Hóa Bướm

Chương 103







Một tháng sau.
Tòa sơ thẩm tuyên án bỏ tù Tưởng Minh Đức.

Ngay cả Phương Vi Vi - người trước đó luôn một mực khai là Thời Chung xui khiến mình hối lộ Cục trưởng Lý - cũng phản cung, chứng minh mình đã ngụy tạo chứng cứ, hãm hại Thời Chung theo sự sai khiến của Tưởng Minh Đức.
Tình thế thay đổi trong nháy mắt, báo chí cũng nhắm ngòi bút của mình sang hướng khác, phanh phui quá khứ đen tối của Tưởng Minh Đức trong mấy chục năm trước ra, vừa trả lại sự trong sạch cho Thời Chung vừa hủy hoại nhà họ Tưởng một cách triệt để.
Tưởng Lợi Đức vốn đang nằm viện do bị tức đến tăng xông, trong khi đang nằm viện gặp tin tức này nên lại bị tăng xông lần hai, về cơ bản đã trở thành người tàn phế.

Công ty xây dựng Lợi Đức đối mặt với nguy cơ chưa từng có.

Cộng thêm Từ Kính Nam gây sức ép từ nhiều mặt cùng với áp lực ngày càng dữ dội của dư luận, tại cuộc họp cổ đông của công ty xây dựng Lợi Đức, cuối cùng ban quản trị đã quyết định bãi bỏ chức vụ của Tưởng Lợi Đức và Tưởng Minh Đức trong công ty.

Tưởng Vĩ Đức - chú ba của Tưởng Lệnh Thần, người luôn coi anh ta như cái gai trong mắt - nhân cơ hội này cách chức của Tưởng Lệnh Thần, đuổi đứa cháu không nên thân này ra khỏi công ty một cách trá hình.
Công tử ăn chơi Tưởng Lệnh Thần trở thành con chuột cùng đường nghèo túng chỉ trong một đêm.

Đụng xe phải nhập viện không nói, còn dính vào vụ bắt có trẻ em, tuy có lý do chính đáng để xin được tại ngoại chữa trị nhưng thẻ tín dụng bị khóa, chiếc xe - tài sản duy nhất còn lại - không bị đâm nát thì cũng bị cảnh sát tạm giữ.
Những kẻ bỏ đá xuống giếng chắc chắn rằng Tưởng Lệnh Thần ở bệnh viện chưa quá ba ngày là sẽ bị đuổi ra vì nợ tiền viện phí.

Cũng có những người ăn no rửng mỡ, đến bệnh viện nghe ngóng.


Khi biết có một “cô Thẩm” nào đó không rõ danh tính đã tạm ứng trước tiền viện phí của Tưởng Lệnh Thần thì không khỏi cảm than rằng trên đời này đúng là còn nhiều người tốt không có mắt.

Những minh tinh, người mẫu trước kia tranh nhau lao vào vòng tay của Tưởng công tử nay người người đều nói rằng mình và Tưởng công tử chỉ là những người bạn hết sức bình thường, vậy thì rốt cuộc cái cô Thẩm gì đó ở đâu nhảy ra?
Những người vô công rỗi nghề kia lại càng quan tâm đến một vấn đề có mối liên quan sâu xa hơn…
Thời Chung - người thứ nhất trong liên minh xấu xa - bày tỏ ý kiến: “Tiết lộ tin tức này cho báo chí quả là hành động đúng đắn, không cần tốn nhiều sức mà có thể khiến cho công ty xây dựng Lợi Đức phải rối loạn.”
Từ Kính Nam - người thứ hai trong liên minh xấu xa - phát biểu ý kiến: “Năng lực của Tưởng Vĩ Đức không thể nào sánh với Tưởng Lợi Đức và Tưởng Minh Đức.

Tôi đang đợi tới ngày bọn họ đến cầu xin tôi mua lại Lợi Đức với giá rẻ.”
Anh Thời của chúng ta còn giả nhân giả nghĩa, kêu oan cho Tưởng Lợi Đức; “Nếu Tưởng Lợi Đức biết công sức mình vất vả bỏ ra gây dựng trong bao nhiêu năm sắp bị sụp đổ như thế thì chắc chắn sẽ bị xuất huyết não lần ba quá.

Chủ Tịch Từ, anh trở nên tàn nhẫn như thế từ khi nào vậy?”
Từ Kính Nam cười cười: “Đây chính là nguyên tắc làm việc trước nay của tôi.

Nếu muốn đối phó với một người thì tốt nhất là phải diệt cỏ tận gốc, không thể để cho người đó có cơ hội xoay chuyển tình hình.”
Lúc này, điên thoại của Từ Kính Nam bỗng đổ chuông.

Anh ta đọc tin nhắn xong thì nụ cười lập tức tan biến.

Thời Chung nhoài người nhìn qua một chút.

Thì ra là tin nhắn do trợ lý của Tôn Dao gửi đến.

Nội dung tin nhắn rất khách sáo nhưng cũng rất máy móc: “Anh Từ, chị Dao Dao đã nhận được quà của anh, tôi thay mặt chị ấy cảm ơn anh nhiều lắm.

Nhưng… món quà này quá quý giá, chị ấy không dám nhận.”
Dạo này, Tôn Dao ra nước ngoài nhận giải thưởng điện ảnh nên ai cũng có thể đoán được Từ Kính Nam sẽ tặng quà chúc mừng.

Đồng thời, ai cũng có thể đoán được là…
“Đây chắc không phải là nguyên văn của Tôn Dao.

Với cá tính của cô ấy, làm gì biết nói mấy câu khách sáo như món quà này quá quý giá nên không dám nhận chứ.” Thời Chung nói.
Từ Kính Nam gật đầu một cách bất lực, tỏ vẻ tán thành.
Chắc chắn cô sẽ nói: Thứ vớ vẩn gì thế này? Bà đây không cần, ném ngay đi.

Thế nhưng trợ lý không dám làm Từ Kính Nam mất mặt nên mới bịa đặt những lời uyển chuyển khéo léo đến thế.
Thời Chung vỗ vai Từ Kính Nam, tỏ vẻ an ủi.


“Cách mạng chưa thành công, đồng chí cần tiếp tục phấn đấu.”
Từ Kính Nam đã quen với việc này nên cũng nói thẳng không giấu giếm: “Cô ấy là đối thủ khó chơi nhất mà tôi từng gặp từ khi sinh ra đến giờ.

Có điều không sao cả, con người tôi rất có lòng kiên nhẫn, cô ấy là một đối thủ đáng để tôi đấu với cô ấy cả đời này.”
Mười tháng sau.
Song song với quá trình công ty xây dựng Trung Hâm không ngừng phát triển thì bà Thời cũng mang thai chín tháng mười ngày và sinh ra con gái cưng Thời Ngữ Hinh.
Ngày cắt băng khánh thành quảng trường Trung Hâm, các báo đài tranh nhau đưa tin, vây kín cả khu vực cắt băng.

Ấy vậy mà Giám đốc Thời Chung của Trung Hâm lại vắng mặt trong nghi thức này, quả là xưa nay chưa từng có.
Bởi vì hôm ấy chính là ngày tổ chức buổi hôn lễ long trọng mà anh đã hứa với vợ yêu của mình.
Có điều, trong hôn lễ có thêm một nhân vật mà người ta không thể làm lơ: Tiểu Hinh Hinh.
Ngay cả ông lão Tần Tuấn Vĩ - người từng thề độc rằng tuyệt đối không công nhận ai là con dâu mình ngoại trừ Thẩm Thấm - cũng phải nể mặt Tiểu Hinh Hinh để tham dự buổi hôn lễ được tổ chức trên hải đảo này.
Hôm tổ chức hôn lễ, ông Tần cố ý chọn lúc cô dâu đang bận rộn trang điểm, làm tóc này nọ để đến phòng nghỉ của Tiểu Hinh Hinh.

Bảo mẫu có trách nhiệm chăm sóc Tiểu Hinh Hinh thấy Tiểu Từ dẫn một ông lão có vẻ mặt hà khắc đi vào thì không khỏi e dè.

“Vị này là…?”
Tiểu Từ vội vã giới thiệu: “Vị này là ông thân sinh của anh Thời, ông nội của Tiểu Hinh Hinh.”
Khi ấy, bảo mẫu mới thả lỏng sự cảnh giác.


Tiểu Từ bèn tiến đến chọc ghẹo Tiểu Hinh Hinh.

“Tiểu Hinh Hinh, ông nội đến thăm con này!”
Tần Tuấn Vĩ vốn còn đang sa sầm nét mặt, đưa tay lên gương mặt bụ bẫm của cô bé với vẻ không thích thú gì mấy.

Ai ngờ bàn tay múp míp của cô nhóc lại chụp lấy và giữ chặt ngón tay của ông, giống như là bắt được thứ gì ngon và định cầm tay ông cho vào miệng.
Còn đôi mắt sáng long lanh kia thì cứ chăm chú nhìn ông Tần, khiến trái tim ông sắp bị tan chảy vì ánh mắt của cháu nội.
Nhưng đúng lúc này, Thời Chung bỗng nhiên xuất hiện, nháy mắt đã kéo tay của Tiểu Hinh Hinh ra.
Thứ ngon lành bị người ta giật mất ngay trước miệng, Tiểu Hinh Hinh méo miệng, nhìn bố mình với ánh mắt hết sức tội nghiệp.
Nhưng ông bố trẻ vẫn không mềm lòng mà ngược lại còn nghiêm nghị nói với cô nhóc: “Đừng có bắt được thứ gì cũng nhét vào miệng.”
Tiểu Hinh Hinh chớp chớp mắt mấy cái, òa lên khóc.
Tiểu Hinh Hinh khóc lóc thê thảm, khóc đến nỗi bảo mẫu phải bó tay, không cách nào dỗ được, khóc đến nỗi Nhậm Tư Đồ đang trang điểm ở phòng bên cạnh mà cũng phải vội vàng xách chiếc váy cưới dài lượt thượt để chạy sang…
Nhậm Tư Đồ vội vàng ôm Tiểu Hinh Hinh vào lòng dỗ dành, cuối cùng Tiểu Hinh Hinh không khóc nữa nhưng vẫn không nén được mà cứ thút tha thút thít.

Ông Tần nhìn thấy bộ dạng nức nở đáng thương của cháu nội thì trong lòng lập tức đau như bị dao cắt, quay đầu sang trách mắng Thời Chung: “Con la mắng nó cái gì chứ?”
Anh đâu có la mắng con gái mình? Rõ ràng là đang dạy con gái phải chú ý đến vấn đề vệ sinh cá nhân… Thời Chung đang định biện bạch cho mình nhưng ông Tần hoàn toàn không thèm nghe anh giải thích, thấy Tiểu Hinh Hinh nằm trên vai Nhậm Tư Đồ một cách hết sức đáng thương thì ông đã vội vã vòng ra sau lưng Nhậm Tư Đồ, đối mặt với khuôn mặt đầy nước mắt của cháu gái, dốc hết sức mình để dỗ cháu yêu cười.

“Tiểu Hinh Hinh à, đừng khóc nữa mà, có ông nội làm chỗ dựa cho con đây, không cần phải sợ nó.”
“…”
Thời Chung nhìn cô vợ đang bận dỗ dành con mà không thèm để ý tới mình, sau đó lại nhìn ông Tần vừa quở mắng anh xong là vội vàng làm đủ kiểu mặt méo mặt cười để chọc cháu nội được vui, cuối cùng thì nhìn Tiểu Hinh Hinh, tuy trong mắt tràn ngập nước mắt nhưng vẫn không che giấu được vẻ đắc ý, rốt cuộc cũng cảm nhận được sự hiểm ác của thế gian….