Tác giả: Y Đình Mạt Đồng
Edit+beta: Diệp Hạ
Đứng ở cửa quán bar do dự một hồi lâu, Diệp Đàm cắn chặt răng, xoay người đi về hướng hội quán đối diện. Truyện Full
Người phục vụ ở cửa cản đường cậu "Tiên sinh, mời ngài đưa thẻ hội viên."
Người phục vụ dùng từ, ngữ khí đều thật tôn kính, nhưng trong mắt lại là khinh thường, hiển nhiên cảm thấy cậu là người không có khả năng có thẻ hội viên.
"Tôi......" Diệp Đàm có chút hoảng loạn, cậu không biết nơi này cư nhiên phải dùng thẻ hội viên.
Phục vụ tựa hồ muốn kích thích cậu một phen, muốn thể hiện mình ưu việt, "Nơi này của chúng tôi là hội quán, không có thẻ hội viên không cho vào."
Diệp Đàm hít vào một hơi, đôi mắt có chút đỏ, bản thân rơi vào tình trạng này, đã chuẩn bị tâm lý kĩ càng, lại đột nhiên phát hiện mình căn bản không vào được cái cửa kia.
Lúc Diệp Đàm nghĩ phải rời khỏi, một người trẻ tuổi mặc tây trang, tóc xử lý không chút cẩu thả từ bên trong đi ra, trước ngực là carvat hàng hiệu, chữ tiếng Anh làm Diệp Đàm có chút nhận không ra là có ý gì.
"Chào cậu." Đối phương cười chào hỏi với cậu.
Không nghĩ tới đối phương cư nhiên sẽ nói tiếng Trung, Diệp Đàm kinh ngạc, đồng thời cũng ở chỗ này tìm được một chút an ủi, "Ngài......Chào ngài."
Đối phương tự giới thiệu nói: "Tôi tên Danny, là giám đốc nơi này. Vừa rồi thấy cậu muốn đi vào, là có chuyện gì sao?"
"Tôi......" Môi Diệp Đàm run run, "Tôi có thể nói chuyện với ngài ở chỗ khác không?"
"Đương nhiên, mời vào." Danny làm một tư thế mời.
Diệp Đàm rốt cuộc rảo bước tiến vào hội quán này.
Bên trong hội quán cũng không xa hoa lắm, không ngợp trong vàng son, nhưng hết thảy đều sạch sẽ, làm người học mỹ thuật, Diệp Đàm có thể khẳng định, sắc thái vận dụng, đồ vật bài trí đều là người chuyên nghiệp thiết kế, cho nên nhìn cực kỳ thoải mái, cũng cực kỳ hài hòa.
Tới bên sô pha ngồi xuống, Danny nói: "Cậu cũng ngồi."
Diệp Đàm máy móc ngồi đối diện hắn, mặc dù trang trí nhìn rất bình thường, nhưng Diệp Đàm vẫn cảm thấy khí tràng của nơi này mang cho cậu áp lực cực lớn.
"Cậu có chuyện gì có thể nói thẳng." Danny nói.
Diệp Đàm nhìn nhìn xung quanh, không có những người khác, lưng ghế sô pha cao cao làm cậu có cảm giác an toàn, liền nói: "Tôi làm ở quán bar Doing đối diện, nghe giám đốc nói quý hội quán vẫn luôn vì một vị tiên sinh tìm người, tôi hiểu 'người' này làm cái gì, cũng không yêu cầu gì. Chỉ là hiện tại tôi có nhu cầu cấp bách cần một số tiền để chữa bệnh cho người nhà, thật sự là không còn biện pháp khác, chợt nghĩ đến đây, liền muốn đến thử xem."
Danny nhướn* lông mày, "Thoạt nhìn cậu vẫn là học sinh."
(nhướn hay là nhướng dzạy mọi nguoiiii)
Kỳ thật hắn ở bên trong nhìn thấy Diệp Đàm liền cảm thấy vị kia sẽ thích, diện mạo Châu Á không gặp nhiều lắm, cho nên mới ra cửa.
"Đúng, nhưng tôi không thể nói cho trường học. Nếu chuyện này bị trường học biết, tôi sẽ bị khai trừ." Diệp Đàm không biết quy định của trường học đối với trao đổi sinh là như thế nào, nhưng trường trước kia của cậu rất nghiêm khắc với lưu học sinh và trao đổi sinh.
Danny cười ôn hoà, "Không nói gạt cậu, hội quán của chúng tôi đích xác phụ trách vì vị tiên sinh kia tìm tình nhân thích hợp, nhưng thân phận vị tiên sinh kia, chúng tôi một chút cũng không dám qua loa, cho nên nếu không phải hoàn toàn hiểu biết cậu, thì không có khả năng đưa cậu tới trước mặt vị tiên sinh kia, dù sao chúng ta đều muốn sống, đúng không?"
Mạng sống? Diệp Đàm đột nhiên cảm thấy vị tiên sinh kia tựa hồ không đơn giản như cậu tưởng.
Thấy mắt cậu mang kinh ngạc, Danny đã duyệt vô số người mỉm cười nói: "Kỳ thật cũng không cần lo lắng. Nói thật, ở bên này rất khó có thể tìm được nam hài tử mang diện mạo phương đông, nghĩ là tiên sinh sẽ thích. Nhưng mà, khó có thể nói trước được, nên tôi cũng sẽ kiểm tra không ít. Đương nhiên, chúng tôi cùng tiên sinh đều không thích miễn cưỡng, cậu nếu là không xác định, có thể trở về suy xét mấy ngày. Nhưng hiện tại cái khó chính là, bên người tiên sinh vừa lúc thiếu người, cậu nếu không nhanh lên, khi nào mới có thể nữa thì khó nói."
Diệp Đàm do dự, cậu muốn tiền, chẳng khác nào dùng tư liệu của mình trao đổi, mà cậu cũng sẽ tùy thời bị khai trừ. Nhưng nếu cậu không đồng ý, có thể giữ được việc học, còn tính mạng của em trai thì sao?
Danny cũng không thúc giục, dù bận vẫn ung dung ngồi ở chỗ kia.
Giữa việc học cùng tính mạng của em trai, cuối cùng Diệp Đàm không ngoài ý muốn lựa chọn em trai.
"Tôi thật sự rất cần một số tiền, tôi cũng có thể dùng việc học làm tiền đặt cược. Nhưng, tôi cần biết nếu tôi theo vị tiên sinh này, nhanh nhất có thể lấy được bao nhiêu tiền?"
Diệp Đàm coi trọng tiền như vậy, nhưng thật ra lại làm Danny yên tâm không ít.
Danny nói: "Dựa vào những trường hợp trước đây, ba vạn mỹ kim(30.000 USD) là thấp nhất."
Ba vạn mỹ kim? Vậy hẳn là gần hai mươi vạn(200.000) nhân dân tệ, tạm thời hòa hoãn kinh tế trong nhà một chút, cho em trai trị liệu bước đầu, hẳn là còn có thể.
Diệp Đàm lập tức nói: "Được, tôi cần làm gì?"
Danny cười cười, nói: "Theo tôi đến văn phòng kí hợp đồng đi, sau đó chụp mấy tấm ảnh, là cho tiên sinh xem. Nếu các phương diện khác cũng không có vấn đề gì, tiên sinh cũng thích, tôi sẽ gọi điện thoại báo cậu biết."
"Được......" Còn muốn chụp ảnh, thật sự giống như đưa nhược điểm vào trong tay đối phương.
Danny biết Diệp Đàm đang lo lắng cái gì, mỉm cười nói: "Yên tâm, chúng tôi muốn cái này cũng không phải vì làm cậu thôi học, mà là cho mình một chút bảo đảm. Cậu nên biết, người tiếp cận tiên sinh cũng không phải đều có mục đích đơn thuần. Chờ tiên sinh thả cậu đi rồi, cậu không ám sát tiên sinh, hoặc là cố ý tiết lộ hành tung tiên sinh, những tư liệu này sẽ trả hết cho cậu, ảnh chụp cũng sẽ xoá bỏ mặt cậu. Tôi cho rằng cậu hẳn nên tín nhiệm chúng tôi, ở trong tay chúng tôi, không thể xảy ra bất luận chuyện gì."
Đã biết mục đích muốn những tư liệu đó, Diệp Đàm đột nhiên liền an tâm rồi, "Được, tôi đã biết."
Ba ngày sau, Diệp Đàm nhận được điện thoại của Danny, nói cậu ba giờ chiều ngày mai đến hội quán, tiên sinh muốn gặp cậu.
Đó là lần đầu tiên Diệp Đàm nhìn thấy Cung Thiếu Đường, Cung Thiếu Đường đại khái là nam nhân đẹp trai nhất cậu gặp qua, bên ngoài có ưu thế con lai, nhưng mặt không chút biểu cảm cũng thật sự làm người ta rất có cảm giác cách xa. Cậu không biết tuổi trẻ, đẹp trai, lại nhiều tiền Cung Thiếu Đường vì sao muốn thường xuyên đổi tình nhân, hoặc là nói, vì sao lại yêu cầu Danny thay hắn tìm người.
"Ngài...... Chào Ngài."
Cung Thiếu Đường hơi hơi gật đầu.
Danny ở một bên nói với Diệp Đàm: "Ngồi đi."
Diệp Đàm theo lời ngồi xuống.
Danny nói: "Vị này chính là Cung tiên sinh, Cung tiên sinh đối với cậu khá vừa lòng, hôm nay để cậu tới gặp, là muốn nhìn xem những mặt khác có thích hợp hay không."
Trừ bỏ bề ngoài, còn có khí chất, cảm giác đều rất quan trọng. Ảnh chụp chỉ biểu hiện một mặt.
Diệp Đàm an tĩnh ngồi ở chỗ kia, hiện tại cũng không cần cậu nói gì.
Cung Thiếu Đường nhìn nhìn Diệp Đàm, sau đó hướng Danny gật gật đầu. Danny đứng dậy đưa hắn đi, sau đó trở lại bên người Diệp Đàm.
"Cung tiên sinh rất vừa lòng với cậu. Nhưng có chuyện tôi cần nói với cậu trước."
Diệp Đàm nghiêm túc mà nhìn hắn.
Danny mỉm cười nói: "Cung tiên sinh thích nam hài tử thức thời, đương nhiên, công phu trên giường cũng không thể quá kém. Cho nên nếu cậu muốn cùng Cung tiên sinh, sẽ có người chuyên môn tiến hành dạy dỗ cậu. Đương nhiên, bọn họ sẽ không làm chuyện vượt rào, chỉ là có thể làm Cung tiên sinh bớt chút công phu."
Danny đem tài liệu đưa tới trước mặt Diệp Đàm, "Cái này cậu có thể tự mình quyết định, nếu cậu đồng ý, chúng ta có thể lập tức bắt đầu, một tuần sau, cậu có thể đến bên người Cung tiên sinh. Nếu cậu không muốn, đây là tư liệu lúc trước cậu điền và ổ cứng chứa ảnh chụp, cậu có thể mang chúng đi. Chúng tôi cũng tuyệt đối sẽ không lộ ra ngoài nửa câu, càng sẽ không quấy rầy sinh hoạt của cậu."
"À, đúng rồi. Đối với việc nhà cậu đang thiếu tiền, tôi đã nói với Cung tiên sinh. Cung tiên sinh nói, nếu cậu đồng ý, có thể cho cậu năm vạn đôla trước."
Năm vạn đôla?! Vậy có thể đổi cho em trai một bệnh viện kỹ thuật tốt hơn! Đãi ngộ kiểu này Diệp Đàm không có lý do gì không đáp ứng, mà năm vạn đôla kia có thể nói là tạm thời cứu mạng em trai cậu.
"Được, tôi đồng ý." Diệp Đàm nói.
Danny cười, "Được, tôi sẽ căn cứ theo thời gian của cậu mà sắp xếp, sẽ không phiền đến thời gian cậu đi học."
"Được."
Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn đã xem!