Sau Tết ta mười sáu tuổi, vậy mà lại đến tháng.
Ta ngồi xổm, quần nhỏ giọt máu, nhìn nhau với cha ta.
Ngay sau đó, ông ấy hét lên: "Phu nhân! Phu nhân! Con trai chúng ta chảy m.á.u rồi!"
May mà ở trong nội viện, ngoài v.ú nuôi của mẹ ta thì không còn ai biết.
Cha mẹ ta tuy không tỉ mỉ nhưng viện của ta ở ngay cạnh cha mẹ, hơn nữa chỉ có mình ta, không có một tùy tùng nào.
Mỹ danh là không được ham mê hưởng lạc.
Bọn Tiểu Ngộ ở tiền viện, không có việc gì sẽ không đến nội viện. Ta gọi họ, họ mới đi theo ta ra ngoài.
Khổng ma ma biết ta là nữ nhi thì như hồn lìa khỏi xác.
"Ma ma?" Ta vẫy tay trước mặt bà: "Ma ma?"
"Ái chà? Ái chà, công, không phải, tiểu thư, lão nô..." Ma ma rất hoảng hốt.
Ta thấy buồn cười, vỗ vai bà: "Cứ gọi ta là công tử đi, ta nghe thuận tai hơn."
Dạy ta một số chuyện của nữ nhi, Khổng ma ma quay lại mắng cha mẹ ta như tát nước vào mặt.
Bà nói: "Một cô nương ngoan ngoãn lại nuôi thành dáng vẻ này, sau này còn lấy chồng thế nào?"
"Mười sáu tuổi mới đến tháng, n.g.ự.c còn chưa phát triển, chẳng phải là vẫn luôn nuôi không cẩn thận sao? Sau này còn sinh con thế nào?"
Cha ta nói: "Còn chưa chắc đã gả được chồng."
Khổng ma ma tức đến nỗi trợn trắng mắt, trừng mắt nhìn mẹ ta: "Công chúa, người là mẹ, năm xưa tiên hoàng và tiên hoàng hậu có nuôi người như vậy không?"
Mẹ ta bĩu môi: "Thì cùng lắm chiêu rể vào ở, có gì đâu."
Cuối cùng Khổng ma ma bị hai vợ chồng kia chọc đến ngất đi.
Một phen bận rộn, Khổng ma ma tỉnh lại nắm tay ta mà rơi nước mắt: "Đứa trẻ đáng thương."
Ta đành phải gật đầu phụ họa, vẻ mặt khổ sở.
Ta không thấy mình đáng thương ở đâu.
So với những tiểu thư khuê các ở kinh thành không ra khỏi cửa, học nữ giới, thuộc nữ đức thì ta hạnh phúc hơn gấp bội.
Cả đời mặc nam trang, cũng chẳng có gì không tốt.
Tự do tự tại, tùy tâm sở dục.