Hoa Cát Đằng

Chương 28




Căn phòng bao trùm bởi tiếng khóc, tiếng gào thét. Người cha ôm chặt cô con gái bé bỏng vào lòng, những tiếng gậy khô khốc, chát chúa giáng xuống thân thể người cha khiến ông đổ gục, nhưng vẫn không buông bỏ Thanh ra khỏi vòng tay của ông.

Thanh đưa ánh mắt hận thù, uất nghẹn nhìn về phía hai kẻ thủ ác, mẹ và Thành dường như đã bất lực, sự uất hận hiện rõ nên khuôn mặt của họ. Thanh bị tách ra khỏi vòng tay của cha, trong tiếng cười xảo trá, chút sức lực yếu ớt, những tiếng thều thào càng khiến cho khung cảnh trở nên thê lương.

Cảnh tượng lúc này, làm cho Đại và bà Thu cũng trào dâng sự uất nghẹn nơi cổ họng, họ không tin vào những gì đang diễn ra trước mắt của mình. Thi thể của người cha bị bọn chúng quăng xuống căn phòng vệ sinh đầy xú uế, phầp phồng lúc chìm lúc nổi, đôi tay vẫn giơ lên trên như muốn cầu cứu, những tiếng la thất thanh, tiếng gào thét man rợ, Thanh đã ngất lịm nằm sõng xoài trên nền nhà.

Mẹ của Thanh, đôi mắt đỏ hoe như chất chứa lửa hận thù, quên đi nỗi đau bà lao vào cắn xé hai kẻ vô nhân tính đã sát hại chồng bà:

- Lũ bất nhân các người rồi sẽ gặp quả báo..



- Quả báo ư, để tụi tao trống mắt lên coi.

Bọn chúng vừa đáp lời vừa cười hả hê, bỡn cợt. Lại những tiếng gậy khô khốc vang lên, mẹ của Thanh đổ gục xuống chân của tên đại ca. Mau me từ trên đầu tuôn ra khắp khuôn mặt, giật mình sợ hãi bà Thu như muốn ngã khụy.

Bỗng chốc căn phòng trở lại với những gì vốn có của nó. Hoàn toàn trống không, hoang phế và lạnh lẽo. Níu lấy tay của Đại, bà Thu giọng ấp úng:

- Chuyện này là sao? Tại sao bọn chúng có thể tàn độc đến như vậy?

Không trả lời câu hỏi của bà Thu, dường như nhận ra điều khác thường trong căn nhà hoang, Đại lao nhanh về phía căn phòng vệ sinh, hoàn toàn không có cảnh xua uế, thay vào đó là lớp xi măng bị phủ một lớp bụi dày đặc theo thời gian. Đưa tay vò đầu suy nghĩ, Đại đang liên tưởng đến một giả định thật khủng khiếp. Bà Thu cũng kịp nhận ra sự khác biệt, bà cất tiếng nói:

- Có lẽ nào..

Bà đưa tay chỉ xuống nền xi măng của căn phòng vệ sinh, vẻ mặt không giấu nổi sự sợ hãi. Đại vẫn đứng chôn chân ở đó, vẻ mặt suy tính, bất chợt thốt ra khỏi miệng:



- Chỉ có thể là ở đây, bí mật nằm ở đây cô ạ.

- Giờ chúng ta phải làm sao? - Giọng bà Thu run run.

Một ý nghĩ loé lên trong đầu bà Thu, họ sẽ đi báo công an, nhưng Đại lại không nghĩ như thế, bỏ ra ngoài một lúc rồi mới trở lại. Trên tay của Đại là cây xà beng:

- Cháu định làm gì?

Không nói không rằng, Đại lặng lẽ giáng mạnh cây xà beng xuống nền xi măng, chẳng mấy chốc đã tạo ra một lỗ hổng lớn. Do lâu ngày không còn sử dụng, không khó để họ nhận ra dưới lớp xú uế ấy là hai bộ xương người, bà Thu thất kinh đưa tay lên bịt miệng kinh hãi.

Không bao lâu sau, hai bộ xương người đã được cơ quan công an đưa lên để khám nghiệm. Trước những thông tin bà Thu và Đại cung cấp, phía công an cần giám định lại hai hài cốt đó liệu có đúng như những gì mà họ đã nói.

Một búi tóc của bà cụ được Đại trao cho bên công an, đúng như dự đoán, sau khi xét nghiệm ADN thì hài cốt của người đàn ông có sự trùng khớp với ADN được lấy từ búi tóc của bà cụ. Cơ quan công an nhanh chóng đi đến kết luận đó là hài cốt của một cặp nam nữ trung niên, trong đó người đàn ông chính là con trai ruột của bà cụ, hay nói cách khác chính là cha nuôi của Thanh.

Tin tức tìm thấy hài cốt người dưới hầm vệ sinh của căn nhà hoang nhanh chóng lan truyền ra bên ngoài. Dư luận không ngớt lời bàn tán, xì xào về hành vi man rợ của những kẻ thủ ác.

Sau bao nhiêu năm nằm lại nơi căn nhà hoang hiu quạnh, đem theo sự oan ức, uất hận. Bố mẹ của Thanh cũng đã được trả lại danh tính để trở về cố hương, nơi mảnh đất chôn nhau cắt rốn.

Thông tin truyền đi nhanh chóng, rồi một ngày cũng đến tai của bà Hương. Khi tiếp nhận thông tin đó, bà Hương tâm thần bấn loạn, dường như muốn hóa điên, tóc tai rũ rượi, đôi mắt gườm gườm nhìn vào vô định. Bà thu mình nơi góc phòng tối tăm, miệng liên hồi lẩm bẩm không rõ bà đang nói những gì. Rồi một ngày người ta thấy căn nhà của bà Hương bỏ hoang, không còn ai ở đó, mọi người không rõ bà đã bỏ đi đâu. Sự mất tích kỳ bí của bà lại làm cho con phố nhỏ lại được một phen nhốn nháo.

Đại bắt đầu cho mình một hành trình với trọng trách lớn lao mang hài cốt của cha mẹ Thanh về cho bà cụ mà trong lòng chất chứa bao nỗi niềm cho lần trở lại này. Đêm càng về khuya Đại càng thao thức, trăn trở, rồi đây bà cụ sẽ phải đối diện với sự thật này như thế nào, xen lẫn những tiếng thở dài não nề trong đêm khuya thanh vắng.