Hoa Chi Tiểu Ngư Hoàn

Chương 1: "Chàng trai lạnh lùng" ôm ván trượt




Ngày 15 tháng 3 năm 2021

"Những thứ rực rỡ đã từng đạt được trong đời, cuối cùng cũng sẽ có ngày phải dùng cô đơn đến trả lại."

"Nói tiếng người."

"Mẹ nó, nếu không phải tại cậu ngủ nướng thì chúng ta có phải kẹt xe nửa tiếng ở đây không?" Giang Nguyên hếch mũi khinh bỉ.

Lận Đồng bình tĩnh liếc qua cậu ta, biểu cảm không chút áy náy, "Có em gái nào vừa lên xe là nhìn chăm chăm vào cậu, có vẻ đã để ý cậu rồi."

Lời mắng của Giang Nguyên lên tới cổ họng, giờ phải khó khăn nén lại.

Cậu ta ra vẻ không quan tâm vuốt tóc, hạ giọng hỏi: "Chỗ nào? Trông xinh không?"

"Bớt lại đi." Lận Đồng cong mắt, vô số tội mà cười, "Từ khi cậu bắt đầu mắng mỏ thì người ta đã không nhìn nữa rồi."

Giang Nguyên thở không ra hơi, xém chút thì tức chết.

Hiện tại đang là giờ cao điểm, đường xá kẹt xe như nêm cối.

Từ khi Lận Đồng và Giang Nguyên lên xe buýt thì chiếc xe vẫn chưa nhích lên được tí nào. Ngay cả cụ già ven đường tập tễnh đi cũng đã bỏ xa họ, nơi này chỉ mới cách trạm xe có mười mét thôi.

Giang Nguyên cực kì nhàm chán, cậu ta cầm điện thoại đọc lại bài phát biểu dài trăm chữ khi nhận giải được lưu trong phần ghi chú.

Lận Đồng đã nghe đến chai hết cả lỗ tai, cô ngại ngại mất mặt, giờ chỉ muốn dán bảng chữ "Tôi không quen người này" lên mặt.

"Cậu có chắc là mấy người trao giải đó có thể nghe hiểu bài cảm nghĩ xen tiếng Anh này không?"

Giang Nguyên trợn mắt lườm cô, "Cậu thì biết gì chứ."

"Tôi không hiểu, tôi đâu có dùng tiền thuê người viết bài cảm nghĩ đoạt giải giùm đâu mà biết." Lận Đồng đánh rắn đánh bảy tấc, "Chỉ có người không có văn hóa mới thích ra vẻ là mình có văn hóa."

Giang Nguyên nghiến răng kèn kẹt.

Dì nhỏ của hắn chỗ nào cũng tốt, chỉ là bà ấy sinh ra một cô con gái độc miệng mà thôi.

Suốt ngày bla bla bla, tóm được cậu ta là bắt đầu mở đài, điểm mấu chốt là cậu ta còn không nói lại được mới ác.

Cuối cùng xe buýt vẫn không di chuyển được mấy, Giang Nguyên đã bắt đầu hết chịu nổi, chen qua đám người bước xuống xe.

Nếu giờ mà còn ngồi xe thì lễ trao giải cũng bắt đầu rồi, cậu ta và Lận Đồng cũng không vào được hội trường, còn lãnh thưởng cái kiểu gì chứ.

Người đi làm hối hả qua lại, Lận Đồng ngước đầu, xa xa có thể thấy được kiến trúc của khu nhà gần đây.

Thật đúng là ngồi xe đến phát chán, cô nghĩ thầm.

Giang Nguyên tinh mắt trông thấy chỗ thuê xe đạp ven đường.

Nhưng ngay đúng lúc cậu ta chạy đến, Lận Đồng cũng kịp thời cầm lấy tay lái còn lại.

"Cậu mau thả ra, đây là tôi phát hiện trước!"

"Anh hai à, cậu không biết xấu hổ ư, dù gì đi nữa thì cậu cũng là anh cả của đội điền kinh, chạy một chút thì có sao đâu?"

Giang Nguyên ỷ vào sức lớn, ra sức túm tay lái về phía mình.

"Mỗi ngày tôi huấn luyện chạy bộ còn chưa đủ ư, nhưng thật ra là cậu đấy đồ cùi bắp, phải rèn luyện thể chất thật tốt!"

Thấy không thể giành được, Lận Đồng giọng ngọt xớt: "Anh hai."

Giang Nguyên run rẩy cả người: "Cậu mới là anh hai."

"Anh ruột!"

"Má nó." Giang Nguyên sắp sửa phát điên lên rồi.

Không sợ Lận Đồng nổi giận, chỉ sợ Lận Đồng làm nũng.

Hai người giằng co mười mấy giây, Giang Nguyên vẫn cứng rắn cảnh cáo Lận Đồng, cô có gọi ông ơi cũng không được.

Lận Đồng chớp mắt, "Vậy chúng ta oẳn tù xì đi."

Đây không phải lần đầu Giang Nguyên trải nghiệm công lực ma quỷ của cô.

Nếu cứ cậy mạnh như vầy, Lận Đồng chắc chắn có thể giữ tay lái để khỏi đi nhận thưởng luôn.

Cậu ta chỉ có thể thỏa hiệp.

Giang Nguyên vừa nói "mặt dày là đồ chó", vừa ra ý định đánh ba thắng hai, tốc chiến tốc thắng. Nhưng trời không giúp người, cậu ta thua liền hai bàn.

Cậu ta còn muốn cãi thêm một chút, nhưng Lận Đồng đã nhảy vọt lên xe, hướng về phía cậu ta "gâu" một tiếng, dẫm lên bàn đạp phi thẳng ra ngoài.

Giang Nguyên: "......"

Giang Nguyên phủi bụi trên mặt, vừa chạy vừa mắng.

Trên đời này có ai thảm như cậu không? Ở trường thể dục mỗi ngày đã chạy chạy chạy, khó khăn lắm mới có một ngày nghỉ, cầm cái giải, sáng sớm đã lấy keo vuốt tóc, ăn mặc cho ra dáng vào.

Gió thổi qua, được lắm, nháy mắt đã quay lại thời kì trước giải phóng.

Lận Đồng đến hội trường trước.

Ngay lối vào có một máy bán nước tự động, cô đạp xe nên khát nước, định mua chai nước khoáng, lúc trả tiền lại phát hiện quên mang điện thoại.

Trên màn hình máy bán hiện rõ mồn một: Hoan nghênh quét mặt trả tiền.

Lận Đồng đi qua đó, nhưng không nhìn thấy mặt mình trên màn hình......

Lùi lại một bước, vẫn không có.

Ngang qua một bước, vẫn không có.

Lát sau, Giang Nguyên mới thở hồng hộc đuổi kịp, từ xa nhìn lại, còn tưởng Lận Đồng đang chơi máy nhảy, đến gần mới biết, đối diện cô là máy bán hàng tự động.

"Cậu làm gì vậy, máy bán này có vàng hay sao mà nhìn cả buổi vậy?"

Lận Đồng không để ý đến cậu ta, bật nhảy một bước thật cao.

Giây tiếp theo, hai người đều trầm mặc.

"Trên màn hình là mép tóc của tôi á?" Lận Đồng cao giọng hỏi.

"A ha, tôi còn tưởng là tên trọc nào đấy!" Giang Nguyên cười ha ha, cuối cùng cũng trả được thù.

Vậy mà lại có người mua đồ uống mà không quét tới mặt, chuyện này có thể đem ra cười vài thập niên.

Lận Đồng đẩy cậu ta, "Cậu giúp tôi mua một chai đi."

Giang Nguyên cười tủm tỉm lại gần, cậu ta chậm rãi ngửa đầu, lại đột ngột cong eo, "Cậu tưởng bở!"

Nói xong cũng không quay đầu chạy vào hội trường.

Lận Đồng hơi đơ mặt, cô chưa từng bị kỳ thị chiều cao như vầy. Từ nhỏ đến lớn, cô tự nhận không phải quá lùn, giờ lại bị một cái máy bán dội cho một gáo nước lạnh.

Cái máy này còn nhiều đồ uống như vậy, nhưng yêu cầu quét mặt này...... Người không tới 1 mét 8 thì không được uống nước ư?

Lận Đồng phải quyết chiến với nó. Hiện tại không phải là vấn đề khát hay không, nếu bây giờ không uống được chai nước này thì quả thật là làm nhục tôn nghiêm của cô.

Cô phát huy hết mức ưu thế của mình, gắng sức nhảy lên, nhưng lần nào kết quả phân biệt còn chưa ra là cô đã lại chạm đất.

Ngay lúc cô định làm lại lần nữa, bỗng nhiên sau lưng truyền đến giọng nói, dọa cô sợ tới mức lảo đảo.

"Cần giúp gì không?"

Lận Đồng vừa quay đầu lại, liền thấy một chàng trai cao ráo đeo khẩu trang xách ván trượt, rõ ràng là rất gầy, nhưng vì vai rộng nên trông không có vẻ ốm yếu.

Cậu mặc cả cây đen, chỉ có cặp mắt đen nhánh lộ ra ngoài là sáng ngời, khi đứng yên không nói một lời liền tạo ra cảm giác sắc bén như lưỡi dao vừa tuốt vỏ.

Hình như sợ cô không nghe thấy, thiếu niên lặp lại một lần.

Không biết có phải là ảo giác hay không, Lận Đồng cảm thấy mỗi lần cậu mở miệng là sẽ cố ý tỏ ra dịu dàng.

"Không, không cần đâu." Lận Đồng vô thức từ chối.

Nhưng chàng trai lại nhíu mày, khẽ đến mức không thể phát hiện, cậu đặt ván trượt xuống chân Lận Đồng, "Đừng hiểu lầm, cậu dẫm lên đây là có thể quét đến mặt."

Lận Đồng xấu hổ khi bị người nhìn ra suy nghĩ.

Nếu từ chối nữa thì hơi cố tình ra vẻ, cô cảm kích gật đầu, nhưng ván trượt nằm trong tay chàng trai thì rất nghe lời, đến khi dưới chân cô thì lại như đang khiêu khích vậy.

Lận Đồng mất thăng bằng, thiếu chút nữa là trượt chân. May mà thiếu niên đúng lúc đỡ lại.

Cậu giúp Lận Đồng lấy chai nước ra, đầu ngón tay hai người vừa chạm vào liền tách ra, nhiệt độ lạnh lẽo khiến Lận Đồng rùng mình một cái.

"Cẩn thận một chút." Giọng nói chàng trai hơi trầm, cũng hơi khàn khàn.

Lận Đồng vô cùng chân thành cảm ơn cậu, nhanh chân chạy vào hội trường.

Giang Nguyên còn đứng ở cánh gà trò chuyện với giáo viên, Lận Đồng nhớ rõ người đó, hình như là cô Tôn thuộc phòng hành chính của trường thể dục, cô chủ động đi qua chào hỏi.

Cô Tôn mặt mày hớn hở, hôm nay đông người như vậy, nhưng Lận Đồng đã từng nhiều lần làm vẻ vang trường thể dục Côn Thừa, sao bà ấy có thể không biết được chứ.

"Hai ngày nay được nghỉ, các em có lười biếng hay không?" Cô Tôn hỏi.

Lận Đồng nhanh chóng lắc đầu, cô cố ý chỉ vào Giang Nguyên, "Sao có thể không huấn luyện được ạ, sáng nay bọn em vừa tập xong, cô nghe đi, anh của em còn đang thở gấp này."

Nụ cười của Giang Nguyên bỗng nhiên trở nên rất khó coi.

Cô Tôn vừa lòng gật đầu, "Vậy thì cô yên tâm rồi, nhưng mà các em cũng phải chú ý tập luyện kết hợp nghỉ ngơi nha."

Lận Đồng cướp lượt gật đầu.

Giang Nguyên lén trợn trắng mắt, nghệ thuật gia chuyên thay đổi vẻ mặt nhập diễn, nói nhảm thuộc hàng lão luyện, hạng nhất trong việc giả heo ăn thịt hổ. Lận Đồng muốn đứng hàng hai, chẳng ai dám tranh hàng đầu.

Cô Tôn hỏi tiếp: "Gần đây các em còn làm gì nữa?"

Khoảng lặng kéo dài.

Giang Nguyên trả lời: "Đọc sách."

"Sách gì?"

Mặt mày Giang Nguyên xám ngoét. Cậu ta có một nguyên tắc, sách mua là để ngắm, bởi vậy sách hay trên kệ không ít, nhưng tất cả đều chịu chung số phận bám bụi.

Thế nên cậu ta nghĩ tới nghĩ lui, chỉ nặn được một câu: "Hình như là 《 Trăm năm tĩnh lặng 》thì phải."

Lúc này bầu không khí cũng rất tĩnh lặng.

Lận Đồng chớp thời cơ: "Anh ấy muốn nói 《 Trăm năm cô đơn 》."

Có lẽ cô Tôn cũng ý thức được điều gì, bà xấu hổ cười gượng rồi lấy cớ rời đi.

Giang Nguyên hệt như pháo nổ vừa châm, "Mẹ nó, cậu không phá sân khấu của tôi thì sẽ chết a?"

"Chắc không có đâu, là vầy nè, để cứu vớt mặt mũi của cậu, đêm nay tôi sẽ tìm người viết ra một quyển 《 Trăm năm tĩnh lặng 》." Lận Đồng rất phối hợp đáp.

Giang Nguyên căm giận quay đầu đi.

Vị trí của trường thể dục Côn Thừa nằm ở hàng đầu tiên, ngoại trừ cậu ta và Lận Đồng còn có bảy tám học sinh khác. Cả nhóm ăn ý chừa ra vị trí trung tâm.

Giang Nguyên còn chưa kịp đặt mông xuống đã bị đồng đội bên cạnh kéo lại, "Làm gì vậy làm gì vậy, vị trí này là để dành cho quán quân thế giới của chúng ta!"

Lận Đồng không biết chuyện đi đến, trông thấy nhóm đồng bạn hàng ngày cùng huấn luyện đồng loạt đứng phắt dậy —— ngoại trừ Giang Nguyên.

"Chị Đồng, quá tuyệt!"

"Chị Đồng, quán quân!"

"Chị Đồng, ánh sáng của Côn Thừa!"

"Chị Đồng, mãi mãi là thần!"

Lễ trao giải còn chưa bắt đầu mà cả đám đã nhỏ giọng nhốn nháo hẳn lên, vẻ mặt cử chỉ muốn bao nhiêu khoa trương thì có bấy nhiêu.

Lận Đồng che mặt bị họ đẩy đến giữa, "Được rồi được rồi, mặt mũi của tôi đâu có lớn vậy, mấy cậu đừng làm tôi mất mặt mà."

"Gì chứ, mất mặt cái gì, như bọn tôi này, chen vào được đội tuyển quốc gia cũng đã mất nửa cái mạng, cậu thì ngầu đến mức nào chứ, còn làm vẻ vang cho nước nhà nữa!"

Hội trường có người bắt đầu thử microphone, Lận Đồng nhanh chóng ra hiệu im lặng.

Giang Nguyên bắt chéo chân, ra vẻ thù lớn đã báo.

Cậu ta rất hiểu cô em họ này, ung thư xấu hổ thời kỳ cuối, con nhóc này không sợ mệt không sợ khổ, chỉ sợ bị người khác giới khen.

Chỉ một chuyện mới nãy thôi cũng để khiến cô bồn chồn thật lâu.

Dãy ghế đầu tiên trong hội trường bị học sinh chuyên thể dục chiếm hơn nửa, Lận Đồng xoa xoa da gà trên cánh tay, chỗ ngồi bên phải bỗng nhiên bị lấp lại.

Cô quay đầu, đúng lúc chạm vào tầm mắt của thiếu niên.

—— chính là chàng trai cầm ván trượt bên ngoài hồi nãy.

Lúc này cậu khoác thêm áo đồng phục của Trung học phụ thuộc, chân dài tùy ý hơi duỗi, sườn mặt căng cứng, trông có chút...... Căng thẳng.

Lận Đồng vẫy tay, "Hey" một tiếng.

Nam sinh xoay đầu nhìn cô, lễ phép gật đầu. Dưới ánh đèn tối tăm, hai người nhìn nhau chăm chú, có lẽ đang đợi đối phương nói tiếp, nhưng mà, không có ai lên tiếng.

Trầm mặc...... Trầm mặc, là chủ đề của đêm nay.

Tay Lận Đồng còn đang cầm chai nước vừa mua, cô muốn đánh vỡ sự xấu hổ này, suy nghĩ chưa kịp thông qua đại não đã buột miệng thốt ra: "Cậu có thể giúp tôi mở nắp được không?"

"......"

Tác giả có lời muốn nói: Liêu: Được, đương nhiên là được.

Hết chương 1

4/12/2021

Chào mừng mọi người đến với hố mới của tuiiiii.

#xanh