Ta hỏi mẹ ta, tại sao lại dễ dàng đồng ý gả ta cho Diệp Khuynh như vậy, không phải trước đây còn cùng ta mắng hắn lớn già đầu như vậy mà lại nhắm vào ta sao?
Mẹ ta liếc xéo ta: "Ngày nào con cũng chạy đến Diệp phủ, không về nhà chẳng phải là thích hắn sao?"
"hắn mời con đi chơi, con cười toe toét chạy đi, chẳng phải là thích hắn sao?"
"Hắn tặng con thứ gì con cũng nâng niu như bảo bối, còn khoe khoang khắp nơi, chẳng phải là vì thích hắn sao?"
"Đèn lồng hắn tặng con cũng cất giữ cẩn thận, lúc rảnh rỗi lại lấy ra ngắm, vừa ngắm vừa cười ngây ngô, chẳng phải là vì thích hắn sao?"
"…"
Ta gãi gãi gáy.
Thì ra, ta thích Diệp Khuynh, mới thích đến nhà hắn?
Trước cửa nhà ta vây quanh một đám người.
Bởi vì Chu hiệu úy của phủ công chúa lại là nữ nhi, mọi người đều đến xem chuyện lạ.
Trong đó còn có Dương Văn Húc, Lý Tĩnh Tùng, Triệu Ngọc, Diệp Lan.
Ta xách váy dài vướng víu xuống xe ngựa, bọn họ nhìn ta như nhìn vật thể lạ từ trên trời rơi xuống.
"Nhìn gì? Chưa từng thấy con gái à?"
"Ngươi, ngươi, ngươi..."
Triệu Ngọc lắp bắp mãi không nói được câu sau.
Ta trợn mắt lên trời: "Phải, phải, phải, ta là con gái, ta từ nhỏ đến lớn đều là con gái, hiểu chưa?"
"Vậy, vậy, vậy..."
Lý Tĩnh Tùng cũng lắp bắp.
Ta trừng mắt nhìn hắn: "Sao vậy? Con gái không được đánh trận sao? Con gái không được nói chuyện về nữ nhân à? Con gái thì không được đến thanh lâu kỹ viện ư?"
"Hoàng cữu ta còn cho phép ta tiếp tục giữ chức ở Ngự lâm quân, để ta làm tấm gương cho nữ tử thiên hạ."
Bọn họ im miệng, chỉ dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn ta.
Ta phiền lắm!
Hoàng cữu cũng lên cơn, lại còn bắt ta mặc đồ nữ vào cung cho ông ấy và hoàng hậu xem.
Ta như con khỉ bị mọi người xem.
Ức chế lắm rồi!
Đột nhiên một chiếc áo choàng trùm đầu ta, tiếp đó ta bị người ôm ngang eo kéo vào cửa.
Chớp mắt một cái, trước mặt ta là Diệp Khuynh không nhìn ra vui buồn.
Ánh mắt sâu thẳm.
"Ta còn chưa xem mà?"
"Cái gì?"
"Đồ nữ."
"…"