Ta tưởng ta và Diệp Khuynh sẽ không còn liên quan gì nữa, nào ngờ hắn bị đồng liêu mời đến Tụy Thanh Phong uống rượu.
Tụy Thanh Phong là thanh lâu nhưng chỉ uống trà, rót rượu, hát khúc. Văn nhân nhã sĩ rất thích đến đây thưởng trà, đánh cờ, uống rượu.
Triệu Ngọc dẫn ta đi mở mang tầm mắt, cũng uống rượu ở Tụy Thanh Phong, bên cạnh có hai cô nương đàm khúc xướng từ, vô cùng thoải mái.
Đang hứng khởi thì có hai người đánh nhau lăn vào phòng.
Nhìn kỹ, đây không phải là bạn của ta và Triệu Ngọc ở biên quan sao? Còn có một người hình như là em họ của Diệp Khuynh?
Triệu Ngọc mơ màng đi can ngăn, không biết can thế nào mà ba người hỗn chiến.
Ngươi một quyền, ta một quyền, hắn một cước, loạn thành một cục.
Các cô nương sợ hãi trốn ra sau ta.
Ta cũng nghe rõ, hai người đánh nhau vì vấn đề trả tiền rượu.
Một người nói đã mời mấy lần rồi, một người nói rõ ràng là ngươi bảo ta đến thì ngươi phải trả.
Hai tên ăn mày cũng dám đến lầu xanh.
Nhìn thấy bàn ghế giá đỡ trong phòng đều đổ rồi, còn ngày càng dịch về phía ta, ta tiến lên túm lấy cánh tay Diệp Lan kéo về phía sau, đá vào Lý Tĩnh Tùng, lại né người siết cổ Triệu Ngọc.
Xong, đã tách được.
Không biết từ lúc nào Diệp Khuynh đã đứng ở cửa, áo trắng tung bay, thanh lãnh như cây tùng bách phủ tuyết mỏng trong rừng sâu.
Lại giống như một đóa mẫu đơn kiêu sa.
Lầu xanh tục tĩu này vì hắn mà trở nên lộng lẫy.
Đáng tiếc, lúc này đóa mẫu đơn này nhíu mày trừng mắt, vẻ mặt chán ghét.
"Ở thanh lâu tranh phong ghen tuông, đánh nhau ầm ĩ, thật sự làm nhục sĩ phu!"
Ta không thích bị người khác dạy dỗ, càng không thích bị trách mắng vô cớ.
Cho dù ngươi có đẹp cũng không được.
Lúc này ta nhướng mày, thản nhiên nhếch miệng cười mỉa: "Chẳng phải vì tranh giành Diệp mỹ nhân đại nhân mà đánh nhau ầm ĩ sao? Diệp mỹ nhân, hiện tại là tiểu gia ta thắng, nể mặt uống một chén rượu đi?"
Thị lang đại nhân lập tức mặt đen như đáy nồi, hất tay áo bước tới muốn tát ta một cái.
Ta giơ tay ngang cản, tay phải thẳng tiến đến vạt áo hắn, cao giọng nói: "Ôi chao, Diệp mỹ nhân, sao lại vội vàng như vậy, tiểu gia ta chắc chắn sẽ thương yêu người cực kì mà."
"Muốn c h ế t!"
Diệp Khuynh xoay người né tránh, lại giơ chân quét tới.
Ta nhảy lên xà nhà, lại phá cửa sổ mà ra, còn không quên buông lời.
"Tiểu gia đi trước một bước, lần sau lại đến làm thân! Tạm biệt mỹ nhân nhó!"
Bỏ lại hắn nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ: "Thấp kém mà gan to bằng trời!"
Võ công của ta có thể đánh hai Lý Tĩnh Tùng, một Triệu Ngọc nhưng ta không phải là đối thủ của Diệp Khuynh.
Vì vậy phải biết thời biết thế, chuồn trước là thượng sách.