'Không có việc gì làm thì viết hòa ly thư? Ngay từ đầu nàng đã không muốn gả cho ta, đúng không?' Chu Phi tức giận xé nát tờ giấy thành từng mảnh.
'Sở Minh Hi, nàng để cả thiên hạ biết nàng đối với ta một lòng một dạ, nhưng tại sao chỉ có ta là không biết? Nàng bày ra một ván cờ lớn như vậy, rốt cuộc nàng muốn làm gì? Nàng thực sự muốn làm gì?' Chu Phi hôm nay không uống nhiều, nhưng lúc này đã giống như say, đặc biệt là đôi mắt đỏ ngầu.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
'Rất nhiều người nói nàng là người có tâm cơ, ta chưa từng để ý, nhưng hôm nay ta mới nhận ra, là ta sai rồi. Sở Minh Hi, nàng có trái tim hay không? Có không? Nàng có biết không, ba tháng qua ta đã sống như thế nào không? Có mấy lần trong chiến loạn, ta đã gần như tuyệt vọng, nhưng nghĩ đến nàng, nghĩ đến việc nàng đang đợi ta ở nhà, ta liền cố gắng sống sót, sống để trở về tìm nàng. Nhưng đợi ta là gì? Là tờ hòa ly thư này. Nàng rốt cuộc muốn thế nào? Muốn ta mổ tim ra để cho nàng xem sao?'"
Ta chưa bao giờ nghe Chu Phi nói ra những lời trực tiếp như vậy. Trái tim ta đau đớn như bị d.a.o cắt, ta muốn giơ tay ôm lấy hắn, nhưng tay vừa đưa lên nửa chừng thì dừng lại.
Ta nhẫn tâm quay lưng lại, nói: "Chia tay thì tốt cho cả hai chúng ta. Đêm đã khuya rồi, phò mã về đi."
Ta đứng trong phòng rất lâu, không biết Chu Phi đã rời đi từ khi nào, cửa sổ mở toang, gió đêm thổi qua lạnh lẽo, khiến tay chân ta tê cóng.
Chu Phi mấy ngày không liên lạc với ta, cũng không trở về phủ. Ta bất đắc dĩ, viết lại thư hòa ly rồi tìm đến Chu đại nhân. Chu đại nhân suy nghĩ rất lâu, rồi nghiêm trọng cúi đầu bái ta, ta không từ chối, cái cúi đầu này là vì tình cảm của ta đối với Chu Phi, ta có thể nhận. Chu đại nhân ký vào thư hòa ly, ta liền mang nó vào cung.
Phụ hoàng rất tức giận, ta quỳ suốt nửa ngày, cuối cùng cũng khiến ngài thương cảm vài phần. Kết cục, ngài không có cách nào an ủi ta, bèn ban cho ta rất nhiều châu báu và tiền bạc.
Ngay sau đó, Thái tử cũng gửi đến một đống lễ vật hậu hĩnh, khiến ta cảm thấy vô cùng bối rối.
Chuyện ta và Chu Phi hòa ly nhanh chóng lan truyền khắp kinh thành, nhiều người tìm hiểu nguyên nhân. Ta thực sự phiền lòng, liền nhờ người tung tin rằng trong ba tháng Chu Phi vắng nhà, ta đã mua một loạt tội nô trẻ tuổi, sau đó khi Chu Phi trở về, phát hiện chuyện này và giận dữ mà hòa ly.
Tin tức này vừa lan truyền, càng khiến cho vô số lời đồn đoán nổi lên, một thời gian dài trong phố phường, tin đồn không ngừng thay đổi, nhưng đa phần là chỉ trích ta hành xử không đứng đắn, rất nhiều người đồng cảm với Chu Phi.
Cha con nhà họ Chu vận may hanh thông, Chu đại nhân được phục chức cũ, vẫn làm Thượng thư Bộ Lễ, còn Chu Phi thì được thăng lên Thị lang Bộ Lại và kiêm nhiệm chức quan phụ tá của Thái tử, luôn bên cạnh Thái tử. Mọi người đều đoán rằng vì hành vi không đúng đắn của ta mà khiến nhà họ Chu phải chịu nhục nhã, do đó hoàng gia cảm thấy áy náy mà ban ân, vì vậy nhà họ Chu càng được nhiều người tới lui, môn sinh cố cựu bước chân đến tận cửa.
09
Không ai biết, từ rất lâu trước đây, ta đã biết Chu Phi.
Năm ấy, ta mới mười ba tuổi, là cái tuổi mà người ta phải nghiến răng, cắn môi nuốt lấy cả m.á.u và thịt vào trong bụng. Không biết bao nhiêu đêm ta đã nghĩ rằng, thôi thì dùng một tấm lụa trắng mà đi theo mẫu hậu dưới suối vàng luôn thôi.
Cho đến ngày đó, trong vườn ngự uyển, ta gặp Chu Phi. Đó là ngày lễ Trung Nguyên, hắn theo Chu đại nhân lần đầu tiên vào cung tham dự yến tiệc.
Trái tim ta chìm trong bóng tối, ta mặc một bộ y phục màu hồng gò bó đến mức không thể thở nổi, chuẩn bị bước vào yến tiệc trong cung để bị Huệ Quý phi chế giễu như một trò cười. Ta trốn trong bụi hoa, chuẩn bị tinh thần trước để đón nhận sự nhục nhã sắp tới. Trong cơn tức giận, ta vô tình bẻ gãy một đóa mẫu đơn đang nở rộ, rồi đạp nát nó xuống đất.
Một giọng nói trẻ trung, trong sáng vang lên từ phía sau: "Thứ mà mình không thích thì đừng động vào, chi bằng để lại cho người thích nó."
Ta quay lại nhìn hắn, đôi mày như ngôi sao, nụ cười dịu dàng, nụ cười đó giống như một tia sáng, chiếu sáng tâm hồn ta vốn đã tăm tối từ lâu.