Dương Văn Húc được mọi người kỳ vọng, đỗ tiến sĩ.
Đợi điện thí định nhất nhị tam giáp.
Diệp Lan, Triệu Ngọc, Lý Tĩnh Tùng cũng đỗ, tốt nhất là Diệp Lan, hơn một trăm nhị giáp mà hắn đỗ hạng nhì, hai người kia là tiến sĩ đồng hạng ba.
Thật là kết quả ngoài mong đợi.
Hai nhà vui vẻ đi hỏi cưới, tranh thủ có đôi có cặp.
Được rồi, tưởng rằng thi xong có thể tụ tập vui vẻ, kết quả họ bận rộn chuyện chung thân đại sự.
Mà năm nay ngoài kỳ thi Hương, chuyện lớn nhất chính là thái tử bái sư.
Hoàng đế chỉ định Diệp Khuynh làm thái phó cho thái tử, đảm nhiệm trách nhiệm giáo dục.
Trong lúc nhất thời, nhà họ Diệp vô cùng vinh quang.
Nghe nói nhà họ Diệp vốn đã có rất nhiều người đến cầu hôn, giờ thì mối lái tăng gấp bội, ngay cả những người ở ngoài địa phương cũng kéo đến.
Đã đến mức phải kê bàn ở cửa để tạm nghỉ uống trà.
Thật là khiến người ta phải kinh ngạc.
Ta còn phải đến Diệp phủ học chữ, rất phiền não.
Ta từng hỏi khéo Hoàng cữu: "Học chữ này phải học bao lâu?"
Hoàng cữu nói phải nghe theo thầy.
Ta lại hỏi Diệp Khuynh: "Diệp đại nhân, tiểu tử học chữ còn phải học bao lâu nữa?"
Diệp Khuynh nhướng mắt: "Tuyết Sinh không chuẩn bị cho kỳ thi Hội ba năm sau sao?"
"…"
Không phải, ta thi Hội gì chứ?
Ta không phải chỉ cần học chữ sao?
Sao lại phải thi Hội?
"Không phải, Diệp đại nhân, có phải có hiểu lầm gì không? Hoàng cữu ta chỉ bảo ta học chữ…"
Ta im miệng dưới ánh mắt lạnh nhạt của hắn.
"Đấng nam nhi phải lập chí cao xa, Tuyết Sinh định sống qua ngày như vậy sao?"
Đầu ta hơi cứng lại.
Tại sao ta chắc chắn phải thi khoa cử?
Thi khoa cử là chí cao xa rồi sao?
Ta không thể làm tướng quân sao?
"Ta có thể…" theo nghề cũ.
"Không được."
"…"
Ta còn chưa nói hết câu thì sao lại không được?
Nghe một bụng những lời sách lược trị quốc an bang, ta hoa mắt chóng mặt trở về phủ.
Ta quả nhiên không hợp với con đường văn nhân, ta vẫn nên đi con đường võ tướng thì hơn.
Vì vậy ta cầu xin Hoàng cữu đồng ý cho ta vào ngự lâm quân.