa đến phủ của tỷ?"
Cô nương nhỏ trợn tròn mắt, lập tức lắp bắp: "Ngươi … Ngươi nói gì … Nói bậy bạ gì vậy!"
Đột nhiên mắt cô nương nhỏ sáng lên, ta lập tức xoay người tung nắm đ.ấ.m nhưng đã muộn.
Bị người ta nắm lấy cổ tay bẻ ngược lại.
Ta lập tức ra hiệu cho Tiểu Ngộ, miệng kêu lớn: "Đau đau đau..."
Tiểu Ngộ chạy tới, vừa lo lắng vừa sợ hãi, muốn ra tay nhưng không dám, sốt ruột nhảy dựng tại chỗ: "Diệp đại nhân bớt giận! Diệp đại nhân người nhẹ tay thôi! Tay của công tử nhà bọn ta bị gãy trên chiến trường vẫn chưa lành!"
Ta rõ ràng cảm thấy lực trên cổ tay mình nới lỏng.
Ta lập tức nắm ngược tay hắn, xoay người túm lấy vạt áo hắn, kiễng chân, hôn lên.
Động tác như mây trôi nước chảy, một mạch thành công.
Thành công một chiêu, nhanh chóng lùi lại, nhảy lên nóc nhà: "Ha ha ha, Diệp mỹ nhân thật sự rất thơm, tiểu gia ta thích!"
Diệp Khuynh vậy mà không đuổi theo.
Hắn như ngốc rồi, đứng ngây ra đó, ngơ ngác như gà gỗ.
Trong viện vang lên tiếng hét chói tai của Vân Tương quận chúa, ta đã trốn mất.