Hoa Bỉ Ngạn

Chương 6: Tình là gì?




Một năm lại qua, Tào Thiên Bích vẫn vào cung nàng hành hạ nàng. Nhưng ả nào nhân từ như thế, ả chỉ hành hạ một chỗ đó là tay nàng, ả muốn dẫm nát tay nàng, xương tay tan vỡ, máu thịt lẫn lộn. Bị đâm nhiều chỗ cũng không bằng bị đâm một chỗ, ả muốn nàng đau đến chết đi sống lại.

Dù có mình đồng da sắt thì nào chịu được cực hình?

Ả bức nàng đến nàng muốn chết! Bao lời nhục mạ ả đều ném hết lên người nàng. Nhưng Lăng Vô Bình chẳng mảy may để ý, cũng chẳng lấy chút thương xót.

Linh Lung đã đóng hết cửa cung không cho ai vào, cô không muốn thấy nàng bị ả làm cho thân tàn ma dại nữa.

Hơn nửa năm nữa trôi qua, vết thương của nàng dần dần bình phục, nhưng thần trí nàng lại loạn hết lên, nội tâm dằng xé, nỗi đau trong tim nàng còn hơn cả nỗi đau thể xác, Vô Bình hắn có cảm nhận được không?.

Nàng ngày đêm nghĩ đến hắn, càng nghĩ càng đau, cơn đau thống khổ dày vò nàng, nhiều khi nàng ôm Linh Lung khóc nức nở như đứa bé, nàng khóc cả đêm, mắt sưng lên, đỏ ngầu.

Cô đơn ngồi nhìn trời thắc mắc 'tình' là gì, sao bao kẻ điên dại vì 'yêu'. Ngàn năm chờ đợi chàng, cớ sao tim chàng chỉ có người khác.

Nàng ngồi trên bàn đá lạnh lẽo giữa vườn mai đỏ, tình cùng tuyết rơi xuống cánh mai đỏ, mai vẫn còn đẹp như xưa nhưng người nay liệu còn như xưa? Nàng cầm bình rượu đã lạnh ngắt, uống cả bình không rót ra chén, nàng uống một hơi nửa bình, người thường nghĩ uống rượu giải sầu nhưng càng uống chỉ càng thêm đau, biết đau vẫn uống, sao nàng lại tự hành mình như vậy?.



Nàng thích hoa bỉ ngạn, có lẽ vì hoa bỉ ngạn như tình của nàng và hắn, nàng như hoa còn hắn như lá, hoa bỉ ngạn có hoa chẳng có lá, trong lòng chàng có người khác chẳng có ta. Nếu được làm lại thì nàng vẫn cứu hắn, vẫn bảo vệ hắn, ôm mơ mộng hão huyền hoặc nếu được làm lại nàng sẽ không ở bên hắn để chịu thêm đau khổ hoặc nếu được làm lại nàng sẽ không gặp hắn lần thứ hai nhưng suy cho cùng dù có thế nào, hắn có chết, nàng có chết thì nàng vẫn một lòng yêu hắn. Nàng thấy mình ngu xuẩn nhưng dù có dùng thủ đoạn để quên hắn thì cũng không được. Dù nàng có uống canh Mạnh Bà đi nữa thì cũng không quên được hắn. Chấp niệm quá lớn sẽ hóa thành tai họa.

Nàng uống hết nửa bình rượu còn lại, lệ lay động, mọi sự kìm nén vỡ vụn, nàng bi thương khóc thảm thiết. Càng khóc càng uống, càng uống càng đau. Vô nghĩa thật! Vô nghĩa thật! Nàng tự cười chính mình. Nàng cao giọng, bi thương nói:

"Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi

Dục ẩm tỳ bà mã thượng thôi!"

Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi

Dục ẩm tỳ bà mã thượng thôi:

Bồ đào rượu ngát chén lưu ly

Toan nhắp tỳ bà đã giục đi. (Trích Lương Châu từ kỳ 1)

Nàng uống mấy bình rượu liên tục, nàng say khướt nằm xuống bàn đá lạnh, đôi mắt phượng vẫn còn ngấn lệ, lệ trên mặt còn chưa khô.

Bỗng dưng Vô Bình đến, hắn tìm ở chính điện, tẩm điện không thấy nàng, hắn nhớ nàng thích ngắm mai vào mùa đông, hắn liền ra Hỉ Mai Viên của nàng, cung của nàng rất rộng nên có cả Hỉ Mai Viên cũng chẳng có gì lạ. Hắn thấy thân ảnh nữ tử tóc bạc trắng còn dính chút tuyết, nàng mặc y phục đỏ hơi mỏng, đầu gối lên tay, đôi mắt nhắm nhưng vẫn ngấn lệ, trên bàn đá còn đầy bình rượu ngổn ngang. Hắn tim hắn có hơi nhói, tiến đến bên nàng. Hắn vuốt cọng tóc rớt trên mặt nàng lên tai, hắn có phần ngạc nhiên về nhan sắc của nàng, hắn lâu rồi chưa nhìn rõ nàng, không ngờ nàng đẹp như vậy, còn có phần đẹp hơn Tào Thiên Bích.

Tác giả muốn nói: Đương nhiên đẹp hơn rồi, ả đấy mà đòi đẹp hơn Hàn Lam của ta! Hứ!



Da nàng trắng như tuyết, đôi môi đào của nàng có phần hơi nhợt nhạt. Hắn thực sự mê đắm dung nhan này, thực khuynh quốc khuynh thành, hắn ngẩn người một lúc rồi bế nàng lên, muốn đưa nàng về tẩm điện. Nhưng hắn vừa đến gần chính điện thì Linh Lung chạy tới, đẩy hắn ra, cô cũng có võ công thâm hậu thua nàng một chút chỉ là không lộ ra, cô tức điên lên dùng nội lực mạnh mẽ đánh vào ngực hắn, hắn lùi ra sau, chân trượt trên nền tuyết lạnh, hai tay hắn buông ra làm nàng rơi xuống, Linh Lung kịp đỡ nàng không làm nàng bị thương. Cô giương đôi mắt, ánh mắt sắc lạnh trừng hắn, thiếu điều chút nữa là giết hắn rồi. Cô gằn từng chữ: "Người xứng chạm vào nương nương sao!?"

Hắn thấy một con nô tì có thái độ như vậy với mình, liền thấy bị sỉ nhục, hắn ôm ngực vừa bị cô đánh, ánh mắt hung dữ, quát: "Vô lễ! Ngươi chỉ là một con tiện tì mà dám nói với trẫm như vậy! Hỗn xược!"

Cô hừ lạnh, đánh hắn thêm một chưởng nữa, miệng hắn phọt ra máu, quỳ một chân xuống. Đúng lúc ả Tào Thiên Bích kia đến, ả thấy hắn bị thương liền hoảng hốt chạy tới đỡ hắn lên, ngọt giọng nói: "Hoàng thượng! Bảo trọng long thể!"

Cô cười khinh trước màn tình chàng ý thiếp này, nàng lại cất tiếng nói với cô: "Linh Lung...em đưa ta...vào nghỉ..."

"Dạ."

Cô đỡ nàng vào tẩm điện, mặc hai người kia ân ân ái ái, hắn cả giận muốn vào đánh cô nhưng ả lo hắn bị thương nên ngăn lại, hắn nể mặt ả nên không vào nữa nhưng vẫn lạnh nhạt bỏ lại một câu "Phạt ả nô tì Linh Lung 50 trượng!" ả Tào Thiên Bích nghe vậy vui mừng nói "Dạ!" rồi đỡ hắn về.

- ---------

Khi nàng tỉnh, đã nghe thấy tiếng đánh lớn ở ngoài. Nàng thấy Linh Lung đang bị đám cận vệ đánh bằng cây gỗ, miệng cô ngậm chiếc khăn quyết không kêu lên nửa tiếng. Cơn giận trong nàng dâng lên, càng giận hơn là thấy ả Tào Thiên Bích đang ngồi ung dung uống trà xem kịch hay. Nàng hung hãn tiến đến, gầm lên: "Dừng tay!"

Lời nàng nói như nước chảy, chẳng ai để vào tai, đám cận vệ đó vẫn đánh cô hung hăng. Ả Tào Thiên Bích thấy nàng liền nở nụ cười ghê tởm, giọng mỉa nói: "Ấy, nương nương! Thần thiếp chỉ đang làm theo lệnh của hoàng thượng thôi, đừng nói nương nương thân là Hoàng Hậu mà lại trái lệnh vua nha!"

Ả cười lớn, nhìn nàng, nàng cười lạnh, nói: "Hoàng đế là cái thá gì? Người của ta đến thái hậu cũng không động vào được thì các ngươi là cái con mẹ gì!"



"Ây yô, nương nương sao lại phát ngôn ngông cuồng thế? Hồ ngôn loạn ngữ!"

Ả cầm roi đánh tới hướng của nàng, khinh công nàng là bậc đệ nhất thiên hạ ít ai có được, nàng né được roi của ả, nàng lấy một chiếc quạt trắng ra từ tay áo phi đến chỗ ả, quạt của nàng như một thanh kiếm sắc bén, một đường chém lên mặt ả, mặt ả hiện lên một vết dài, máu rỉ ra. Quạt bay về chỗ nàng, nàng nhẹ nhành đưa tay nắm lấy, rồi lại ném đến đám cận vệ, quạt xoay xung quanh bọn chúng, lại quay về phía nàng, nàng đỡ lấy, đám cận vệ lúc này mới ngã xuống, trên cổ có một vết cắt rỉ máu. Ả kinh hồn không ngờ khi nàng hồi phục hoàn toàn lại cao cường như vậy, ả quệt tay lên vết thương trên mặt, nhìn máu dính lên tay, ả sợ nhất là bị thương ở mặt vì ả tiếc thương khuôn mặt xinh đẹp này, ả sợ khi mặt xấu Vô Bình sẽ không thích ả nữa. Ả khóc rống lên, phát rồ, nô tì bên cạnh thấy vậy liền hoảng sợ đỡ ả về cung.

Nàng chạy đến chỗ Linh Lung, rưng rưng lệ, hoảng hốt nói: "Linh Nhi! Linh Nhi! Em có đau không? Bọn khốn kia đánh em mấy trượng rồi? Linh Nhi...ta xin lỗi! Xin lỗi...Linh Nhi! Là ta không tốt để em bị đánh! Xin lỗi Linh Nhi"

Nàng không gọi cô là Linh Lung nữa mà gọi cô một cách thân thương là Linh Nhi, cô mỉm cười lắc đầu, khó khăn nói: "Không sao...ta không đau...chủ...chủ tử...người...không...sai..."

Nói rồi cô ngất đi, nàng sợ hãi ôm cô, lay người cô, gọi cô thảm thiết.

"Linh Nhi! Linh Nhi...hức...Linh Nhi!"

Nàng đỡ cô dậy, dìu cô vào tẩm điện, trên đời chỉ có cô tốt với nàng.

_________Hoa Bỉ Ngạn_________