Cô nương vừa đi, ta và Lý Tĩnh Tùng xông ra, một đứa bóp cổ, một đứa cù léc.
"Không ra gì? Ai không ra gì?"
Lý Tĩnh Tùng vừa phải đề phòng hắn đá lung tung vừa phải cù hắn: "Vì sắc quên bạn!"
Kết quả Triệu Ngọc nói: "Lý Tĩnh Tùng, nếu ngươi còn muốn kết thân với nhà Hiền Vương thì phải tránh xa Chu Tuyết Sinh ra! Vân Tương Quận chúa không ưa Chu Tuyết Sinh!"
"Được lắm! Hóa ra ta cản trở nhân duyên của hai người à?" Ta tăng lực bóp cổ Triệu Ngọc, gọi Tiểu Ngộ và Tiểu Hổ lại.
"Xử lý họ!"
Bảy tám người vật lộn thành một đoàn và bắt đầu sử dụng những đòn đánh bẩn.
"Các ngươi đang làm gì vậy!"
Đột nhiên, một tiếng quát nghiêm nghị như sấm sét giữa trời quang.
Dọa đến nỗi da đầu tê dại.
Chúng ta tự giác dừng tay.
Chỉ thấy khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Diệp Khuynh phủ đầy băng giá, mắt đỏ ngầu, trong mắt chứa đầy sự tức giận.
Ta rút tay đang kéo áo Lý Tĩnh Tùng về, Triệu Ngọc cũng buông thắt lưng ta ra, Lý Tĩnh Tùng buông quần Triệu Ngọc ra.
Mấy tên giúp sức cũng dừng tay đứng nghiêm.
Triệu Ngọc là người lớn tuổi nhất bị chúng ta đẩy ra: "À, Diệp đại nhân, chúng ta..."
Bị Diệp Khuynh mắng tức giận cắt ngang: "Thành ra thể thống gì! Đều là công tử thế gia có đầu có mặt, vậy mà lại... lại quằn quại như vậy! Để người ngoài nhìn vào chẳng phải cười rụng răng sao?"
"..."
Mặc dù không hiểu ra sao nhưng ngoan ngoãn nghe lời là sách lược tốt nhất.
Cuối cùng, Diệp Khuynh tức giận phất tay áo bỏ đi.