Hồ Yêu Quyến Rũ Đoá Hoa Cao Ngạo

Chương 5




Nói rồi, Hồ Tử Thất kể lại mọi việc mình đã làm dưới trần gian cho Cửu Vĩ Hồ nghe.

Nghe xong, Cửu Vĩ Hồ lắc đầu nói: "Vậy là ngươi chỉ lúc thì dạo quanh làng quê xem dân cày cấy, khi lại tới nhà quyền quý ngó nghiêng, thế mà bảo là xuống trần gian ư?"

Hồ Tử Thất tò mò hỏi: "Vậy sao lại không phải? Từ nhà cao cửa rộng đến làng quê, ta đều đã qua một lượt rồi."

"Ngươi chỉ là đi qua loa thôi, chưa thực sự trải nghiệm sâu sắc, vì thế không thể thấu hiểu hết được."

Cửu Vĩ Hồ giải thích: "Khi xưa ta cũng giống ngươi, mãi không tu được chiếc đuôi thứ tám, cuối cùng phải xuống trần gian tìm một thư sinh nghèo để vượt qua tình kiếp, mới đột phá được cảnh giới."

Hồ Tử Thất thường nghe nói vượt qua tình kiếp sẽ giúp tu vi tiến triển nhanh chóng, trước đây không để tâm, nhưng bây giờ tu luyện đến mức bế tắc, y không khỏi tò mò hỏi: "Phải làm sao để vượt qua tình kiếp?"

"Mỗi người có cách vượt qua riêng." Cửu Vĩ Hồ ngừng một lúc, dường như nhớ lại chuyện cũ:

"Khi xưa, ta giả vờ bị đuối nước bên bờ sông, được thư sinh nghèo đó cứu, ta lấy cớ muốn báo ơn, nhưng thực ra là thấy vận khí của thư sinh đó thịnh vượng, muốn song tu để nâng cao tu vi. Ban đầu hắn cũng nghi ngờ sự xuất hiện của ta, nhưng vì ta quá đẹp nên đã đồng ý, sau đó chúng ta sống như vợ chồng một thời gian."

Hồ Tử Thất lại hỏi: “Rồi sau đó thế nào?”

Cửu Vĩ Hồ nói: “Rồi hắn đỗ Trạng Nguyên, cưới Công chúa, làm Phò mã, sau đó muốn tìm cách hại ta. Ta rơi lệ mà moi t.i.m hắn để kết thúc mối nợ này. Haizz, dù ta đã đạt được đạo hạnh, nhưng lại mất đi tình yêu, thật là tai họa triền miên.”

Hồ Tử Thất: … hoàn toàn không nghe thấy chút buồn bã nào, thậm chí còn nghi ngờ rằng Cửu Vĩ Hồ vốn dĩ đã nhìn thấy tên thư sinh kia tuy vận khí tốt nhưng lòng dạ xấu xa, cố tình giăng bẫy để hắn tự chui vào, khiến hắn phạm tội tày trời, thiên đạo không dung, để rồi Cửu Vĩ Hồ có thể thu hoạch vận khí của hắn mà không bị thiên lôi trừng phạt.

Làm hồ ly mà có mưu tính như thế, khác gì người!

Hồ Tử Thất lăn lộn chốn nhân gian, trở về núi, tạm nghỉ ngơi.

Núi rừng làm sao biết ngày tháng, y ngồi thiền chợp mắt một lát, bốn năm liền đã trôi qua.

Hồ Tử Thất tỉnh dậy, định tìm Cửu Vĩ Hồ để bàn thêm về cơ duyên, nào ngờ lại thấy Cửu Vĩ Hồ đang ngồi thiền nhập định trong động cây, không biết khi nào mới tỉnh lại.



Hồ Tử Thất quyết định xuống núi lần nữa, tự mình trải nghiệm cõi trần, mong có thể tìm được cơ duyên giúp bản thân tiến thêm một bước.

Trước đây, y đã du ngoạn nhân gian không ít, gặp biết bao người vật, nhưng lần này vừa mở mắt sau bốn năm ngủ say, người đầu tiên y nghĩ đến lại là Minh Tiên Tuyết.

“Hắn chắc đã mười sáu tuổi rồi.” Hồ Tử Thất thầm nghĩ: “Ở nhân gian, mười sáu tuổi đã là người lớn, có người còn thành gia lập thất, không biết cái bánh gạo đen nhân trắng nhà họ Minh ấy giờ thế nào rồi.”

Núi Hồ và kinh thành cách nhau khá xa, nhưng Hồ Tử Thất chỉ khẽ vung tay áo, mây lành đã đón y vượt qua nghìn dặm sông núi, đến kinh thành trong chớp mắt.

Hồ Tử Thất đáp xuống phủ Quế Vương, nhìn thấy phủ vẫn tráng lệ nguy nga như xưa.

Y cuộn bảy cái đuôi mềm mại lên, ngồi thu mình trên xà nhà quen thuộc, giương tai nghe ngóng.

Thấy Vương phi vẫn ở cùng Ngân Kiều, toàn thân áo gấm lụa là, dường như cuộc sống không tệ.

Hồ Tử Thất lấy làm lạ: Minh Tiên Tuyết, kẻ nham hiểm đó, chẳng lẽ không động đao kiếm nữa? Sao lại có thể để bọn họ sống tốt như vậy bao năm qua?

Vương phi cầm khăn tay, giận dữ nói:

“Minh Tiên Tuyết thật chẳng yên tâm chút nào, lại có được cơ hội diện kiến Thái hậu và Hoàng thượng, mượn cớ quý nhân tu hành Phật pháp mà được coi trọng. Giờ hắn thường xuyên có cơ hội vào cung, nếu thật sự được quý nhân sủng ái, chẳng phải sẽ đoạt mất tước vị của Thế tử sao?”

Ngân Kiều vội an ủi:

“Nương nương chớ lo lắng, Minh Tiên Tuyết vào cung giảng kinh cũng chỉ có danh thôi, hắn càng nổi tiếng với Phật pháp, càng chứng tỏ hắn đã là người ngoài cõi tục. Như vậy, hắn không còn hy vọng thừa kế Vương phủ, cũng chẳng thể thăng quan tiến chức, làm sao vượt qua Thế tử được? Đến lúc đó, chúng ta muốn xử lý hắn, chẳng phải dễ như trở bàn tay?”

“Nói thì dễ!” Vương phi lắc đầu:

“Mấy năm nay, chúng ta có lúc nào buông lỏng với hắn đâu? Minh Tiên Tuyết đúng là quỷ quái, bất kể chúng ta dùng cách gì, phái ai đối phó với hắn, kết cục đều là kẻ kia gặp bất trắc. Mỗi lần đều là người của chúng ta ra đi mà chẳng về. Chẳng lẽ hắn thật sự được Phật Tổ che chở, nên luôn gặp hung hóa cát?”



Hồ Tử Thất nghe tới đây, suýt bật cười thành tiếng: Vương phi này đầu óc kiểu gì vậy? Người của bà ta mỗi lần đi đều mất mạng, chẳng lẽ không nghi ngờ Minh Tiên Tuyết có gì đó quái lạ, sao lại nghĩ rằng hắn được thần Phật bảo hộ?

Người ta nói, một kẻ nếu kiên trì làm một việc trong suốt nhiều năm, kẻ đó sẽ thành bậc thầy trong việc ấy.

Xem ra, Vương phi nhất định đã thành bậc thầy trong việc gửi người cho Minh Tiên Tuyết lấy mạng.

Người c.h.ế.t nhiều quá, đầu óc bà ta cũng không còn minh mẫn nữa.

Hồ Tử Thất rời khỏi phủ, hóa thành hình người.

Hình người này không phải chỉ là giả thuật phù dung, mà là thân thể do y tu luyện ngàn năm mà thành, dung mạo vượt trội người thường, vừa mang nét thanh tú của hồ tộc, vừa có vẻ đẹp lấm tấm bụi trần. Vẻ đẹp ấy, dù ở tiên giới hay trần gian, đều vô cùng hiếm có.

Y lo sợ dung nhan này quá nổi bật, bèn khoác lên mình chiếc áo choàng che mặt, rồi ngồi xuống một quán trà ven đường.

Quán trà có vài ba người dân bản xứ đang ngồi uống trà tán gẫu, Hồ Tử Thất giả vờ là khách lạ, hỏi thăm: “Các vị có nghe nói đến Công tử Tiên Tuyết chăng?”

Lời vừa dứt, mọi người đã trầm trồ: “Ai mà không biết đến Công tử Tiên Tuyết chứ?”

Nói đến Công tử Tiên Tuyết, ai nấy đều không tiếc lời khen ngợi.

Thì ra, Minh Tiên Tuyết ở kinh thành đã trở thành nhân vật ai ai cũng biết, người người đều nói hắn diện mạo như thần tiên, phẩm hạnh xuất chúng, thương người nghèo khó, thường bố thí cháo cơm, phát y phục cho dân khổ, lại còn thường mời danh y khám bệnh từ thiện, phát thuốc miễn phí cho người không có tiền chữa trị, thật là một công tử nhân nghĩa số một.

Hồ Tử Thất nghe vậy, giả vờ trầm trồ: “Thật là có người tốt như vậy sao!”

Người xung quanh liên tục gật đầu: “Đúng thế, Công tử Tiên Tuyết quả là thần tiên hạ phàm.”

Vừa lúc ấy, từ đâu đó vọng lên tiếng hô lớn: “Công tử! Công tử Tiên Tuyết đến rồi!”

Nghe thấy vậy, mọi người đều nghển cổ ngóng trông.