Hoa Chi Tiểu Ngư Hoàn

Chương 7: Sao cậu giả vờ không quen biết tôi?




Trung học phụ thuộc còn chưa khai giảng, cả con đường liền thành thiên hạ của Côn Thể.

Khi Lận Đồng cùng mấy chị em đi ra còn không nhịn được cảm thán: “Thì ra đường còn có thể trống như vậy.”

Côn Thể và Trung học phụ thuộc nhà cao cửa rộng đối diện nhau, đến giờ tan học là hai cánh cổng đồng thời rộng mở, lập tức làm cả con đường trở nên chật như nêm cối.

Nhân số của Trung học phụ thuộc chiếm ưu thế, học sinh của Côn Thể vừa đi ra là sẽ bị lọt thỏm không thể tìm ra.

Hai người vốn định đi đến cùng nơi nhưng khi nhận ra thì đã quay lưng với nhau.

“Aiz, lâu lắm rồi mới cảm nhận được không khí thoáng đãng.” Lận Đồng lần nữa cảm thán.

Giang Nguyên vẻ mặt sầu lo, vóc người cậu ta cao to, mỗi lần đánh nhau đều chưa từng thua. Dựa theo lời của cậu ta là mấy tên một sách của Trung học phụ thuộc có xếp thành hàng dài cũng không đủ để cậu ta nhét kẽ tay.

Đương nhiên cũng có những lúc đặc biệt, có khi còn gặp một tên nào đó sống chết gì cũng không chịu nhường đường, mồm mép còn dơ bẩn, Giang Nguyên sẽ dùng cánh tay đầy cơ bắp của mình dọa người đó.

Vẫn là Lận Đồng không nhìn được, qua đó túm người lại.

Bây giờ đường đã rộng mở, Giang Nguyên trái lại có cảm giác như Độc Cô Cầu Bại.

Lận Đồng không chút nghi ngờ rằng cậu ta vì nhét nhiều đồ quá nên giờ đầu óc đã đầy ụ hết rồi.

“Tôi nghe Lâm Tư Giai nói hai ba ngày nữa là bọn họ cũng khai giảng, đến lúc đó cậu sẽ không còn cô đơn nữa đâu.” Lận Đồng an ủi Giang Nguyên.

Giang Nguyên còn chưa nghe ra ý trào phúng, hỏi lại cô: “Sao Lâm Tư Giai lại không nói cho tôi?”

“Nói với cậu thì có gì hay.” Lận Đồng không hề lưu tình mà thọc dao.

Thật ra Lâm Tư Giai là đến tìm cô lấy đồng phục, nhưng mà Lận Đồng đã trả lại cho Liêu Dư Trì từ lâu rồi.

Cô còn đem chuyện xấu hổ hôm đó kể cho Lâm Tư Giai, xém chút là bị chọc quê đến đội quần.

Thật ra Lâm Tư Giai cũng không thân với Liêu Dư Trì, tôn sùng cậu làm nam thần tất cả là vì thành tích phi thường và gương mặt đẹp trai xuyên lục địa của cậu.

Nhưng mà người mê muội như cô ấy ở Trung học phụ thuộc còn nhiều hơn nữa.

“Cậu nên thấy may là trường bọn tôi chỉ có mỗi tôi là biết chuyện này đi, nếu không thì cậu sẽ trở thành mục tiêu tấn công của đoàn nữ sinh rồi ha ha ha!” Lâm Tư Giai cười không kiêng nể gì.

“Cũng chỉ có cậu mới dám xé quần của Liêu Dư Trì.”

Lận Đồng có mười cái miệng cũng không thể giải thích rõ được, cái gì mà xé quần của Liêu Dư Trì? Khả năng chắt lọc tin tức của Lâm Tư Giai vẫn ưu tú như trước.

Dưới sự miêu tả này thì cô trở thành một kẻ biến thái lúc nào cũng có thể xuống tay……

Có lẽ là do áy náy trong lòng, Lận Đồng đã vài lần mơ thấy chuyện liên quan đến ngày đó.

Trong giấc mơ, Liêu Dư Trì vẫn luôn là dáng vẻ hai mắt rưng rưng, vừa lùi lại vừa giữ chặt quần, miệng thì từ chối: “Cậu đừng làm như vậy.”

Mà Lận Đồng lúc này lại đang hung dữ cười, cầm một sợi dây thừng thản nhiên đi đến gần cậu, “Bé đáng yêu, đừng trốn mà, cậu đã chắc chắn là đồ trong đĩa của tôi rồi.”

Nam sinh đỏ bừng mắt khóc, run bần bật trốn trong góc tường, “Cho dù cậu có chiếm được cơ thể của tôi thì cũng không chiếm được trái tim tôi đâu.”

“Tôi không cần tim của cậu, chỉ cần……” Lận Đồng cười dữ tợn, càng lúc càng tiến gần.

Hình ảnh trong mơ như còn kèm theo nhạc nền, Lận Đồng bộc phát sức mạnh phái nữ, một tay kéo chàng trai đứng dậy, nhanh nhẹn cột chắc dây thừng quanh eo cậu.

Cô thỏa mãn vỗ vỗ sau eo của thiếu niên rồi thở phào: “Chỉ cần cậu thắt chặt lưng quần, ừ…… vầy là sẽ không tụt đâu.”

Tỉnh giấc, Lận Đồng ngồi trên giường trầm tư thật lâu.

Làm gì có ai sau khi ngủ dậy còn nhớ rõ mồn một cảnh trong mơ? Chuyện này không phải là trừng phạt đối với một số người à?

…… Đúng, đó chính là cô.

Hồi lâu sau, Lận Đồng yên lặng giấu quyển tiểu thuyết trên giường đi.

“《 Cô vợ xinh đẹp khó dỗ của ác ma 》gì chứ, chờ ở đó bám bụi đi!”

Cô là vì đọc mấy thứ này quá nhiều nên mới có thể mơ thấy mấy thứ kỳ lạ.

Nhưng mà, tại sao xúc cảm trong mơ lại chân thật như vậy hả!

Lúc cô vỗ phía sau eo của "Liêu Dư Trì", thậm chí còn cảm nhận được độ cong. Lận Đồng nghĩ đến nát óc cũng không hiểu, cô mở điện thoại lên tra.

[Tại sao trong mơ lại có xúc giác]

Rất nhanh đã nhảy ra giao diện mới.

[Freud* nói, giấc mơ là nguyện vọng của chính mình. Cảm giác càng thật nghĩa là mong muốn càng mãnh liệt.]

*(Sigmund Freud: nhà tâm lý học nổi tiếng thế giới)

Gì chứ? Đừng có mà nói bậy, cô làm gì có thứ ham muốn này chứ!

Ai lại muốn đi sờ chỗ đó của người khác…… Mặc dù mông Liêu Dư Trì trông thật sự rất nẩy.

Lận Đồng quấn chăn, dùng mọi cách xóa đi đoạn ký ức này, hiển nhiên là không thể. Cô trốn trong chăn một lúc, nhưng càng thiếu oxi thì hình ảnh lại càng rõ ràng.

Cô lập tức chui ra, hổn hển hít sâu từng hơi.

Lại tìm kiếm theo cách khác, đáp án vẫn tương tự vậy.

[Sở dĩ những hình ảnh trong mơ đó xuất hiện lặp lại là bởi vì những ký ức đó quá khắc sâu]

Chẳng lẽ cô còn nhớ rõ cái nhìn thoáng qua trong phòng thử đồ ư?

Lận Đồng hấp hối giãy giụa, cô thật sự không phải người như vậy.

Khi Giang Nguyên tới gọi cô đi học, cửa từ trong mở ra, một cái đầu oán hận như nữ quỷ ló ra.

“…… Còn đi không vậy, trễ rồi đó?” Giang Nguyên chần chờ hỏi.

Lận Đồng chép miệng, “Tôi xong đời rồi, tôi là đồ lưu manh a a a!”

Ngụm sữa trong miệng Giang Nguyên phụt ra, lại chuyện gì nữa đây?

-

Chạng vạng trước ngày khai giảng của Trung học phụ thuộc, toàn bộ con đường ăn uống đều là người của Côn Thể, Lận Đồng đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi, hàng người ngồi trước cửa sổ đều là người quen.

Mồm to của bọn họ nhai thịt viên, gắp cải thìa, thấy bên kia là Lận Đồng và Giang Nguyên liền vẫy tay thật mạnh, trông cứ như đám mèo chiêu tài đã qua huấn luyện.

“Lại đây mau lên!”

Giang Nguyên bước vào liền quăng cặp qua một bên, Lận Đồng còn chưa kịp đến gần ghế dựa thì đã bị mông của cậu ta đẩy qua bên cạnh.

“Mấy cậu đang làm gì vậy, hôm nay là ngày gì mà lại đến đây ăn thế, coi chừng bị huấn luyện viên phát hiện là mỗi người các cậu phải chạy năm vòng liền á.”

Lận Đồng yên lặng siết chặt nắm tay, nếu ở đây không đông như vầy thì cô đã lật ngã Giang Nguyên xuống đất.

Đường Phi của đội cử tạ là người ăn hăng nhất, trong miệng còn đang ngậm thịt viên, ngôn từ không rõ nói: “Cậu không biết à, ngày mai Trung học phụ thuộc sẽ khai giảng, cậu thấy sau này chỗ này sẽ còn chỗ cho tôi à?”

Mấy người còn lại tán thành gật đầu.

“Cậu có biết mấy người có văn hóa gọi cái này là gì không?” Đường Phi hỏi Giang Nguyên.

Lận Đồng mỉm cười đứng bên cạnh, nghĩ thầm đúng là trùng hợp, hai kẻ "có văn hóa" đụng độ nhau.

Quả nhiên Giang Nguyên nổi lên hứng thú, cậu ta nghiêm túc bàn luận với Đường Phi: “Cậu nói đi, đó gọi là gì?”

“Gọi là bữa tối cuối cùng.”

“Thông minh!” Giang Nguyên cảm thán.

Lận Đồng run rẩy khóe môi, đúng là không nên đặt niềm tin vào bao cỏ mà.

Người trong cửa hàng tiện lợi không quá động, hương thơm càng trở nên nồng đậm, Giang Nguyên là người đầu tiên không chịu được sức hấp dẫn, đi đến quầy thu ngân lấy một ly thịt viên nhỏ.

“Cậu không ăn à Lận Đồng?” Đường Phi dành chút thời gian ra hỏi cô.

Lận Đồng quơ tay, “Chị Tinh kêu tôi ăn ít lại, cậu biết đấy, nếu dáng người của tôi bị biến dạng thì tôi phải lập tức xuất ngũ rồi.”

Thịt viên trong miệng của Đường Phi bỗng nhiên không còn thơm ngon như trước, huấn luyện viên của cậu ta còn dữ hơn Bạch Tinh, vẻ ngoài y hệt Trương Phi, chỉ cần nhớ đến gương mặt đó thì cậu ta no luôn rồi.

Giang Nguyên ôm ly quay lại, thấy cả nhóm đều héo như hành lá.

“Các cậu sao thế, không phải hồi nãy còn ăn ngon lành à?”

Đường Phi vốn đã có mặt bánh bao, mếu máo lên thì càng giống, “Bọn tôi ở đây ăn như sói đói, Lận Đồng còn nhớ đến dáng người, thế là rõ làm thế nào mà cậu ấy thành quán quân, mà chúng ta chỉ là quân tốt thí rồi?”

“Gì hả, trưa nay cậu ấy còn ăn nhiều hơn tôi.” Giang Nguyên cắn một viên, lời đâm chọt vừa há miệng là trào ra.

Lận Đồng cũng xiên một viên từ trong ly của cậu ta, “Tôi ăn là được rồi.”

“Nào nào nào, chúng ta cụng ly một cái.” Giang Nguyên là người đầu tiên nâng ly, “Chúc cho đám nhóc ranh Trung học phụ thuộc kia khai giảng vui vẻ!”

-

Khi Lận Đồng trở lại trường, quả nhiên cảm nhận được sự chen chúc quen thuộc.

Cửa chính của Trung học phụ thuộc xếp một hàng dài xe riêng, đám học sinh mặc đồng phục bao tải nối đuôi nhau hòa vào dòng người, Lận Đồng nhìn một lát, suy ngẫm xem rốt cuộc là mắt thẩm mỹ của giáo viên nào mới có thể chọn được kiểu trang phục này.

Xấu nhất nhân gian, quê đến thốn mắt.

Đến khi cô vừa định vào trường, bỗng nhiên bị ai đó siết cổ từ phía sau.

“A, Tiểu Đồng!” Lâm Tư Giai hệt như con lười mà dựa vào, “Sao mới mấy ngày không gặp mà đã đẹp vậy rồi?”

Lận Đồng quay người, bị Lâm Tư Giai bắt lấy cổ tay kéo đến hàng ăn sáng bên cạnh, “Giờ vào học của cậu vẫn chưa đến đúng không, cùng ăn một bữa với tôi nào.”

“Sao cậu không đến nhà ăn?” Lận Đồng đi vào cùng cô ấy.

Lâm Tư Giai đột ngột sáp mặt qua, “Cậu nhìn quầng thâm mắt này của tôi đi.”

Lận Đồng ngồi ở đối diện nhìn cô nàng ăn ngấu nghiến, “Vậy nên đêm qua cậu đã làm gì?”

“Cả đêm bổ sung bài tập, đến sáng lại bận so đáp án, không kịp ăn sáng ở nhà.” Lâm Tư Giai một hơi uống hết hơn nửa ly sữa đậu nành, “Tưởng đâu là ở trường thể thao đã khổ, bây giờ xem ra là ở đâu cũng khổ.”

Lận Đồng còn chưa kịp đáp lại, đôi mắt của cô nàng đã sáng bừng lên, nụ cười cũng trở nên khác lạ, “Cậu nhìn xem ai kìa?”

Lận Đồng nhìn theo hướng chỉ, ban đầu còn chưa hiểu gì, nhưng sau khi đối diện với một cặp mắt, cô như một con mèo dựng hết lông lá.

“Vẻ mặt của cậu là sao đây!” Lâm Tư Giai cười càng thêm rực rỡ, lại đột nhiên khựng lại, “Má nó, má nó, sao cậu ấy lại qua đây?”

Nếu bây giờ có khe đất nào đó, nhất định Lận Đồng sẽ ngay tại chỗ chui xuống mất.

Cô che mặt, tiếng bước chân càng lúc càng gần, như cây búa gõ "cồm cộp" vào màng nhĩ của cô.

Càng lúc càng gần, càng lúc càng gần……

Trái tim của Lận Đồng cũng như cộng hưởng mà nhảy lên.

Đúng lúc này, tiếng bước chân bỗng nhiên dừng lại.

Lận Đồng có thể chắc rằng, Liêu Dư Trì đang đứng cách cô chỉ một bước, thậm chí cô còn có thể cảm giác được tầm mắt như kim chích sau lưng.

Lâm Tư Giai lại như vừa mở ra chế độ chấn động, Lận Đồng hạ giọng hỏi cô ấy: “Không phải còn so đáp án à, chúng ta đi mau.”

Lúc này Lâm Tư Giai mới phản ứng lại, lo lắng ôm cặp sách, “Đúng đúng đúng, đi mau đi mau!”

Lận Đồng cứng đờ đứng dậy, cực kỳ mất tự nhiên mà xoay người, trong mười giây ngắn ngủi này, cô đã nghĩ đến đủ loại cách thức ngụy trang khác nhau.

“Ông chủ, cho cháu một ly sữa đậu nành.”

Giọng nói trầm thấp của Liêu Dư Trì truyền đến từ đằng sau, Lận Đồng lảo đảo một bước.

Cô đang định bỏ trốn dưới sự yểm hộ của Lâm Tư Giai thì ba lô đột nhiên bị ngoại lực kéo lại.

Lận Đồng còn tưởng rằng lại có món đồ nào xui xẻo mắc phải mình, hơi cúi đầu liền thấy đó là hai ngón tay rõ ràng.

Ánh nắng từ bên ngoài rọi vào, dừng trên đầu ngón tay thon dài của thiếu niên, nhất thời lại có chút chói mắt.

Lâm Tư Giai bị Lận Đồng nắm khuỷu tay, Lận Đồng dừng lại làm cô ấy cũng lung lay.

Cô ấy rõ ràng nghe thấy Liêu Dư Trì hỏi Lận Đồng: “Sao lại giả vờ không biết tôi?”

Đây là lời mở đầu kiểu nào thế?

Cặp mắt của Lận Đồng có chút kinh hoảng, đôi mắt của Liêu Dư Trì là màu nâu sẫm, cậu đứng ngược sáng, mày khẽ nhíu, giữa làn hơi bốc lên của cửa hàng đồ ăn sáng, tựa như được mạ lên một lớp sương mù mềm mại.

“Cậu không nhớ tôi? Chúng ta……”

Lận Đồng lắc đầu rồi lại gật đầu, sợ cậu lại ném ra một quả bom hạng nặng nào đó, nhanh chóng cướp lời: “Nhớ mà nhớ mà, đương nhiên nhớ cậu.”

Lâm Tư Giai giơ tay nhìn đồng hồ, cất bước vừa chạy ra ngoài vừa hô: “Tôi đi trước đây, Tiểu Đồng!”

Cửa hàng ăn sáng giờ chỉ còn lại Lận Đồng và Liêu Dư Trì.

Tác giả có lời muốn nói: Liêu Thần: Nước mắt lưng tròng

Lận Đồng: Trái tim hoảng loạn