Vừa đi qua cửa khoang thuyền, còn chưa kịp nhìn rõ bố trí bên trong, ngoài cửa đã vang lên tiếng ồn ào huyên náo, cơ hồ như lại có không ít người nữa.
Chỉ nghe bên ngoài có người thô lỗ quát lớn: “Ai là chủ thuyền, mau ra đây nói chuyện!”
Chẳng đợi người bên trong trả lời, đã nghe người kia nói tiếp: “Nếu không ra thì chúng ta vào đấy!”
Lời vừa mới dứt, đã có tiếng bước chân sầm sập chạy lên, hai mươi tên quan sai không nói lý lẽ gì đã ùa vào, Lan Ba lạnh lùng nhìn đám người mới đến: “Các vị có công cán gì ở đây vậy?”
Tên cầm đầu quát lớn: “Vận khí của ngươi đến rồi, Phương đại nhân nhà ta chúng ta muốn thuê con thuyền này!”
Phương đại nhân? Chúng nhân đưa mắt nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy ngoài cửa một người vận quan phục chầm chậm bước vào, tuổi tác chừng trên dưới bốn mươi, mi dài mắt nhỏ, mặt trắng râu dài, nần nẫn những thịt, nhưng cũng không đến nỗi đáng ghét, chính là con dê béo Phương Thiên Tùy mà Oa khấu đang tìm khắp nơi.
Phương Thiên Tùy thấy chúng nhân đều quay sang nhìn mình, liền ho khan một tiếng, mở chiếc quạt xếp trong tay ra phất phất hai ba cái lấy lệ, bên cạnh lập tức có người dâng lên một chiếc khăn tơ. Họ Phương tiếp lấy rồi khẽ chấm lên trán một cái, kế đó chẳng buồn nhìn đã ném sang một bên, thở dài nói: “Phương Phú, không được vô lễ. Bản quan đã dạy ngươi thế nào hả? Bản quan làm quan thanh liêm, hai bàn tay trắng, yêu dân như con, đoán án như thần, thân phận thể diện thế nào mà có tùy tùng vô lễ thế chứ? Sao ngươi có thể làm mất mặt ta đến vậy? Ngươi nhìn hoa dung nguyệt mạo của vị tiểu thư này mà xem, không phải là thiên kim tiểu thư thì cũng là minh châu trên tay bậc đại gia, cổ nhân nói cấm có sai, thượng thiên nhược thủy, chính là nói những thiện nhân thượng đẳng đều là nữ tử thanh tú như nước. Vị tiểu thư này đã thiện đến tận cùng, cứ như bản quan nói chuyện mà cũng phải khách khí đến ba phần, ngươi làm sao có thể đường đột như thế chứ?”
Những lời này nữa hiểu nửa không, lại cố làm ra vẻ cường điệu, làm mọi người nghe mà lạnh cả sống lưng, lập tức cảm thấy gương mặt trắng ệch của hắn trở nên giống như quả thị bị sương thụ giáng xuống, đáng ghét một cách đặc biệt.
Đường Tụ Nhi tức giận phừng phừng, đang định bổ tới thì Lan Ba đã lạnh lùng cất tiếng: “Phương đại nhân đến thật không khéo, con thuyền này đã có người thuê mất rồi, mời đại nhân trở về đi!”
Phương Thiên Tùy không hề để ý nói: “Bản quan đang vội ra biển, đồng hành với họ cũng không ngại gì”. Vừa nói vừa đảo mắt nhìn sang phía Đường Tụ Nhi, sau đó dừng lại trên người Tương Tư và Bộ Tiểu Loan một lúc thật lâu, cười cười nói: “Thật đúng là nước xanh như ngọc, sâu đến tận đáy. Ha ha ha…” Nghe mà chúng nhân đều thấy rợn hết cả người.
Lan Ba nói: “Phương đại nhân đợi thêm mấy ngày nữa rồi đi, tiểu thuyền đã chật khách rồi.”
Phương Thiên Tùy đung đưa cây quạt, mỉm cười nói: “Bản quan chịu chật một chút cũng được…” Đột nhiên hắn gập mạnh cây quạt lại, trầm giọng nói: “Vị cô nương này không cần phải giấu ta, đây là Đại Uy Thiên Triêu hiệu, là con thuyền lớn nhất trong thuyền đội của Trịnh Hòa, chở được một vạn người, lẽ nào lại sợ có thêm vài người chúng ta? Không ngại nói thực cho cô nương biết, bản quan lần này có việc gấp phải ra biển, một là phải đến nhậm chức, lệnh của thiên tử, lời mời của vạn dân, đều không phải trò đùa con trẻ. Ngoài ra còn phải chở một số thổ sản của nghĩa phụ Đại học sĩ Nghiêm Tung Nghiêm đại nhân tặng về Hải Nam, đồ tuy không nhiều, nhưng là tấm lòng của nghĩa phụ đại nhân. Phương mỗ có quân mệnh, phụ mệnh tại thân, ngàn vạn lần không dám trễ nãi. Chỉ cần có thể đến Hải Nam an toàn, bản quan xin trả một vạn lượng bạch ngân để cảm tạ.”
Đường Tụ Nhi ngắt lời nói: “Một vạn lượng thì đáng gì chứ?”
Cặp mắt nhỏ xíu của Phương Thiên Tùy híp lại thêm một chút: “Một vạn lượng lẽ nào còn ít?”
Đường Tụ Nhi “hứ” nhẹ một tiếng: “Số thổ sản đó của Phương đại nhân tính rẻ cũng phải bảy trăm vạn lượng trở lên. Nếu hành tung của đại nhân đây bị Oa khấu phát giác, tự nhiên sẽ là đa hung cát thiểu, nhưng nếu trước khi chúng động thủ mà đáp thuyền ra biển, may ra lại có thể thoát được kiếp nạn. Chuyện ngon ăn như vậy, một vạn lượng hình như là hơi ít thì phải?”
Phương Thiên Tùy chăm chú nhìn Đường Tụ Nhi, hàng lông mi dài khẽ động đậy, lạnh lùng nói: “Cô nương khẩu khí thật lớn. Có điều giả như bản quan cho cô nương biết, nếu bản quan không có trên thuyền, con thuyền này trong một tháng tới đừng hòng ra biển được, cô nương có tin hay không?”
Chúng nhân đều không khỏi trầm xuống. Bè đảng của Nghiêm Tung lũng loạn triều cương hơn hai mươi năm nay, bè cánh ở khắp thiên hạ, một Lưu gia cảng nhỏ bé sao có thể là ngoại lệ, nếu làm họ Phương này động nộ, Đại Uy Thiên Triêu hiệu chỉ sợ khó mà rời khỏi Lưu gia cảng này mất.
Đường Tụ Nhi cười lạnh nhìn ra ngoài cửa: “Giỏi thay một vị Phương đại nhân thủ đoạn hơn người, chỉ là cây lớn sắp đổ tới nơi rồi, không biết đám hầu tử hầu tôn trên đó còn phong quang được mấy ngày nữa?”
Phương Thiên Tùy sa sầm nét mặt, ánh mắt sắc như dao liếc sang phía Đường Tụ Nhi và Tạ Sam đứng cạnh nàng một lúc lâu, cuối cùng cười lên hăng hắc nói: “Được, cứ chờ mà xem! Dứt lời liền phất tay đi thẳng ra ngoài.”
“Phương đại nhân xin dừng bước!” Trác Vương Tôn chợt lên tiếng: “Nếu Phương đại nhân muốn ngồi thuyền này ra biển cũng không phải không thể.”
Phương Thiên Tùy quay đầu, trên mặt đã đổi một nụ cười giả lả: “Vị công tử này là…”
Trác Vương Tôn đáp: “Tại hạ Úc Thanh Dương.”
Phương Thiên Tùy nghĩ ngợi giây lát, lấy tay gõ lên trán rồi kinh ngạc reo lên: “À, thì ra là công tử của Úc gia ở Giang Nam, nói ra thì chủ tọa ân sư của ta và lệnh tôn đại nhân đều là Trương thái phó, cũng có thể nói là có nghĩa đồng môn, Phương mỗ mặt dày gọi Úc công tử một tiếng thế điệt vậy. Có điều gần đây công sự bận rộng, hai nhà cũng sơ hốt qua lại, xin nhờ thế điệt trở về thay ta biểu thị tấm lòng này với lệnh tôn đại nhân.”
Trác Vương Tôn cười nhạt nói: “Không dám.” Kế đó liền quay sang hỏi Lan Ba: “Trên thuyền còn đủ phòng không?”
Lan Ba cung kính trả lời: “Trên thuyền tổng cộng có mười bốn gian phòng thượng đẳng, Thiên tự và Địa tự có ba phòng, Huyền tự và Hoàng tự có bốn phòng.”
Trác Vương Tôn gật đầu: “Vậy phiền cô nương sắp xếp giúp.”
Lan Ba cúi đầu nói: “Vâng. Úc công tử là thuyền chủ, mời người và hai vị tiểu thư hạ cố ở ba phòng chữ Thiên; Dương minh chủ cũng là quý khách của Lan Ba mời đến, mời ngài tới phòng chữ Địa số một; Lan Ba xin ở phòng chữ Huyền số một, cũng là gian phòng trước bình phong kia nếu trong hành trình mọi người cần gì, có thể tìm đến bất cứ lúc nào; nếu Đường tiểu thư và Tạ công tử cũng muốn cùng ra biển chuyến này, vậy thì hãy đến phòng chữ Huyền số ba và số bốn, hai phòng này ở sát cầu thang, đi ra sàn thuyền là tiện nhất; còn Phương đại nhân thì xin mời qua phòng chữ Hoàng số ba, bên cạnh có thang treo thông xuống lầu dưới, thủ hạ của ngài toàn bộ đều ở trong phòng nhị đẳng bên dưới.”
“Lan Ba tiểu thư thật là người tỉ mỉ, cả kẻ lăn lộn nửa đời trên biển như ta đây cũng chưa chắc có thể chu đáo đến vậy đâu.” Ngao Quảng cười hì hì chống trượng đi từ ngoài cửa vào: “Ta lớn tuổi rồi, cũng thích lúc nhàn rỗi có thể ra sàn thuyền hoạt động cho dãn gân cốt, xin tiểu thư sắp cho ta ở phòng chữ Hoàng số một bên cạnh cầu thang đi lên kia được không?”
Lan Ba khẽ chau mày hỏi: “Ông cũng đi ư?”
Ngao Quảng cười cười nói: “Gần đây mỡ béo của đám thương khách đều bị Oa khấu róc gần hết rồi, chuyện làm ăn đâm ra khó khăn lắm. Hiếm khi gặp được dịp trên thuyền toàn người lắm tiền nhiều của thế này, ta nghĩ đi nghĩ lại, thấy tốt nhất là nên liều cái mạng già đi theo chư vị một chuyến, nói gì thì nói cũng có thể kiếm chác chút mỡ thừa về nấu canh ăn dưỡng già.”
Trác Vương Tôn cười cười nói: “Ngao lão bản nếu chịu lấy mỡ béo trên người xuống nấu canh, chỉ sợ bách tính cả Thái Thương huyện không cần ăn thứ gì khác trong ba mươi năm mất… Có điều nếu để người khác nhìn thấy, e là sẽ ngỡ Lưu gia cảng xuất hiện trư tinh thì nguy.”
Ngao Quảng lúng túng cười đáp: “Úc công tử nói đùa rồi. Tuy Ngao mỗ có hơi tính toán chi li, nhưng gia nghiệp to lớn, chi tiêu cũng phải rộng rãi một chút. Lão khiếu năm nay đã sáu mươi ba tuổi rồi, lại có bảy đứa con trai, chín đứa con gái, hai mươi ba đứa cháu trai cháu gái, chẳng may có đứa lấy vợ gả chồng, sinh con đẻ cháu là phải mời hết thân bằng cố hữu bà con gần xa đến ăn tiệc. Mấy năm nay đã ăn đến sạch cửa sạch nhà rồi, lấy đâu ra mà nhiều mỡ béo như thế.”
Trác Vương Tôn bật cười: “Chỉ sợ Ngao lão bản ăn nhiều dầu mỡ quá lại muốn đổi khẩu vị thôi. Có điều Úc mỗ xưa nay là người keo kiệt, ta không có rau xanh củ quả gì cho Ngao lão bản đâu nhé.”
Ngao Quảng vội nói: “Công tử nói đùa rồi. Ngao mỗ nào dám lấy gì của công tử chứ? Phương đại nhân chẳng phải muốn trả công tử một vạn lượng tiền thuê thuyền đó sao, công tử là bậc giai khách, tự nhiên là không cần vướng bận những thứ phàm tục ấy, vậy chi tiêu mười ngày của lão khiếu này đành nhờ cả Phương đại nhân vậy thôi.”
Trác Vương Tôn bật cười: “Ngao lão bản quả không hổ là Hải Long Vương, cá tôm lớn nhỏ đều ăn được hết.”
Ngao Quảng mừng rỡ reo lên: “Nói như vậy là công tử đã đáp ứng rồi?”
Trác Vương Tôn chỉ mỉm cười.
Lan Ba thấp giọng nói: “Người đã đủ, vậy tối nay Lan Ba sẽ phân phó trù phòng chuẩn bị bữa tối cho chín vị khách nhân được chăng?”
Trác Vương Tôn khẽ mỉm cười, lắc đầu: “Mười vị!”
Chúng nhân đều ngây người, chỉ thấy Trác Vương Tôn đi tới trước mặt Tạ Sam, đưa tay gõ lên chiếc rương gỗ đỏ đặt cạnh họ Tạ: “Trời đã ngả bóng về Tây, dê bò cũng về chuồng, còn ngại gì mà vẫn trốn trong ấy?”
Tạ Sam và Đường Tụ Nhi đều ngẩn mặt ra, một lúc sau mới giật mình buột miệng thốt lên: “Huynh…huynh nói trong này có người?”
Trác Vương Tôn cười cười: “Có người. Nhưng không phải người bình thường.”
Tạ Sam và Đường Tụ Nhi tròn mắt lên nhìn nhau, sắc mặt như vẫn chưa thể tin tưởng – với võ công của hai người, không ngờ còn bị người ta lén chui vào trong hành lý tùy thân mà vẫn chưa hề hay biết hay sao?
Đường Tụ Nhi bước lên hai bước, cẩn thận quan sát chiếc khoá trên rương, rồi lắc đầu nghi hoặc nhìn Trác Vương Tôn: “Vậy ngươi nói trong này là người gì?”
Trác Vương Tôn mỉm cười: “Trốn trong hành lý của người khác còn có thể là người gì nữa?”
Đường Tụ Nhi trầm mặt, vung tay chém một chưởng vào rương gỗ, chiếc rương lập tức vỡ tan, kèm theo một tiếng “rắc”.
Một bóng đen đột nhiên từ đám gỗ vụn bật lên, làm chúng nhân giật mình lùi lại một bước. Bóng đen đó lộn nhào một cái, bắn vụt tới chiếc ghế cạnh đó như ánh chớp, nhưng cũng không vội vàng ngồi xuống ngay, mà lấy ra một chiếc khăn tay, cẩn thận lau chùi sạch sẽ, rồi mới nhẹ nhàng ngồi dựa hẳn vào thành ghế.
Cặp mắt Phương Thiên Tùy đứng cạnh đó chợt sáng bừng lên – bóng đen kia không ngờ lại là một nữ nhân.
Hiệp nữ trên giang hồ tuy nhiều, nhưng thân hình mềm nhũn như thế này thì quả thật cũng vô cùng hiếm gặp. Chỉ là cả thân thể ấy từ đầu đến chân đều bao bọc trong bộ dạ hành y đen tuyền, khiến họ Phương không khỏi xuýt xoa đáng tiếc.
Ánh mắt người kia lộ vẻ chán ghét, giơ tay phủi mạnh lên người mình, cơ hồ như muốn phẩy đi thứ gì không sạch sẽ vậy.
Đường Tụ Nhi không ngờ người này bị nhấc ra từ thùng hành lý của mình mà còn nghênh nghênh ngang ngang ngồi đó phủi bụi nữa. Nàng giận dữ bước lên một bước, đưa tay chỉ thẳng vào mũi đối phương nói: “Ngươi là ai?”
Hắc y nhân chẳng thèm ngẩng đầu lên đã đáp luôn: “Trộm.” Giọng nói khàn khàn trầm đục, hoàn toàn không hề tương xứng với thân hình tuyệt mỹ của nàng, chúng nhân nghe mà đều ngây người ra. Đường Tụ Nhi nghe nàng ta thản nhiên thừa nhận thế thì cũng ngớ ra, lại hỏi tiếp: “Trộm? Vậy ngươi ở trong hành lý của ta làm gì?”
Hắc y nhân lấy làm bực tức nói: “Trộm đương nhiên là phải ăn trộm rồi.”
Đường Tụ Nhi chỉ mấy mảnh gỗ vụn vung vãi nói: “Lễ vật ta mang về đều bị ngươi trộm cả rồi sao?”
Hắc y nhân lạnh lùng nói: “Ta vứt đi hết rồi. Ta làm trộm nhưng cũng có thân phận lắm, sao lại đi trộm những thứ dung tục ấy làm gì chứ?”
Đường Tụ Nhi tức đến run lên bần bật: “Vứt rồi? Tại sao ngươi lại vứt của ta đi?”
Hắc y nhân dường như chán không buồn trả lời nàng nữa, chỉ thản nhiên nói: “Sao ngươi không chọn cái rương to hơn một chút, có đồ của ngươi thì không có ta, có ta thì không có chúng, ngươi nói xem có đáng vứt không chứ?”
Đường Tụ Nhi chỉ tay ra cửa quát: “Lẽ nào ngươi không có chân, không biết tự đi vào hả?”
Hắc y nhân: “Làm trộm mà phải tự lết chân đi thì không phải đã trở thành thứ trộm ngu đần rồi sao?”
Đường Tụ Nhi tức đến nghiến răng kèn kẹt: “Được! Vậy ngươi lên thuyền này để trộm cái gì?”
Hắc y nhân đáp: “Tuy rằng đồ của ngươi không đáng cho ta trộm, nhưng của người khác thì không như vậy đâu.”
Đường Tụ Nhi nghiến răng nói: “Trộm mà cũng làm giá ghê nhỉ. Ngươi có biết ta thường đối xử với trộm như thế nào không?” Nàng ngưng lại một chút, rồi gằn giọng nói: “Cũng chỉ ghim lên người hắn mười mấy hạt thiết tật lê, rồi dùng gậy đánh cho một trận thôi.” Miệng nói tay đã đưa vào trong túi da hưu đeo bên hông.
Chợt nghe Trác Vương Tôn thở dài: “Đường đại tiểu thư tốt nhất khoan động thủ đã thì hơn.”
Đường Tụ Nhi liếc sang phía y một cái rồi nói: “Có câu Mạnh Thường kê minh cẩu đạo (1), chẳng lẽ Úc công tử đây cũng giống như vậy?”
Trác Vương Tôn chỉ cười cười: “Chuyện này thì không nói được. Chỉ là ám khí Đường gia tuy có lợi hại, nhưng chưa chắc đã đối phó nổi tên trộm này đâu.”
Đường Tụ Nhi ngờ vực nhìn Trác Vương Tôn: “Trộm gì mà lợi hại vậy chứ?”
Trác Vương Tôn điềm đạm ngâm lên: “Phong nguyệt thế gian vốn vô chủ, mượn tạm đem về không lưu dấu.”
Đường Tụ Nhi nghi nghi hoặc hoặc, rồi lại nhìn kĩ hắc y nhân ngồi trên ghế một lần nữa, buột miệng thốt lên: “Lẽ nào ả là Không Thiềm?”
Trác Vương Tôn chỉ cười cười không đáp. Ngao Quảng cũng chăm chú nhìn hắc y nhân, trầm ngâm nói: “Không Thiềm? Đúng vậy, vị này có lẽ chính là thiên hạ đệ nhất diệu thủ không không Thần Thâu Không Thiềm rồi!”
Mọi người lại được một phen giật mình.
Những người đứng trong sảnh này ai cũng là danh nhân, nhưng cũng không người nào dám đảm bảo danh khí mình lớn hơn Không Thiềm. Võ công của Không Thiềm không cao. Nàng ta nổi danh hoàn toàn là nhờ vào kỹ thuật tuyệt diệu của mình. Nghe đồn năm chín tuổi nàng ta đã từng một mình lẻn vào Đại Nội, lấy cắp thanh lễ kiếm cạnh giường Gia Tĩnh ngay đêm trước ngày điển tế lễ trời diễn ra.
Có điều tuy được gọi là thần thâu, nhưng nàng tuyệt đối không tham tiền tài. Có lẽ cả thiên hạ này cũng chỉ có mình nàng là trộm mà không ham tiền tài. Nàng chỉ thích có một loại duy nhất, chính là những thứ cổ quái, hơn nữa càng cổ quái lại càng tốt. Vì vậy những thứ nàng trộm về chẳng những là người khác không trộm được, mà người ta căn bản cũng không nghĩ đến sẽ trộm thứ đó về nữa.
Không Thiềm hành tẩu giang hồ được bao lâu thì không ai nói chắc được, có người bảo mười mấy năm, cũng có người bảo là mấy chục năm. Duy chỉ có một điều khẳng định là trong bao nhiêu năm ấy, Không Thiềm chỉ thất thủ có một lần. Đó là chuyện của mười năm trước, nàng lẻn vào Thanh Điểu đảo của Hoa Âm các định trộm đi nhân ngư Tinh Liên. Tuy là không thành công, nhưng cũng an toàn rời khỏi võ lâm cấm địa Hoa Âm các, năm đó nàng mới chỉ mười hai tuổi. Từ ấy trở đi, Không Thiềm liền trở thành một trong những người nổi tiếng nhất trên võ lâm.
Có điều Không Thiềm tính tình cô độc, không thân không hữu, người đã gặp nàng có thể nói đã ít lại càng thêm ít, lại càng hiếm người nghĩ nàng lại là một nữ nhân, mà còn rất có khả năng là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, càng có khả năng là một nữ nhân cực kỳ nhiều tiền nữa.
Vậy nên nét mặt Phương Thiên Tùy và Ngao Quảng đều hiện lên nụ cười giả lả, chỉ mình Đường Tụ Nhi là không cười nổi. Nàng hừ một tiếng nói: “Ả là Không Thiềm thì đã sao? Chẳng lẽ Đường Tụ Nhi ta sợ ả chắc?”
Trác Vương Tôn nói: “Đường đại tiểu thư đương nhiên là không sợ, có điều tuy Không Thiềm là trộm, nhưng lại là một tên nhã tặc, Đường tiểu thư cớ gì không nể mặt nàng ấy, để xem rốt cuộc nàng muốn trộm thứ gì, đây cũng là một chuyện vui vẻ trong chuyến hành trình trên biển này của chúng ta mà. Đường tiểu thư thấy thế nào?”
Phương Thiên Tùy đột nhiên sực nhớ ra gì đó, vội nói: “Chuyện này… thế điệt, ở đây chỉ sợ không tiện cho Không Thiềm tiểu thư triển hiện thân thủ.”
Trác Vương Tôn cười cười đáp: “Phương đại nhân yên tâm, nếu vị cô nương này mà là Không Thiềm thì nàng ấy quyết không đụng đến số “thổ sản” kia của ngài đâu!”
Đường Tụ Nhi phản đối: “Vậy còn lễ vật của ta thì sao?”
Trác Vương Tôn liền hỏi: “Không biết số lễ vật kia của Đường đại tiểu thư có bằng tiền ngồi thuyền của hai vị không?”
Đường Tụ Nhi ngây người một lúc, rồi cao giọng nói: “Ngươi dám uy hiếp ta? Ngươi tưởng rằng ngươi là chủ thuyền thì có thể uy hiếp chúng ta à?”
Trác Vương Tôn chỉ cười xòa: “Không dám, nếu Đường đại tiểu thư còn muốn ngồi thuyền của ta, thì một chút thể diện này tốt nhất vẫn nên để lại cho Úc mỗ thì hơn.”
Không đợi Đường Tụ Nhi kịp lên tiếng, Lan Ba đã cướp lời: “Không Thiềm cô nương, mời cô đến phòng cạnh phòng chữ Hoàng số ba Phương đại nhân nghỉ ngơi được không?”
Không Thiềm liếc nhìn chúng nhân một cái, rồi nói: “Cho ta một gian phòng sạch sẽ, ta không muốn ở sát vách bất kì tên nam nhân nào cả.”
Lan Ba liền nói: “Vậy thì chỉ còn phòng chữ Huyền số hai thôi, bên phải là phòng của ta, có điều bên trái lại là phòng của Đường đại tiểu thư…”
Không Thiềm phất tay: “Vậy cũng không sao.” Dứt lời liền không đợi Lan Ba dẫn dường đã tự lên lầu.
Đường Tụ Nhi quay đầu lại lạnh lùng nhìn Trác Vương Tôn nói: “Úc Thanh Dương, đợi ta thu thập lũ hải tặc kia rồi sẽ tính sổ với ngươi.”
Lúc này bên ngoài khoang thuyền vang lên một tiếng còi dài – Đại Uy Thiên Triêu hiệu trải qua giấc ngủ dài cả trăm năm, cuối cùng đã một lần nữa giương buồm ra khơi.
Chú thích:
1.Trong Sử ký có ghi: Mạnh Thường Quân khi sang sứ nước Tần, đã nhờ một môn khách giả làm chó sủa để trộm một áo hồ cừu tặng cho cơ thiếp của Tần Vương, rồi lại nhờ một người khác giả tiếng gà gáy mà thành công vượt ải Hàm Cốc, trở về nước Tề an toàn. Sau này “kê minh cẩu đạo” thường được dùng để chỉ những hành vi không quang minh chính đại.