Triệu Ngọc và Lý Tĩnh Tùng lần lượt thành thân, Diệp Lan cũng có hôn ước, Dương Văn Húc cũng sắp rồi.
Bọn họ cười nhạo ta sẽ phải sống cô độc cả đời.
Cho đến bây giờ, vẫn chưa có ai đến nói chuyện cưới xin.
Nghe nói Lý Tĩnh Tùng muốn tác hợp ta với em họ của phu nhân hắn, sau đó cũng không có tin tức gì nữa.
Ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Lan lén hỏi ta: "Ngươi không phải thật sự là kiểu đó đó chứ? Ngươi thật sự thích ca ca ta à?"
Ta túm tóc y: "Còn không bằng ngươi về hỏi Diệp mỹ nhân, tuổi tác lớn như vậy mà không thành hôn, có phải là vì thích ta không."
Cẻ mặt Diệp Lan nghiêm trọng: "Bấy nhiêu năm nay ca ca ta vẫn luôn tránh nói đến chuyện hôn sự, huynh ấy vẫn luôn có chủ ý riêng, đại bá và đại bá mẫu của ta cũng không làm gì được hắn, không thành hôn là không biết lý do nhưng tuyệt đối không thể thích ngươi, ngươi là nam nhân."
Ta: "…"
Ta nghiến răng nghiến lợi bóp cổ hắn: "Ta thích nam nhân, ca ca ngươi lại đúng hợp gu ta, lại đẹp trai, còn biết nấu ăn."
"Nói bậy, quân tử xa bếp, ca ca ta sao có thể biết nấu ăn!"
Ta: "…"
Lại đến tết Nguyên Tiêu, Diệp Khuynh tặng ta một chiếc đèn lồng vẽ mây trắng.
Ta cất nó cùng đèn lồng trăng khuyết, xúc xắc, v.v. vào phòng, cố ý kê một cái tủ để đựng.
Mỗi tối trước khi ngủ đều phải lấy ra ngắm nghía.