Hồ Yêu Tiểu Bao Tử Nan Dưỡng

Chương 59




Tác giả: Tinh Như Hứa

Edit & Beta: Tiểu Bao Tử

Đầu tháng tư, gió xuân thổi qua Giang Nam xanh tươi, vạn vật sống lại, chim én ngậm bùn, muôn hoa đua thắm khoe hồng.

Giang Nam lúc này không thể nghi ngờ là đẹp nhất, chẳng những có thể hấp dẫn vô số văn nhân mặc khách vì nó viết thơ vẽ tranh, mà còn có thể xoa dịu tâm trạng của những người đang chán nản và mệt mỏi.

Ví như Lục Tiểu Phụng.

Sau án Ngân câu đổ phường, trước đó không lâu hắn lại bưng lên vụ U Linh sơn trang. Đến nước này cho dù là Lục Tiểu Phụng sinh lực dồi dào cũng cảm thấy hơi chán ghét giang hồ.

Hắn không rõ tại sao phiền phức luôn thích tìm đến hắn, cũng như hắn không hiểu nổi cớ gì đằng sau mỗi cọc rắc rối đều có bóng dáng của bằng hữu mình.

May mà không phải bằng hữu nào cũng vậy. Ít nhất hắn vẫn có một người bạn thân, chẳng sợ hắn bị nhiều bằng hữu phản bội, chỉ cần vừa nghĩ đến người này, hắn vĩnh viễn sẽ không thất vọng về hai chữ "Bằng hữu".

Lục Tiểu Phụng thích Giang Nam, bởi vì nơi đây phồn hoa và đa tình, cảnh đẹp người càng đẹp, là nơi dịu dàng mà tất cả lãng tử ngày nhớ đêm thương. Nhưng nó không thể so với tiểu lâu trước mặt, cùng với vị công tử ôn nhã được hoa tươi vây quanh trên lầu đang nhìn sang hắn.

Đúng vậy, nhìn.

Hắn đứng ở cửa tiểu lâu từ xa đối mặt với Hoa Mãn Lâu trên lầu hai, cặp mắt ấy sáng ngời giống mặt hồ được bao phủ bởi ánh sáng mặt trời, trong vắt mang theo hơi ấm dịu dàng, như có thể rửa sạch mọi u ám trên thế gian.

Lục Tiểu Phụng làm bạn với Hoa Mãn Lâu gần hai mươi năm, hắn từng nghĩ nếu đối phương không bị mù sẽ có được đôi mắt thế nào, những gì thấy được hôm nay giống hệt suy nghĩ lúc đầu của hắn.

Khói mù trong lòng hắn lập tức bị cuốn đi.

Hắn nhướng mày, lộ ra nụ cười phong lưu bất kham theo thói quen, vẫy tay với người trên lầu.

Hoa Mãn Lâu cũng cười.

Lục Tiểu Phụng bước chân nhẹ nhàng đi vào cửa, lập tức bị trăm hoa trong vườn làm loá mắt. Hắn cảm thấy nếu Giang Nam có mười phần sắc xuân, vậy Bách Hoa Lâu của Hoa Mãn Lâu có thể độc chiếm ba phần. Chỉ là năm nay hoa hình như nở tốt hơn năm trước, càng đẹp hơn, chỉ cần ngửi hương hoa thôi hắn đã thấy say như điếu đổ.

Chờ bước vào tiểu lâu hương hoa nồng đậm mới nhạt dần, thay vào đó là mùi thuốc hơi đắng đã quanh quẩn trong tiểu lâu hơn mấy tháng.

Nghĩ đến nguyên nhân, lòng Lục Tiểu Phụng không khỏi có chút nặng nề.

Khi lên đến lầu hai, hắn thấy Hoa Mãn Lâu đang cầm ấm nước cẩn thận tưới cho một chậu hoa lan. Những chiếc lá mảnh mai của hoa lan xanh biêng biếc, ở giữa điểm xuyết vài nụ hoa chớm nở màu vàng nhạt, tràn đầy sức sống.

Lục Tiểu Phụng sờ râu, ho khan một tiếng: "Hoa Mãn Lâu, ngươi chiêu đãi bằng hữu vậy à, ta còn không quan trọng bằng chậu hoa?"

Hoa Mãn Lâu khẽ cười: "Bách Hoa Lâu của ta có chỗ nào ngươi không làm chủ được? Còn muốn ta chiêu đãi ngươi ư?"

"Được rồi." Lục Tiểu Phụng nở nụ cười xấu xa: "Nếu đã như vậy, dù ta uống hết sạch rượu ngon của ngươi, ngươi cũng sẽ không trách ta nhỉ."

Nụ cười Hoa Mãn Lâu mang theo chút bất lực: "Chỗ ta cất rượu ngon khi nào, dù ta có giấu cũng không thoát được cái mũi của ngươi."

Nghe vậy Lục Tiểu Phụng lộ ra vẻ rất đắc ý, dời mắt sang chậu hoa lan được Hoa Mãn Lâu tỉ mỉ che chở, càng nhìn càng cảm thấy quen thuộc: "Đây...... Chẳng lẽ là chậu Tô Kết tặng ngươi?"

"Đúng vậy." Hoa Mãn Lâu nhẹ nhàng mơn trớn lá hoa lan, vẻ mặt vừa dịu dàng vừa hơi âu sầu.

Lục Tiểu Phụng im lặng một lát, hỏi: "Hắn vẫn chưa tỉnh sao?"

Hoa Mãn Lâu gật đầu, sắc mặt buồn bã.

Lục Tiểu Phụng thấy y như vậy, trong lòng cũng không dễ chịu, nhân tiện nói: "Ta đi xem hắn."

"Được." Hoa Mãn Lâu đặt chậu lan ở nơi có ánh nắng tốt nhất, đưa Lục Tiểu Phụng vào phòng ngủ.

Cả phòng ngủ tràn ngập hương thuốc nồng đậm nhưng sạch sẽ sáng sủa, trên bàn còn có một bó hoa tươi đang nở rộ, sinh cơ dạt dào.

Tô Kết yên tĩnh nằm trên giường, cả người dường như đã ốm hơn, sắc mặt tái nhợt, vẫn không có huyết sắc. Nếu không phải lồng ngực hơi phập phồng, gần như khiến người ta khó có thể phân biệt người trên giường còn sống hay đã chết.

Anh đã hôn mê như vậy mấy tháng rồi.

Dáng vẻ tính mạng treo trên dây và yếu ớt ấy thật khiến người ta lo lắng, đối với Hoa Mãn Lâu mà nói cũng là một cực hình, chỉ là đến bây giờ bọn họ vẫn không biết nguyên nhân Tô Kết biến thành như vậy.

Lục Tiểu Phụng nhớ hôm đó trước khi Tô Kết ra ngoài vẫn khoẻ re, sau khi cầm đồ về mới xuất hiện khác thường, trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó đã xảy ra chuyện gì, tại sao vết thương của Tô Kết lại kỳ lạ đến thế?

Nói đúng hơn là, quỷ dị.

Lúc đó bọn họ phát hiện y phục Tô Kết thấm đẫm máu, song tìm khắp người không thấy một vết thương nào. Hơn nữa lục phủ ngũ tạng của anh đều vỡ nát, không có nhịp tim và mạch đập nhưng không thể tưởng tượng nổi vẫn còn một hơi thở.

Nếu không phải hắn và Hoa Mãn Lâu ngăn cản, Bình Nhất Chỉ hưng phấn đến mức suýt nữa đã cắt Tô Kết ra xem ngay tại chỗ.

Vả lại, Lục Tiểu Phụng nhìn Hoa Mãn Lâu, đôi mắt Hoa Mãn Lâu đột nhiên hồi phục thị lực tuyệt đối không thoát được liên can đến Tô Kết.

Bị thương nặng như vậy đổi thành ai cũng phải chết không thể nghi ngờ, nhưng mấy ngày sau anh bắt đầu từ từ cải thiện, chỉ là mạch tượng ngày càng kỳ lạ, khi có khi không khiến người ta khó mà hiểu được.

Nghĩ vậy Lục Tiểu Phụng hỏi Hoa Mãn Lâu: "Tình trạng gần đây của hắn có tốt hơn không?"

Ngoại trừ ngẫu nhiên thả lỏng một lát, Hoa Mãn Lâu gần như một tấc không rời canh giữ Tô Kết, đương nhiên biết rõ tình trạng của anh: "Mạch tượng tuy yếu nhưng đã ổn định, chỉ là......"

Y chần chờ một hồi, vẫn nói thật với Lục Tiểu Phụng: "Chỉ là cứ bảy ngày mạch tượng sẽ biến mất một lần."

Lục Tiểu Phụng sửng sốt một lúc, vẻ mặt hết sức phức tạp: "Hoa Mãn Lâu, ngươi có từng nghĩ đến hắn......"

Không phải người thường?

Hắn không nói ra nhưng hắn tin Hoa Mãn Lâu sẽ hiểu ý hắn.

Hoa Mãn Lâu quả nhiên hiểu được: "Ta biết."

Y thậm chí còn hiểu rõ điều đó hơn cả Lục Tiểu Phụng, bởi vì mấy ngày nay một số thứ khó tin sẽ thỉnh thoảng xuất hiện trong đầu y, vô duyên vô cớ và ngoài sức tưởng tượng của con người.

Do vậy, trong lòng y đã có suy đoán mơ hồ về nguyên nhân Tô Kết thành ra thế này, suy đoán ấy khiến y rung động, càng khiến y xúc động, đau lòng.

Y trả lời Lục Tiểu Phụng: "Mặc kệ hắn có lai lịch hay thân phận gì, ta cũng không để ý."

Chuyện tới bước này y còn để ý gì nữa chứ?

Lục Tiểu Phụng nghe được lời này bèn ngẩn ra, bởi vì đây thật sự không giống lời Hoa Mãn Lâu sẽ nói, khoảnh khắc này hắn mới ý thức được, Hoa Mãn Lâu thật sự đã yêu sâu đậm rồi.

Hắn không khỏi cảm thán: "Thường nói tình yêu có thể khiến người thông minh nhất biến thành kẻ ngốc, xem ra quả thật không giả."

Hoa Mãn Lâu nhìn Tô Kết, khẽ thở dài một tiếng: "Đích xác không giả."

Thật là ngốc.

Ngốc đến nỗi y không thể làm gì đối phương.

Tô Kết loáng thoáng nghe thấy bên cạnh có người nói chuyện nhưng ý thức của anh rất trầm, cơ thể rất nặng, như thể bị tảng đá ngàn cân đè lên chìm xuống biển sâu lạnh giá, đến ngón tay cũng khó mà nhúc nhích.

Mơ hồ nhận ra lúc này bản thân không có sức phản kháng, anh bắt đầu điên cuồng giãy giụa theo bản năng. Trong tình trạng mặc người ức hiếp không có khả năng đối phó nguy hiểm thế này, ở bất cứ thế giới nhiệm vụ nào cũng sẽ chết không có chỗ chôn!

Cơ thể không cách nào cựa quậy, anh huy động tinh thần lực đâm vào thức hải mình, dùng đau đớn đánh thức đại não. Khi ý thức ngày càng tỉnh táo, ngũ quan cũng khôi phục theo song thân thể vẫn không chịu nghe lời, vì thế anh đã quên kiềm chế, vô thức thả tinh thần lực ra dò xét hoàn cảnh xung quanh.

Hoa Mãn Lâu đang nói chuyện với Lục Tiểu Phụng đột ngột dừng lại nhìn về phía giường, Lục Tiểu Phụng cũng mờ mịt có cảm giác như đang bị người theo dõi.

Đang lúc hắn tưởng là ảo giác, lại thấy Hoa Mãn Lâu đi vài bước tới mép giường, hiếm khi lộ ra vẻ kích động nhưng động tác lại vô cùng dịu dàng, y chạm vào mặt Tô Kết, ôn nhu nói: "Tỉnh lại đi, Tô Kết."

Nghe được giọng nói đó, Tô Kết chỉ cảm thấy cực kỳ quen thuộc nhưng nhất thời không nhớ ra, vì thế tinh thần lực cuốn lấy người phát ra âm thanh, ngay lập tức thăm dò đối phương từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài.

Trên mặt Hoa Mãn Lâu chợt thoáng ửng hồng, y bất đắc dĩ gọi khẽ một tiếng: "Tô Kết."

Lời vừa dứt, tinh thần lực còn đang tuỳ ý dạo chơi trên người y thoáng chốc khựng lại, một lát sau nhanh chóng rụt về như bị bỏng khiến Hoa Mãn Lâu không nhịn được bật cười.

Thu tinh thần lực về xong Tô Kết đã triệt để tỉnh táo, nhưng anh do dự có nên tiếp tục giả chết không. Dù sao anh vừa mới thật sự "Phi lễ" đối phương, lúc này mở mắt ra có vẻ hơi ngượng ngùng.

"Ta biết ngươi tỉnh rồi." Giọng Hoa Mãn Lâu ẩn chứa ý cười nhàn nhạt và vui sướng.

Tiếp tục giả bộ nữa sẽ không thú vị, Tô Kết từ từ mở mắt ra đối diện với khuôn mặt tuấn tú ôn nhã của Hoa Mãn Lâu, rồi lập tức chú ý tới đôi mắt dịu dàng trong trẻo của đối phương.

Bên trong có bóng dáng của anh.

Tô Kết ngẩn ra, sau đó bị kinh hỉ thình lình xảy ra bao phủ: "Đôi mắt của ngươi......"

Anh chưa nói xong đã bị ôm chặt vào một vòng tay ấm áp.

Những lo lắng và hoảng sợ mấy tháng nay dường như đã tìm được lối thoát, nháy mắt vỡ đê, giọng Hoa Mãn Lâu cũng có chút run rẩy: "Ngươi không sao thì tốt."

Tim Tô Kết tức khắc sắp tan chảy, theo bản năng muốn vươn tay ôm lại nhưng phát hiện mình hoàn toàn mất năng lực khống chế cơ thể, giống như một người bị liệt nặng.

Hậu quả để lại có vẻ nghiêm trọng hơn dự kiến.

Nhưng mà đáng giá.

Anh chỉ có thể nhẹ giọng an ủi: "Yên tâm, ta thực sự không sao đâu."

Hoa Mãn Lâu hồi phục cảm xúc mới nhớ Lục Tiểu Phụng vẫn đang bên cạnh, quay đầu bèn thấy hắn đã rời đi từ lúc nào không hay.

Lục Tiểu Phụng là người thông minh, những người thông minh thường sẽ rất thức thời, vì vậy hắn lặng lẽ rời đi để lại không gian cho hai người trong phòng ngủ.

Khóe mắt Tô Kết liếc qua bó hoa tươi trên bàn, tức khắc ngây ngẩn cả người: "Ta ngủ lâu lắm sao?"

Hoa Mãn Lâu gật đầu: "Hơn bốn tháng."

"Ta thật sự không ngờ." Nhìn dáng vẻ Hoa Mãn Lâu gầy gò hơn rất nhiều, Tô Kết lập tức vừa áy náy vừa đau lòng, "Thật xin lỗi, khiến ngươi lo lắng lâu đến thế."

Lúc này anh hơi nhớ nhung Chủ Thần, chỉ cần không biến thành thi thể, bất kể vết thương gì chỉ cần dùng tích phân đi tắm ánh sáng chữa trị, lập tức đầy máu sống lại, dùng tốt hơn thuốc chữa bách bệnh luôn.

Hoa Mãn Lâu nghe giọng anh còn hơi khàn khàn, tri kỷ rót chén nước cho anh. Tô Kết nhìn cái chén đưa tới trước mặt, giương mắt nhìn y cười khổ: "Bây giờ cả người ta e rằng chỉ có đôi mắt và miệng có thể cử động."

Với trạng thái hiện tại của anh, dưới tình huống không dùng tinh thần lực ngay cả một người thường tay trói gà không chặt cũng có thể muốn gì làm nấy với anh. Hơn nữa trong thời gian tiếp theo nhu cầu tiêu thụ năng lượng của cơ thể sẽ tăng lên rất nhiều, tổng kết lại là --

Đáng thương, nhỏ yếu, nhưng có thể ăn.

Hơn nữa chỉ có thể áo tới duỗi tay cơm tới há mồm.

À không đúng, cả tay anh cũng không duỗi được.

Bây giờ ta có thể là một em bé to xác.

Tô Kết mặt không đổi sắc nghĩ.

Hoa Mãn Lâu nghe xong nhịn không được lo lắng nhíu mày, vươn tay kiểm tra mạch tượng của anh thêm lần nữa. Trong khoảng thời gian nọ hành động này đã làm thành thói quen, gần như cứ sau một hoặc hai canh giờ y sẽ bắt mạch cho Tô Kết, chỉ sợ tình huống của anh xuất hiện thay đổi không ngờ.

Ngược lại Tô Kết không ra vẻ lo âu gì cả, không ai hiểu rõ tình trạng cơ thể mình hơn anh, vì thế ung dung an ủi Hoa Mãn Lâu: "Không phải vấn đề lớn, chỉ là tạm thời thôi, từ từ sẽ hồi phục."

"Có phải bất cứ chuyện gì đối với ngươi đều không phải vấn đề lớn?" Hoa Mãn Lâu xụ mặt hỏi.

Y rất hiếm khi lộ ra nét mặt như vậy, bởi vì trên đời có quá ít chuyện có thể khiến y tức giận.

Y ngày ngày lo nghĩ, tim lúc nào cũng treo lên, nhưng đối phương lại phớt lờ cơ thể mình. Lúc trước khư khư cố chấp cứu y cũng thế, chẳng nói chẳng rằng, chỉ ngay cuối cùng hơi thở thoi thóp mới nói với y đừng lo lắng.

Dù Hoa Mãn Lâu có tốt tính đến đâu cũng khó mà kiềm chế.

Tô Kết vừa thấy vẻ mặt y đã cảm thấy chuyện không ổn rồi, lập tức dục vọng cầu sinh mạnh mẽ ho hai tiếng, suy yếu nói: "Hoa Mãn Lâu, ta muốn uống nước."

Nhìn thấy bộ dạng thảm thương hốc hác của anh, tim Hoa Mãn Lâu lập tức mềm nhũn. Y thở dài, kề sát cái chén bên môi Tô Kết, đút cho anh từng chút một.

Uống xong Tô Kết thấy nét mặt y đã bình phục, lúc này mới nói: "Không phải ta cậy mạnh, ta biết rất rõ tình trạng cơ thể mình, cho nên......"

Giọng anh trong ánh mắt Hoa Mãn Lâu càng ngày càng thấp.

Hoa Mãn Lâu nhẹ giọng nói: "Cho nên ngươi giao tim cho ta, bởi vì ngươi không phải người thường, sẽ không bởi vậy mà chết đúng không?"

Lượng tin tức trong lời y có hơi nhiều, Tô Kết ngốc một hồi mới phản ứng lại, anh kinh ngạc nói: "Ngươi biết tin này từ đâu?"

Hoa Mãn Lâu bình tĩnh chỉ vào ngực mình, trả lời: "Nó nói cho ta."

Tô Kết trầm tư một lát, bỗng nhiên cười: "Có lẽ ngươi có duyên với nó đi."

Có duyên?

Cách dùng từ vi diệu này khiến Hoa Mãn Lâu cảm thấy Tô Kết không phải đang nói đến một quả tim, mà là một món đồ.

Nhưng lời Tô Kết nói tiếp đó còn khiến y ngạc nhiên hơn.

Tô Kết: "Tuy nó thật sự được lấy ra từ ngực ta, nhưng vốn không phải đồ của ta."

Hoa Mãn Lâu nghe lời ấy không khỏi cảm thấy khiếp sợ: "...... Lời này có ý gì?"

Tô Kết thở dài: "Nói ra thì dài lắm, ba ngày ba đêm nói không hết được. Ngươi đến gần xíu, ta cho ngươi xem vài thứ rồi ngươi sẽ hiểu."

Hoa Mãn Lâu tiến lại gần anh hơn song Tô Kết lại nói: "Gần thêm chút."

Hoa Mãn Lâu lại gần thêm xíu.

"Gần thêm chút nữa."

"Gần thêm chút nữa."

Hoa Mãn Lâu: "......"

Cuối cùng trán hai người áp vào một chỗ, hơi thở tương giao, nhịp tim chồng lên nhau và bầu không khí tức khắc thêm vài phần ám muội.

Để che giấu sự hồi hộp bất ngờ nhảy ra, Tô Kết chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: "Hoa Mãn Lâu, ngươi thật đẹp."

Hoa Mãn Lâu: "......"

Y đột nhiên có xúc động muốn bịt cái miệng này bằng thứ gì đó.

Tô Kết đã nhắm hai mắt lại, ngay sau đó vô số hình ảnh ập vào tâm trí Hoa Mãn Lâu.