Thật kỳ lạ, thỉnh thoảng Diệp Khuynh lại đưa ta đi ngắm hoa sen, đưa ta đi du ngoạn trên hồ, còn đưa ta đi leo núi.
Ta không thích lắm.
Ngắm hoa sen phải làm thơ, du ngoạn trên hồ phải làm thơ, leo lên đỉnh núi cũng phải làm thơ.
Ta thật sự nghe phát chán.
Nhưng điểm tâm hắn mang theo không tệ, có loại ngọt mà không ngấy, có loại giòn tan, rất hợp khẩu vị của ta.
Hắn dường như cũng phát hiện ra ta không thích nghe hắn làm thơ nên liền đưa ta đi hái quả dại, đánh gà rừng, bắt cá, mang theo một vò rượu ngon, rất hợp với đồ nướng.
Ta đang bắt thỏ trong rừng thì nhặt được một quả trứng chim.
"Chắc là của gần đây, Tuyết Sinh có muốn đưa về không?"
Ta đã tìm thấy tổ chim, bám vào thân cây trèo lên, tiện thể trả lời Diệp Khuynh: "Không, lấy ra nướng, rất ngon."
Đạp lên cành cây, một tay ôm lấy cây, thò đầu ra xem.
Trong tổ chim có ba quả trứng chim trắng muốt.
Ta trực tiếp hái cả tổ chim.
Đột nhiên một trận gió lớn, tổ chim suýt bị thổi khỏi lòng bàn tay ta, ta vội vàng dùng hai tay ôm lấy.
Dưới chân đột nhiên phát ra tiếng rắc giòn tan.
Không ổn.
Trong lúc luống cuống tay chân, đột nhiên bị ôm vào một vòng tay rắn chắc.
Ngay lập tức bị mùi đàn hương bao phủ, thấm vào lòng người.
Tim ta đập thình thịch.
Có lẽ là do sợ.
Đứng vững trên mặt đất, ta bước nhanh ra khỏi vòng tay Diệp Khuynh, quay lại cười với hắn: "Không bắt được thỏ, trứng chim cũng không tệ!"
Diệp Khuynh mày mắt mỉm cười, trong mắt gợn sóng lấp lánh như nước suối dưới ánh trăng.
Không hiểu sao, tim ta lại thót lên một cái.
Diệp Khuynh này, sao lại kỳ quái thế?
Lúc này, vạt áo hắn sau một hồi động tác đã mở rộng, gần như có thể nhìn thấy eo bụng.
Tóc xõa tung, dung nhan tuyệt diễm, mắt sóng nước long lanh, dáng vẻ này, sao lại giống hồ ly tinh từ trong rừng sâu núi thẳm đi ra vậy nhỉ?
Trong lòng ta có chút sợ hãi.
Dùng đá xếp thành một vòng đơn giản, ở giữa đốt củi khô, nướng trứng chim và cá đã bắt được.
Diệp Khuynh ngồi đối diện ta, làm gì cũng chậm rãi thong thả.
"Diệp đại nhân, trên tay của ngài sao lại luôn có vết thương?"
Ta chỉ vào vết bỏng ở hổ khẩu của hắn. (phần thịt giữa ngón cái và ngón trỏ)
Đặc biệt là tay trái, toàn là vết thương nhỏ.
"Gần đây rất tò mò về điểm tâm đồ ăn vặt, thử làm một ít, Tuyết Sinh không thích sao?"
"..."
Đột nhiên cảm thấy miếng bánh mì thịt vừa nuốt xuống có chút nghẹn là sao ta?
Diệp Khuynh, vậy mà lại tự tay làm đồ ăn?
Chuyện hoang đường chính là chỉ tình huống này chứ?
Thế thì, có hạ độc không nhỉ?
"Diệp đại nhân..."
"Ra ngoài du ngoạn, Tuyết Sinh gọi ta là Diệp Khuynh đi."
Gọi không nên lời.
"Diệp Khuynh, quân tử xa bếp núc——"
"Tuyết Sinh giúp ta giữ bí mật nhé, ta cũng sợ đồng liêu cười nhạo ta."
Ta liên tục gật đầu.
Gần đây ta càng ngày càng không dám nói chuyện, nhìn thẳng vào hắn.
Luôn cảm thấy hắn yêu khí đầy mình.
Giọng điệu chậm rãi, giọng nói luôn mềm mại, đôi mắt dịu dàng như nước, nhìn ngươi một cái cảm thấy cả người như muốn tan chảy theo.
Hơn nữa, quần áo của hắn cũng thay đổi rất nhiều.
Màu sắc rực rỡ, áo mỏng vải nhẹ, luôn rộng thùng thình, vạt áo bất cứ lúc nào cũng có thể mở ra một nửa, lộ ra xương quai xanh tinh xảo và nửa bầu n.g.ự.c trắng nõn.
So với lúc mới quen biết thanh tú tuấn nhã, bây giờ quả thực là phóng đãng cực kì.
Nói với cha mẹ ta, bọn họ liền nhìn ta như nhìn kẻ ngốc, lại không nói ra được điều gì.
Lại không gặp được bọn Triệu Ngọc, ngay cả một người để bàn bạc cũng không có.
Đã bệnh thì phải tìm cách chữa, ta đến chùa Hộ Quốc để trụ trì xem thử hắn có phải bị hồ ly tinh nào nhập vào không.
Nhưng trụ trì chỉ nói: "Chuyện hồng trần, người xuất gia không quản."
…
Ăn của người ta mềm miệng, cầm của người ta ngắn tay.
Cho nên, Diệp Khuynh để ta tặng quà sinh thần cho hắn, ta đã phải cực khổ lắm mới may được lá bùa xin ở chùa Hộ Quốc.
Khiến tay ta bị châm lỗ chỗ.
Hắn rất thích, lúc rảnh rỗi luôn lấy ra để buộc tóc.
Hình như, không có bình thường hơn một chút nào.