Tác giả: Tinh Như Hứa
Edit & Beta: Tiểu Bao Tử
Lâm Bình Chi tìm đến trưa mới giao mười chiếc lá tự nhận là đẹp nhất cho Tô Kết, Tô Kết nhìn thoáng qua rồi kẹp tất cả vào《 Liên Hoa bảo giám 》làm thành thẻ kẹp sách, tăng thêm vài phần thiên nhiên dã thú.
Nếu như vậy...... Chắc y sẽ thích nhỉ?
Có vào cửa tương tư, mới biết tương tư khổ.
Anh khẽ thở dài, chưa bao giờ biết thích một người lại là cảm giác khó mà dứt bỏ đến thế, dường như đã hơi hiểu được người mẹ phát điên vì yêu của anh.
Lâm Bình Chi nóng lòng cứu người, một đường khẩn cầu bọn họ tăng thêm tốc độ, mới mấy ngày đã tới Hành Sơn.
Hành Sơn không ngờ lại rất náo nhiệt, khách điếm nhà nào cũng chật ních. Nghe nói do Lưu Chính Phong phái Hành Sơn muốn rửa tay chậu vàng, mời rất nhiều hào kiệt võ lâm đến làm chứng.
Trời bắt đầu mưa, bọn họ vào một quán trà tạm lánh. Tô Kết gọi một ấm trà ngon thượng phẩm, chỉ uống một hớp liền cau mày đặt xuống.
Kém xa nhà Hoa Mãn Lâu.
Không đúng, sao lại nghĩ đến người đó......
Anh buộc mình chuyển lực chú ý lên mấy người đang thảo luận bát quái về Lưu Chính Phong cách đó không xa, lúc này Lâm Bình Chi chợt nói nhỏ: "Là bọn họ."
Tô Kết nhìn về phía y: "Hả?"
Lâm Bình Chi chỉ vào thiếu nữ thanh y cùng với lão già tóc bạc ngồi trên bàn bên cạnh, khẽ nói: "Bọn họ là nữ nhân bán rượu và lão bản."
Tô Kết nhìn lướt qua, chỉ thấy ngoài hai người Lâm Bình Chi đề cập, trên bàn còn có bảy nam tử. Mấy người họ dùng xưng hô sư huynh muội, đang khí thế ngất trời đàm luận Đại sư huynh của họ.
Nói nói một hồi mấy người nói đến phái Thanh Thành và Tịch Tà kiếm pháp, thiếu nữ thanh y và lão già cũng kể việc mình biết được phái Thanh Thành mơ ước kiếm phổ Lâm gia rồi đặc biệt chạy tới xem náo nhiệt.
Đầu tiên bọn họ nói mình nhìn lén Lâm Bình Chi luyện kiếm thế nào, sau đó cười nhạo kiếm pháp của y khó coi. Tiếp theo bèn giả làm lão bản tửu quán và nữ nhân bán rượu, cười mắng Lâm Bình Chi là tên ăn chơi trác táng, đứa đần độn, vậy mà không biết người phái Thanh Thành mỗi ngày đều tới khách điếm này kề bên quan sát nhất cử nhất động của Lâm gia bọn họ, cuối cùng chỉ khi Lâm Bình Chi ra tay giúp đỡ thiếu nữ mới thờ ơ khen y một câu có khí phách.
Tô Kết nghiêng đầu nhìn mặt Lâm Bình Chi liền thấy thiếu niên xấu hổ không thôi.
Xấu hổ?!
Tiểu huynh đệ, chuyện gì xảy ra với ngươi thế này?
Nhưng thế vẫn chưa xong, buổi tối hôm đó hai người này cố ý chạy đến Lâm gia, nhìn người phái Thanh Thành lần lượt giết người làm thuê và tiêu đầu Lâm gia. Hơn nữa vẫn ngại không đủ, nhất định phải vô góp vui theo đuôi phái Thanh Thành mãi đến khi thấy một nhà ba người Lâm Bình Chi bị bắt lại.
Chuyện tốt duy nhất làm được là thiếu nữ đã trợ giúp Lâm Bình Chi chạy trốn, lý do: Việc này từ trên người ta mà ra, vì vậy không thể thấy chết không cứu.
Trong quá trình kể lại vụ việc, thỉnh thoảng có người chen vào một hai câu vui đùa khiến cả bàn cười nghiêng ngả, từ đầu đến cuối tràn ngập không khí vui vẻ.
Lâm Bình Chi vẻ mặt căm phẫn: "Thì ra phái Thanh Thành đã lên kế hoạch từ sớm rồi, dù ta có giết người kia hay không, bọn họ đều sẽ ra tay với Lâm gia ta!"
Tô Kết:???
Do trọng điểm của ta không đúng, hay trọng điểm của ngươi không đúng?
Tô Kết nhìn trái nhìn phải, một bên là tiểu ma đầu ý xấu đầy bụng âm hiểm xảo trá, một bên là tiểu bạch liên bị tát vào mặt còn có thể tự đi kiểm điểm......
Đây đúng là nhân gian khó khăn mà!
Dứt khoát để hai người này lấy độc trị độc.
Anh vỗ vỗ Long Tiểu Vân cũng đang dùng ánh mắt kỳ dị nhìn Lâm Bình Chi: "A Ngưu, dạy hắn.". Đam Mỹ Hài
Long Tiểu Vân lập tức ngầm hiểu, hắn suy nghĩ rồi nói: "Xin sư phụ hãy lùi lại."
Tô Kết lui về sau nhường đường, sau đó Long Tiểu Vân chợt đứng dậy bất ngờ lật tung cái bàn trước mặt!
Tiếng động lớn làm mọi người hoảng sợ, ánh mắt trong cả quán trà đều tập trung lại đây. Đa số người đang ngồi là người giang hồ, không ít người tính tình nóng nảy, ù ù cạc cạc bị kinh hãi, lập tức có người nhịn không được hung dữ chất vấn: "Đồ con rùa nhà ngươi đang làm gì vậy hả?"
Long Tiểu Vân chắp tay với gã nói: "Vị tiền bối này xin hãy bớt giận, do vãn bối vừa mới nghe được một thảm án khiến người giận sôi, thật sự khó nén lửa giận trong lòng nên mới thất thố."
Nói xong hắn lại ôm quyền với mọi người xung quanh: "Các vị anh hùng tiền bối, võ lâm hào kiệt đang ngồi ở đây. Hôm nay các vị hãy đưa ra phân xử, trên đời sao lại có kẻ nham hiểm độc ác đê tiện vô sỉ đến vậy!"
Tất cả mọi người bị hắn gợi lên lòng hiếu kỳ, không thèm so đo việc hắn vừa lật bàn, nhao nhao vểnh tai lên nghe.
Long Tiểu Vân vẻ mặt căng thẳng: "Chư vị tiền bối có biết chuyện Phúc Uy tiêu cục bị diệt môn trước đó vài ngày?"
Có người tức khắc trả lời: "Sao lại không biết, ngay cả phân cục các nơi đều bị phái Thanh Thành chiếm giữ chỉ trong một đêm. Chẳng qua đều do Thiếu tiêu đầu giết con trai độc nhất của Dư chưởng môn mới gây ra tai họa."
"Không sai, mặc dù tiêu diệt cả nhà có phần độc ác nhưng Dư chưởng môn lớn tuổi chỉ có một đứa con, vô duyên vô cớ bị người ta giết chết, há có thể không hận Lâm gia thấu xương?"
"Dư Nhân Ngạn vừa chết, Dư chưởng môn không người nối nghiệp."
Long Tiểu Vân cất cao giọng nói: "Xin các vị tiền bối ngẫm lại, Lâm gia mở tiêu cục nhiều năm, có thể xuôi gió xuôi nước đều nhờ mối quan hệ tốt với thế lực võ lâm khắp nơi. Vậy Lâm gia Thiếu tiêu đầu cớ sao lại đột nhiên giết con trai độc nhất của chưởng môn phái Thanh Thành không oán không thù với hắn?"
Mọi người nghĩ lại cũng cảm thấy rất có lý, vì thế hỏi: "Vậy trong đó có nguyên do gì?"
Long Tiểu Vân lòng đầy căm phẫn, tức giận nói: "Thiếu tiêu đầu Lâm gia thấy Dư Nhân Ngạn đùa giỡn một nữ nhân bán rượu trong tửu quán, bởi do nhìn không vừa mắt bênh vực lẽ phải. Kết quả chọc giận Dư Nhân Ngạn, hai người xảy ra tranh chấp. Thiếu tiêu đầu võ công bình thường, vốn không phải đối thủ của Dư Nhân Ngạn nhưng chẳng biết sao lại sẩy tay giết hắn."
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không ngờ còn có ẩn tình này.
"Nếu nói vậy, Lâm Thiếu tiêu đầu có một tấm lòng nghĩa hiệp."
"Dư Nhân Ngạn không phải người tốt."
"Cho dù là vậy, Dư chưởng môn cũng không có khả năng từ bỏ ý đồ."
Long Tiểu Vân đợi bọn họ thảo luận đủ rồi mới tiếp tục nói: "Thế nhưng Lâm Thiếu tiêu đầu không biết, nữ nhân bán rượu và lão bản tửu quán là một bọn, hai người không phải người thường không biết võ công mà là hai cao thủ võ lâm!"
Mọi người lập tức bị diễn biến quanh co làm kinh ngạc rồi, càng mong chờ chuyện tiếp theo nên cả quán trà đều yên tĩnh lại.
Long Tiểu Vân giọng nói trong trẻo, tròn vành rõ chữ khiến mỗi người trong quán trà đều có thể nghe rành mạch: "Hai người này không chỉ biết võ nghệ, hơn nữa đã sớm đến Lâm gia trước phái Thanh Thành, không chỉ cải trang thành nữ nhân bán rượu và lão bản chú ý mỗi cử chỉ hành động của Lâm gia, còn rình coi kiếm pháp Lâm gia."
Âm điệu của Long Tiểu Vân dần cao lên, như thể vô cùng phẫn nộ: "Ngày đó Dư Nhân Ngạn đùa giỡn nữ nhân bán rượu, nữ nhân bán rượu đó rõ ràng biết võ lại không phản kháng. Lâm Thiếu tiêu đầu vì cứu nàng gặp phải họa lớn, nào ngờ tối hôm đó hai người này lẻn vào Lâm gia, ngoảnh mặt làm thinh để Lâm gia bị phái Thanh Thành tàn sát. Tiếp đó lại một đường theo đuôi, cho đến khi thấy người Lâm gia bị phái Thanh Thành bắt lấy mới bỏ qua."
Trong quán trà tức khắc ồ lên.
"Chẳng lẽ hai người đó là kẻ thù của Lâm gia?"
"Vong ân phụ nghĩa, lòng lang dạ sói!"
"Tiểu nhân vô sỉ, hạng người xà chuột!"
Rầm --
Theo một tiếng vang lớn, thiếu nữ thanh y vỗ bàn đứng lên, chỉ vào Long Tiểu Vân mắng: "Ngươi ngậm máu phun người!"
Long Tiểu Vân cười khẩy: "Câu nào của ta ngậm máu phun người? Vị nữ hiệp phái Hoa Sơn đây...... Hay ta nên gọi ngươi là nữ nhân bán rượu?"
Bây giờ rất nhiều người nhịn không được đứng lên, dù sao hai người vô danh và đệ tử phái Hoa Sơn tiếng tăm lừng lẫy hoàn toàn khác xa nhau!
Nghe đứa trẻ này mới nói gì?
Rình coi võ học nhà khác!
Ra sức gây nên một thảm án diệt môn!
Đối với một nhà ân nhân thấy chết không cứu!
Quả thực phát rồ khiến người giận sôi!
Đây là đệ tử của danh môn đại phái? Là đệ tử do Quân Tử Kiếm Nhạc chưởng môn dạy ra?
Đối diện với ánh mắt khinh thường của mọi người, thiếu nữ tức đến toàn thân run lên, đảo mắt thì thấy Lâm Bình Chi vẻ mặt luống cuống ngồi đằng kia, lập tức rút kiếm chỉ vào y nói: "Hoá ra là ngươi, cái tên tiểu nhân đê tiện. Ta tốt bụng cứu ngươi, ngươi lại liên hợp với người khác bôi nhọ ta, bôi nhọ phái Hoa Sơn ta, hôm nay ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!"
Nói xong giận dữ đâm về phía Lâm Bình Chi, Tô Kết giơ tay dùng chung trà đỡ lấy một kiếm mềm như bông đó, nhướng mày cười nói: "Ngươi muốn giết người diệt khẩu trước mặt nhiều người vậy sao?"
"Tiểu sư muội!" Đúng lúc này mấy nam tử vây lại đây, lão già tóc bạc kéo thiếu nữ ra sau lưng mình, giọng điệu bình tĩnh nói: "Ta không biết các vị có quan hệ gì với phái Hoa Sơn ta, nhưng đệ tử Hoa Sơn ta từ trước đến nay quang minh lỗi lạc, tuyệt đối không làm chuyện thương thiên hại lí, càng không làm những hành động vong ân phụ nghĩa. Ngươi có thể hỏi vị Lâm Thiếu tiêu đầu bên cạnh ngươi, ai đã cứu hắn khỏi phái Thanh Thành?"
Mọi đường nhìn đều đổ dồn vào người Lâm Bình Chi, Lâm Bình Chi thành thật trả lời: "Là hai vị."
Nghe thấy đáp án này ánh mắt mọi người nhìn đệ tử phái Hoa Sơn tức khắc không còn sắc bén vậy nữa, nhìn về phía nhóm Long Tiểu Vân lại mang theo một tia nghi ngờ.
Long Tiểu Vân khẽ hỏi: "Thế đêm phái Thanh Thành diệt môn Lâm gia, tại sao các ngươi không cứu người? Chẳng lẽ cứu một Lâm Thiếu tiêu đầu đã sánh với mấy trăm mạng người Lâm gia?"
Lão già tóc bạc nét mặt tự nhiên trả lời: "Đêm đó Dư chưởng môn đích thân dẫn người tới, mặc dù ta với sư muội có võ nghệ trong người nhưng tuyệt đối không thể là đối thủ của Dư chưởng môn, chỉ có thể yên lặng đợi thời cơ, một mạch đi theo người phái Thanh Thành, cuối cùng tìm cách cứu Lâm Thiếu tiêu đầu."
Long Tiểu Vân cười: "Thì ra là thế, vậy bây giờ hai vị có nhiều đồng môn tương trợ, còn có sư trưởng trong sư môn chống lưng, chắc chắn đã không còn sợ Dư chưởng môn rồi nhỉ? Giờ đây song thân Lâm thiếu tiêu đầu còn nằm trong tay phái Thanh Thành, chư vị đều là danh môn cao đồ có tình có nghĩa, quang minh lỗi lạc, tri ân báo đáp, nói vậy tất nhiên sẽ không ngồi nhìn phụ mẫu của ân nhân bởi vì các vị gặp phải bất trắc đúng không?"
Long Tiểu Vân rốt cuộc cũng lấp đầy hố bằng nắm đất cuối cùng.
Người phái Hoa Sơn sắc mặt xanh mét.
Mặc dù bọn họ cũng rất chán ghét phái Thanh Thành nhưng chỉ dám ngấm ngầm nghị luận, ngoài mặt vẫn muốn giữ hoà khí. Nếu thật sự đi cứu phu thê Lâm Chấn Nam, chẳng phải đang công khai xé rách mặt với phái Thanh Thành? Nhưng nếu không cứu, mai sau phái Hoa Sơn làm sao ngẩng đầu trong giang hồ?
Thiếu nữ thanh y nhịn không được tức giận nói: "Dù không có chúng ta, phái Thanh Thành cũng --"
"Tiểu sư muội!"
Không đợi thiếu nữ nói xong lão già tóc bạc vội vàng ngắt lời nàng. Đúng, dù không có bọn họ Lâm gia cũng khó thoát kiếp nạn này, nhưng biết rõ người phái Thanh Thành xuống tay với Lâm gia, bọn họ còn cố tình chạy tới góp vui. Xong rồi chẳng những trở thành ngòi nổ khiến Lâm gia bị diệt còn thấy chết không cứu, thanh danh thể diện của danh môn chính phái bọn họ còn cần nữa không đây?
Huống hồ tiết lộ hành động diệt môn Lâm gia vì Tịch Tà Kiếm Phổ không khác mấy tà ma ngoại đạo của Dư Thương Hải, vậy khác gì xé rách mặt với phái Thanh Thành?
Phái Thanh Thành là tà ma ngoại đạo, phái Hoa Sơn qua lại thân thiết với phái Thanh Thành đã vậy còn là người biết chuyện thì sao?
Long Tiểu Vân không chỉ đưa bọn họ vào lửa, mà còn chặn toàn bộ đường lui.
Đang lúc người phái Hoa Sơn tiến thoái lưỡng nan, một nhóm ni cô đứng trước cửa quán trà, người cầm đầu hùng hổ quát vào trong: "Lệnh Hồ Xung, ra đây!"
Đệ tử Hoa Sơn ló đầu nhìn ra: "Là Định Dật sư thái phái Hằng Sơn."
Nhóm ni cô thấy bên trong không ai đi ra, dứt khoát tự mình đi vào, trông thấy tình huống giằng co giữa hai nhóm người thì sửng sốt: "Có chuyện gì vậy?"
Tô Kết lười cành mẹ đẻ cành con, đứng dậy thờ ơ nhìn bọn họ: "Chúng ta đi."
Long Tiểu Vân cười hì hì: "Vâng, sư phụ."
Tiếp đó trước khi đi cố ý dùng giọng toàn bộ quán trà đều có thể nghe thấy lớn tiếng nói: "Hai vị đại hiệp phái Hoa Sơn, cho dù hai vị không nhìn đến sự giúp đỡ lúc trước của Lâm Thiếu tiêu đầu, cũng phải nhìn vào mấy trăm mạng người ở Lâm gia, đừng quên bẩm báo sư trưởng trong sư môn cứu phu thê Lâm Chấn Nam ra đấy nhé!"
Đối diện với ánh mắt nghi ngờ của nhóm ni cô và chất vấn của Định Dật sư thái phái Hằng Sơn, đệ tử Hoa Sơn chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay vào bụng. Nào có nghĩ đến đi nhìn náo nhiệt có một lần lại gặp phải tai bay vạ gió thế này?
Tình cảnh này đúng là có một vạn cái miệng cũng nói không rõ.