*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
< Lời âu yếm " không cảm tình, trong sạch...>
Edit: Khiija
Mặt trời vừa lên cao, từng trùm mây bồng bềnh nơi chân trời phía xa trắng ngần.
Nắng sớm chiếu vào anh như làm tan chảy ánh mắt đạm bạc đen tối, chỉ còn lại một đôi mắt tràn ngập ý cười như ngọn lửa rực hồng thiêu đốt.
Anh so với những đóa hồng càng lộng lẫy hơn.
Vưu Cẩn Vi ngẩn ngơ nhìn Lục Gia Ngọc. Trái tim trong lòng ngực không chịu nghe lời kịch liệt nhảy lên.
Lục Gia Ngọc nhìn cô gái kiều diễm dưới ánh nắng, giật lấy bình hoa trong tay cô rồi nhét bó hồng vào, ngả ngớn nói:
"Thế nào, em muốn anh dắt em ra khỏi đây hả?"
Nói, anh vươn tay ra.
Ngón tay thon dài dính một chút sương từ bó hoa lấp lánh.
Bó hoa trong ngực nặng trĩu kéo hồn Vưu Cẩn Vi lại, cô lập tức lùi lại một bước, hoảng loạn vén tóc, lắp bắp nói: "Không, không cần."
Lục Gia Ngọc nhìn bộ dạng trốn tránh của cô, híp híp mắt thu tay lại, đi thẳng vào vấn đề: "Lần trước giả vờ không nghe thấy, lần này lại muốn giả ngu?"
Vưu Cẩn Vi nhấp môi, nhẹ giọng: "Chúng ta mới quen nhau hai tuần, hiểu biết lẫn nhau..."
"Tên đầy đủ: Lục Gia Ngọc, giới tính: Nam, tuổi: 25, người Lạc Kinh, khi còn bé sống ở Nghiệp Lăng, học tại nhà trẻ Hoa Hoa đến bảy tuổi quay lại Lạc Kinh, học tiểu học, trung học, cấp ba tại trường thực nghiệm thuộc đại học Lạc Kinh, học đại học Lạc kinh đến năm hai thì bỏ ra nước ngoài du học, về nước năm ngoái, có một cửa hàng xăm trong ngõ nhỏ. Lịch sử tình ái, không có sạch bong."
Lục Gia Ngọc chớp mắt, không chút để ý liệt kê lịch sử của mình.
Nói xong, anh ngước mắt nhìn vưu Cẩn Vi, thấy cô ngốc tại chỗ liền nhướng mày: "Đủ rõ ràng rồi chứ?"
Vưu Cẩn Vi bổ sung: "...Tính khí anh không tốt."
Lục Gia Ngọc hừ cười: "Hung giữ với em à?"
Nhìn cái bộ dáng ngang ngược này đi, mới nói một câu tính tình không tốt liền nổi giận.
Vưu Cẩn Vi hơi siết bó hoa, rũ mắt, nói nhỏ: "Ra khỏi đây trước đi."
Hai người nối gót nhau ra ngoài.
Lục Gia Ngọc thân cao chân dài, Vưu Cẩn Vi bước chân cũng không quá ngắn nhưng trong lòng cô còn ôm một bó hoa to nên đi được một đoạn đã bị tụt lại phía sau.
Lục Gia Ngọc quay đầu lại, nhìn cô vụng về cố hết sức bám theo liền giật lấy bó hoa, thuận miệng hỏi: "Em thích màu gì?"
Vưu Cẩn Vi sửng sốt, hỏi: "Vào mùa nào?"
Lục Gia Ngọc: "Bây giờ."
Vưu Cẩn Vi ngẫm nghĩ một lúc, thậm chí còn nhắm mắt lại hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: "Màu tím đi, màu hơi nhạt một chút."
"Biết rồi, giờ đi đâu?"
Lục Gia Ngọc còn không cần hỏi người qua đường, cứ đi một mạch đến khu hoa Ngọc Thảo, nâng nâng cằm chỉ cô: "Chỗ này hả?"
"Sao anh tìm được?"
Cô ngốc mù đường cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Lục Gia Ngọc: "Xem bản đồ ngoài cổng chưa?"
"...."
Vưu Cẩn Vi tìm khắp khu hoa này nhưng không thấy loại cô muốn.
Trời còn hơi lạnh, chỗ này chắc sẽ không có. May mắn là gặp được một ông chủ nhiệt tình, nói ở vùng ngoại thành hình như có khu chuyên canh tác các giống Ngọc Thảo, cô có thể đến đó tìm thử.
Nửa giờ sau, bạn nhỏ bị lãng quên tiểu Mê cuối cùng cũng chờ được hai người quay về. Thấy Lục Gia Ngọc ôm hoa, mí mắt cậy dựng đứng: "Đồ chơi bẩn!!"
Lục Gia Ngọc đưa hoa hồng cho cậu: "Có tí việc, tối nay không về."
Tiểu Mê ngây người, ngơ ngác nhận lấy hoa hồng, không thể tưởng tượng nổi: "Hoa hồng này tặng tôi? Lục Gia Ngọc, anh đúng là biến thái!!"
"Đồ ngốc."
Lục Gia Ngọc quay người đi.
Tiểu Mê trợn trắng mắt nhìn anh, nói thầm: "Không phải thì thôi, còn chửi người ta. Vưu Vưu, người này đúng là mất lịch sự, tính khí lại thất thường, chị trăm ngàn lần đừng thích anh ta."
Vưu Cẩn Vi ôn nhu: "Chị sẽ cố."
"..."
Sẽ cố là như thế nào?
Tiểu Mê không thể tin được, trừng lớn mắt, tức giận nói: "Anh ta chỉ toàn lừa người, đàn ông đều thế cả. Anh ta có thích chị thật lòng đâu, vừa không hiểu chị."
Vưu Cẩn Vi nhẹ giọng giải thích: "Anh ấy không muốn hiểu chị đâu."
Không có nhiều điều có thể làm Lục Gia Ngọc chú ý, gần như anh sẽ biểu đạt nhu cầu của mình một cách trắng trợn, khi hứng thú qua đi sẽ nhạt dần rồi đi tìm niềm vui khác, điều này cô có thể hiểu. Hiện giờ có lẽ anh cảm thấy cô có chút thú vị, hoặc một chút khác biệt những người anh từng gặp mà thôi.
Tiểu Mê buồn rầu: "Mấy người thật khó hiểu."
Vưu Cẩn Vi không trả lời, chỉ cong môi mỉm cười.
- --
Đêm đó, nhà số 16 tối đen như mực.
Nhà bên cạnh cũng tắt đèn, tiếng đóng cửa vang lên, xuất hiện bóng dáng hai người từ trong ngõ ra.
Buổi chiều tiểu Mê lẩm bẩm kêu chán, Vưu cẩn Vi đã lâu không về Nghiệp Lăng, cũng không hay đến những nơi náo nhiệt, liền đưa cậu nhóc đến nơi còn sót lại trong ký ức xưa cũ của cô.
Taxi dừng lại trước ngõ nhỏ, tiểu mê ngước nhìn tấm biển ghi tên ngõ: Bạch Nguyệt Hẻm.
Vưu Cẩn Vi thấy cậu nghiêm túc xem, giải thích với cậu: "Bạch nguyệt hẻm có ý rằng quang cảnh dưới ánh trăng cũng là một loại màu sắc. Nơi đây trước kia từng là một con đường bích họa*, dọc theo ngõ nhỏ đều là những bức tranh tường. Chị đã từng sống ở nơi như thế này."
**Đường bích họa: xuất phát từ loại hình nghệ thuật vẽ tranh tường (vách đá, hang động, tường đất,...), người ta vẽ những bức tranh khổ lớn nối tiếp nhau theo một chủ đề hay tự do trên tường quanh ngõ. Phương tây có graffiti dùng sơn theo phong cách nổi loạn của giới trẻ, phương đông có tranh bích họa từ gốm sứ, phấn màu, thuốc nhuộm...Một số con đường bích họa nổi tiếng ở Việt Nam: Làng bích họa Tam Thanh, đường bích họa trên Đảo Lý Sơn, con đường bích họa Huế, làng bích họa Cảnh Dương, con đường gốm sứ tại Hà Nội,..
Cô kể lại chuyện trước đây, ngữ khí nhẹ nhàng: "Khi chị còn bé những chỗ như thế này rất náo nhiệt, vào dịp lễ tết sẽ có cả chợ đêm. Bây giờ dù tết đến thì chắc cũng không còn chợ nữa, chúng ta đến lầu trà nghe kể chuyện đi."
Tiểu Mê tò mò: "Nghe kể chuyện? Em ở trong ngõ từng xem diễn kịch chứ chưa nghe kể chuyện bao giờ."
Vưu Cẩn VI nói: "Chị nghe nói chỗ này chia ra, ban ngày là sân tập để mọi người nhảy múa, ban đêm sẽ xếp ghế ra kể chuyện. Chỉ là một cái sân để vài chiếc ghế thôi, ngay cả một khán đài nhỏ cũng không có. Chuyện kể rất nhiều thể loại, cái gì cũng có, có kinh sử, có truyện tần tiên ma quái hay đến cả tiểu thuyết văn xuôi. Không có lịch hẹn, người kể nói cái gì mọi người sẽ nghe cái đó."
Hai người vừa đi vừa nói, khi đến lầu trà thì đã mở màn rồi.
Ngày tết thế này có thể nói là náo nhiệt rồi, có vài ghế trống nhưng không nhiều nữa. Sau khi thanh toán, có người sẽ mang trà và điểm tâm đến, mọi người nghe rất chăm chú.
Vưu Cẩn Vi nghe vài câu, thì ra người ta đang kể *
**Bạch xà truyện (Thanh xà): một truyền thuyết dân gian Trung Quốc còn có tên gọi khác là "Hứa Tiên và Bạch Nương Tử". Truyền thuyết đã nhiều lần được trung Quốc chuyển thể thành kinh kịch, phim điện ảnh, truyền hình. Ở Việt Nam truyền thuyết này cũng đã được chuyển thể thành cải lương, có thể tìm phim dưới cái tên "Thanh xà, bạch xà".
Tiểu Mê chưa từng được nghe thể loại này, bình thường cậu ghét ồn ào nhưng hôm nay lại im lặng ngồi nghe.
Gần Lầu trà có một nhà hàng gia đình nên ở đây cũng không thể nói là yên tĩnh.
Lục Gia Ngọc gặp dịp thì chơi cho đã, anh cảm thấy hơi mệt nên ra ngoài đốt thuốc, dựa vào ban công hóng gió, sắc mặt nhàn nhạt nhìn màn đêm u tối ngoài kia khiến tâm trạng anh không thể nào tốt lên.
Nhìn một lúc thì anh phát hiện cách đó không xa có một chỗ sáng ngời, ồn ào.
Anh tùy ý hỏi người phục vụ ở đó đang làm gì, thì ra là lầu trà đang có người kể truyện, cứ tết đến sẽ rất náo nhiệt.
"Kể truyện?"
Điếu thuốc đang cháy trên tay sớm đã bị chủ nhân của nó ném ra sau đầu.
Lát sau, Lục Gia Ngọc không thèm chào hỏi với bất kỳ ai, một mình đi bộ về phía lầu trà.
Quanh đây đều là những con hẻm tối đen như mực, thật dễ khiến người ta hoài niệm những chuyện xưa cũ.
Khi còn nhỏ anh từng cùng mẹ sống trong một ngõ nhỏ, bà đi đâu cũng dắt anh theo, sau, bà đổ bệnh thì ngoài bệnh viện ra cũng chẳng còn đi được chỗ nào, anh cả ngày cũng chỉ có thể quanh quẩn nơi bệnh viện. Có một năm vào ngày trừ tịch*, bà nói ở bệnh viện thật buồn nên lén đưa anh ra ngoài. Ngày tết nên chẳng còn nhiều chỗ để đến, đi dạo thật lâu cuối cùng dừng lại chỗ người kể truyện.
*Trừ tịch: ngày cuối cùng của năm, đêm giao thừa.
- --
Trong đêm đông, Lục Gia Ngọc cuốn theo gió lạnh tiến vào khu lầu trà.
Hiếm khi sự ngang tàng được cởi xuống, anh trầm mặc đứng lẫn trong đám người, nghe truyện ở đây hầu như đều là người lớn tuổi nên khi thấy nhiều thêm một thanh niên họ cũng không quá để ý.
Phía trong nhà đã bắt đầu kể truyện.
Anh từ sau đám người tìm một góc ít người chú ý rồi tiến vào, sau khi dựa vào cột nhà nghe vài câu, cuối cùng tinh thần cũng được thả lỏng.
Lúc anh thanh toán tiền thì trà và bánh cũng được mang lên. Người đưa trà nhìn đôi mắt sắc lẹm nhàn nhạt nhấc lên liếc mình thì không tự chủ được mà lùi lại, anh ta đành tránh đi rót trà cho người khác.
Cũng chỉ yên tĩnh được vài phút, lúc sau điện thoại anh đã bắt đầu rung, chỉ mới muười phút mà có đến bảy tám cuộc gọi. Anh cười nhạt chuẩn bị rời đi, nhưng vừa đứng thẳng lên liền dừng lại.
Cách đó không xa, Vưu Cẩn Vi đang ngồi ngay ngắn, như nụ hoa đâm thẳng dấu hương thơm trong mình.
Trong đám người, tiên sinh kể truyện vừa kể đến đoạn Thanh xà dùng miệng đút một quả nho cho Hứa Tiên, khán giả cũng ung dung nhấc tách trà lên uống một ngụm làm như đang đưa quả nho đó vào miệng. Xung quanh người đến người đi náo nhiệt, chỉ có mình cô im lặng như nước, hình ảnh này vẫn giống lần đầu tiên hai người gặp nhau, như quả mơ chua tắm trong mưa.
Lục Gia Ngọc rũ mắt nhìn sườn mặt người con gái.
Anh nhớ tiểu Mê bảo mình đổi người khác, nhưng anh không chịu. Khi đó anh cũng không biết mình nghĩ gì, nhưng giờ đây anh đã rõ.
Cô giống hệt ký ức của anh về Nghiệp Lăng, vừa sạch sẽ vừa ấm áp.
Đúng vậy, không sai chút nào.
- -
Vưu Cẩn Vi xem kể truyện cùng tiểu Mê xong lại đi ăn bữa khuya đến đã đời mới về Đậu Thạch hẻm.
Vào được nhà số mười bốn, tiểu Mê nằm lăn quay ra không muốn về nữa, đôi mắt vô tội mở to, ngoan ngoãn hỏi Vưu Cẩn Vi: "Em có thể ngủ ở đây được không? Lục Gia Ngọc hôm nay không về."
Vưu Cẩn Vi: "Nhưng cần người lớn đồng ý mới được."
Tiểu Mê buồn rầu, cậu mới không thèm xin.
Xin Lục Gia Ngọc? Chắc chắn anh lại giận cho xem, đồ kỳ quặc.
Vưu Cẩn Vi đang lo lắng làm thế nào để giải quyết bó hoa hồng sáng nay, khắp nhà đều đã bày đầy hoa, hiện giờ chỉ còn phòng làm việc có thể để được.
"Vưu Vưu, chị còn muốn tìm thêm hoa sao?"
Tiểu mê nhàm chán hỏi.
Vưu Cẩn Vi cúi đầu cắm hoa, nói: "Chị sẽ giành thời gian đến nông thôn tìm thử."
Tiểu Mê nhăn mi: "Em không thích ở nông thôn. Chị cần nhiều hoa như vậy làm gì?"
Cậu nhìn Vưu Cẩn Vi làm việc nhưng thực sự là cái hiểu cái không, rõ ràng cô chế tác hoa giả vậy mà phải mua nhiều hoa thật để làm gì?
Vưu Cẩn Vi giải thích: "Mỗi đóa hoa đều khác biệt, nếu em muốn tạo ra thật nhiều kiểu dáng khác nhau thì chắc chắn em phải nắm được đặc điểm và quy luật sinh trưởng của từng loài hoa. Quan sát, cảm nhận, giống khi em học vẽ vậy, phải hiểu được từ khi sinh ra đến lúc lụi tàn chúng mang hình dáng như thế nào."
Sắp xếp xong hoa hồng, Vưu Cẩn Vi liền ngồi trong sân rửa hoa quả. Cô nhìn cổ tay trống không của mình, tự nhiên nói: "Tiểu Mê, hôm qua chơi game hình như chị làm rơi vòng tay ở nhà em rồi."
Tiểu Mê vừa nghe, lập tức nói: "Để em tìm."
Vưu Cẩn Vi buông rổ hoa quả xuống: "Chị cùng đi với em."
Hai người liền từ nhà số mười bốn chuyển sang số mười sáu tìm đồ.
Hai người chia ra một người tìm ở sảnh ngoài một người tìm ở phòng trong*.
**Ta có thể hiểu viện nhỏ trong chuyện được bố trí từ ngoài vào lần lượt là sân viện, sảnh chính – khách đường ( nơi tiếp khách), phòng trong- gian phòng phía trong (tương tự khách đường nhưng là nơi sinh hoạt của gia đình)... Lục Gia Ngọc luôn ngủ ở khách đường.(lời của một ông chú sống lâu năm ở Nam kinh, không kiên nhẫn giải thích =.=) Mong mọi người góp ý thêm về vấn đề kiến trúc cổ của Trung Quốc.
Tiểu mê lẩm bẩm: "Lục Gia Ngọc thường ném đồ đạc lung tung nhưng lại không bao giờ tìm, mất toàn mua mới. Chưa từng thấy ai lãng phí như anh ta."
Vưu Cẩn Vi không biến sắc hỏi: "Anh ấy thích đeo đồ trang sức à? Chị thấy anh ấy thường đeo nhiều loại vòng cổ và lắc tay khác nhau."
Tiểu Mê: "Không thể nói là thích hay không, anh ta chỉ đang phản nghịch thôi, suốt ngày cãi nhau với người nhà, ăn diện cũng phải là kiểu khoa trương nhất."
"Chị tưởng những thứ đó có ý nghĩa khác với anh ấy."
Vưu Cẩn Vi không để tâm nói, tay cô lần mò sô pha móc ra chiếc vòng ngọc của mình, hơi thở dài: "Tìm thấy rồi này, may mà không mất."
"Chiếc vòng này quan trọng lắm sao?"
Tiểu Mê tò mò nhìn vòng trong tay cô. Vưu Cẩn Vi đeo lên: "Là người nhà để lại cho chị, nói rằng muốn chị tặng nó cho người mình thích."
Tiểu Mê cảm thấy thú vị, hỏi: "Tặng cho bạn trai chị sao?"
Vưu Cẩn Vi hơi khựng lại, phản ứng của cậu nhóc không giống với tưởng tượng của cô.
Sự kinh ngạc trên mặt tiểu Mê không phải giả, nếu gia đình Lục Gia Ngọc cũng có truyền thống này, cậu chắc chắn sẽ nói rằng thật trùng hợp, Lục Gia Ngọc cũng có chiếc vòng giống vậy.
Cô tìm nhầm người rồi sao???
Vưu Cẩn Vi ngốc tại chỗ.
"...Lục Gia Ngọc có đeo chiếc vòng thế này không?"
Vưu Cẩn Vi cắn cánh môi khô khốc của mình hỏi cậu.
Tiểu Mê nghiêm túc nhớ lại: "Chắc không đâu, anh ta thích ra vẻ khoe khoang, hầu như toàn đeo mấy thứ như vòng kim loại, còn ngọc hay đá quý mấy loại này thì chẳng có mấy cái. Nhưng mà anh ta có quá nhiều đồ nên em cũng không chắc lắm."
Có chớp mắt Vưu Cẩn Vi cảm thấy mình như rơi vào sương mù, sương mù nhanh chóng tan đi, không hiểu sao nhưng cô lại thở ra một hơi nhẹ nhõm. Rồi lại có chút bất đắc dĩ, thật sự là nhầm người, bình thường thì tìm sai đường, giờ thì đến người cũng sai được.
- -
Ánh mặt trời mùa đông đúng thật là keo kiệt, đã 6 giờ sáng, mênh mông đất trời vẫn một mảng tối đen.
Lục Gia Ngọc đi bộ vào ngõ, anh vừa đi vừa nhấn đầu mày, làm việc không có quy luật ngày đêm trong thời gian dài chính là hình thức tra tấn quê mùa nhất, nhưng giờ đây chính anh đang phải chịu đựng nó đến mức đầu đau như muốn nứt ra.
Như bao ngày khác, có lẽ anh nên về nhà ngủ.
Nhưng lúc này, Lục Gia Ngọc đứng trước cánh cổng treo biển số 14, chùm chìa khóa xoay một vòng trên đầu ngón tay rồi nhanh chóng chui lại vào túi. Tiến lên một bước, anh bắt đầu đập cửa.
Hẻm nhỏ đang độ giữa đông không có tiếng ếch hay côn trùng kêu nên vô cũng yên tĩnh.
Tiếng đập cửa vào giờ này như bị khuếch đại ầm ĩ gấp đôi, bên trong không có phản ứng, anh vẫn gõ mãi, anh lười dùng di động gọi người nếu không cô gái đó chắc chắn lại trốn mất.
Khoảng 3 phút sau, cánh cổng bị mở ra từ bên trong.
Ánh đèn le lói trong sân chen ra ngoài tạo thành vệt mảnh dài, mỹ nhân dưới ánh đèn đúng là một loại phong tình hiếm có.
Lục Gia Ngọc nhìn cô gái đang khoác áo dài, cô mới chui ra khỏi chiếc giường ấm áp nên cả người cuốn chặt lấy chiếc áo to xụ, biểu cảm mờ mịt trên khuôn mặt kiều diễm làm say lòng người.
"Quấy rầy em à?" Lục Gia Ngọc ngang ngược hỏi, rõ ràng là anh đánh thức người ta dậy.
"Trước khi mở cửa cũng không biết hỏi một chút xem là ai ở ngoài?"
Vưu Cẩn Vi ghì chặt áo khoác, cô vẫn chưa tỉnh hẳn.
Trước mắt tối thui, cô không thấy rõ màu tóc của anh chỉ mơ hồ thấy ánh lên sắc tím, không giám chắc hỏi: "Anh mới nhuộm màu gì vậy?"
Lục Gia Ngọc đưa tay khảy lọn tóc mới nhuộm: "Thợ cắt tóc chọn, có cái tên mềm như bông vậy, tên là tím khói khoai ngọt. Chẳng hiểu nổi nó có ý gì."
"Có đẹp không? Em thích màu tím."
Anh hơi cúi người đến gần, giọng nói mang theo tiếng cười.
Nồng đậm mùi rượi cùng thuốc lá phả tới mang theo hơi thở xâm lược mãnh liệt của chủ nhân nó.
Vưu Cẩn Vi ngước lên, đối diện với tầm mắt người đàn ông.
Anh rõ ràng đang cười nhưng trong ánh mắt lại không hề có chút ý cười nào.
Một chút buồn ngủ còn sót lại cuối cùng cũng biến mất, gió lạnh thổi đến và người trước mặt khiến cô tỉnh táo lại, nhìn bọng mắt đen thui của anh, cô hỏi: "Anh sao thế?"
Lục Gia Ngọc cong môi, tia lạnh nơi đáy mắt sắp tràn cả ra ngoài, cười nói: "Giả vờ không hiểu lời tôi, nhận hoa của tôi, lừa tôi đi nhuộm màu tóc tươi sáng. Em nói xem tôi bị làm sao?"
"Tôi có thể từ chối."
Giọng nói của cô mềm nhẹ như là đang nói lời âu yếm.
Lục Gia Ngọc nhướng mày, anh tiến lên một bước đem người chắn trước ngực, tầm mắt cúi xuống nhìn cánh môi đỏ mọng của cô, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng nói:
"Nhưng em không."
Vưu Cẩn Vi không hề né tránh, nhìn thẳng anh. Dường như cô có thể thấy được sóng biển cuồn cuộn đang dâng trào trong mắt anh.
Nhìn Lục Gia Ngọc thế này làm cô nhớ tới Vưu Cận Ngu, trong lòng dần mềm xuống. Lúc lâu sau, cô giơ tay xoa xoa mái tóc khô ráo, mềm mại của anh, hỏi: "Có phải anh khó chịu trong người không? tôi nấu cho anh chén canh nhé, uống xong sẽ không còn khó chịu nữa."
Đáy mắt Lục Gia Ngọc dần bình tĩnh lại.
Anh nhìn chằm chằm cô gái mềm yếu trước mặt, đôi mắt cô giống như đại dương sâu thẳm, tựa hồ sơ sảy một chút anh sẽ bị nó nuốt chửng xuống đáy.
Nên tránh xa, Lục Gia Ngọc nghĩ.
Nhưng giờ phút này, anh muốn mình được buông thả dù chìm vào đó cũng không muốn tỉnh lại.