Vương phi nghe lời ấy, bèn nhếch môi cười lạnh, nói:
“Ngươi không nghe nói Vương gia gần đây đã nói gì ư? Giờ đây, người chẳng còn để tâm tới Tiên Thịnh nữa, mà đang hết lòng đặt niềm tin lên Minh Tiên Tuyết. Người tuyệt đối sẽ không vì Tiên Thịnh mà làm tổn hại Minh Tiên Tuyết đâu.”
Nghe xong, Ngân Kiều cũng lộ vẻ bối rối, vì ở trong phủ, nàng tận mắt chứng kiến thế tử bệnh tật, dung nhan tàn phá, tính tình ngày càng tàn bạo, khiến Vương gia dần dần xa lánh hắn.
Ngân Kiều cố nở một nụ cười khó nhọc: “Vương phi, xin người đừng quá đau lòng. Biết đâu mọi chuyện vẫn còn xoay chuyển được, dù sao Vương gia cũng từng thương yêu thế tử mà.”
Vương phi nghe vậy, lắc đầu, đáp: “Ngân Kiều, Vương gia giờ còn để tâm đến chúng ta nữa đâu? Tấm lòng người đã hoàn toàn thiên vị Minh Tiên Tuyết rồi. Ta có tìm người nói chuyện cũng vô ích. Huống hồ, ta cũng không muốn đi cầu xin, chỉ sợ tự chuốc nhục vào thân. Nếu Vương gia thật lòng đối đãi, ta đâu đến nỗi phải chịu cảnh này?”
Dứt lời, mắt Vương phi chợt ngấn lệ, rơi xuống từng giọt lã chã.
Quả thật, Vương phi đã nghĩ chẳng sai chút nào.
Hiện giờ, Quế Vương thực sự càng lúc càng coi trọng Minh Tiên Tuyết, rốt cuộc Minh Tiên Tuyết và Minh Tiên Thịnh khác biệt tựa trời cao đất thấp. Chưa kể, Minh Tiên Thịnh bây giờ thân tàn sức kiệt, chẳng còn hữu dụng, Quế Vương đã xem Minh Tiên Tuyết là dòng m.á.u duy nhất của mình, quý trọng hắn như con ngươi trong mắt.
Sáng sớm hôm ấy, Quế Vương liền dẫn quản gia và tiểu đồng tới viện của Minh Tiên Tuyết.
Vừa thấy trong viện chẳng có mấy ai hầu hạ, chỉ có một tiểu đồng tên Bảo Thư đang quét sân, Quế Vương bèn tỏ ý không vui: “Viện của Tiên Tuyết sao chỉ có một tiểu đồng hầu hạ? Ai dám để người phải chịu sự lạnh nhạt thế này?”
Quản gia nghe vậy, vội tiến lên giải thích: “Vương gia bớt giận, vốn đã cắt cử hai ba mươi người nhanh nhẹn hầu hạ trong viện, chỉ là công tử thích tĩnh lặng, không muốn có người ngoài quấy rầy, nên chỉ giữ lại hai người theo hầu từ chùa về.”
Quế Vương nghe lời quản gia, sắc mặt cũng dịu lại. Ông biết Minh Tiên Tuyết tính tình lạnh nhạt, ưa chốn thanh tĩnh, không thích ai quấy rầy. Nhưng dù thế, ông vẫn cảm thấy Minh Tiên Tuyết cần có đủ người hầu hạ, mới xứng tầm công tử thế gia.
“Dù vậy cũng không thể chỉ có một tiểu đồng phục dịch, trông thế nào được?” Quế Vương căn dặn: “Ngươi cắt thêm vài người qua hầu hạ công tử đi.”
Quản gia vội vàng đáp: “Vâng, Vương gia, tiểu nhân sẽ đi sắp xếp ngay.”
Quế Vương khẽ gật đầu, tỏ vẻ hài lòng với câu trả lời của quản gia.
Ông xoay mình bước vào trong phòng, Bảo Thư liền theo sau.
Quế Vương bèn hỏi Bảo Thư: “Còn tiểu đồng kia đâu? Sao không thấy y ở đây hầu hạ?”
Bảo Thư kính cẩn đáp: “Bẩm Vương gia, tiểu đồng kia tên Tiểu Thất, đang lo sắc thuốc cho công tử.”
“Thuốc thang?” Quế Vương ngẩn người, “Tiên Tuyết bệnh rồi sao?”
Bảo Thư lộ vẻ lo lắng, nói: “Công tử đêm qua ngồi đọc sách ở sân, sương lạnh ngấm vào người, e rằng đã nhiễm phong hàn. Từ đêm khuya tới giờ, công tử luôn sốt cao, Tiểu Thất vẫn ở bên chăm lo không rời, thực đã khổ cực.”
Quế Vương nghe vậy, cau mày trách: “Chuyện lớn như vậy sao không báo ta một tiếng?” Người quay sang quản gia, giọng rõ ràng không hài lòng, “Ta đã nói rồi phải không? Chỉ có hai tiểu đồng hầu hạ công tử, làm sao chu toàn được? Mới một ngày mà đã sinh bệnh.”
Quản gia vội cúi đầu nhận lỗi: “Vương gia bớt giận, là lỗi của tiểu nhân. Tiểu nhân sẽ lo thêm người ngay.”
Quế Vương khoát tay, lại quay sang hỏi Bảo Thư: “Tiên Tuyết giờ thế nào? Có mời đại phu chưa?”
Bảo Thư vốn đã bất mãn với trong phủ, lúc này bèn thừa cơ nói: “Giữa đêm khuya chẳng tìm đâu ra đại phu. Còn các phủ y đều túc trực bên thế tử, Vương phi cũng không cho phép họ rời đi. May mà Tiểu Thất có chút hiểu biết về y thuật, sắc thuốc cho công tử uống, công tử mới đỡ hơn.”
Quế Vương nghe lời này, mặt nhăn lại, trong lòng nảy sinh bất mãn với Vương phi: Các phủ y đều bảo rằng Tiên Thịnh bệnh tình đã vô phương cứu chữa, giữ họ bên ấy cũng chỉ để an lòng. Nay Tiên Tuyết đang bệnh, cần phải chữa trị, vậy mà Vương phi giữ chặt phủ y không cho đi, thật sự không thông tình đạt lý.
Có điều, Quế Vương cũng không muốn tỏ thái độ bất mãn với Vương phi trước mặt hạ nhân, bèn nhẹ giọng nói: “Thế tử bên ấy nhất thời không thể thiếu người, chỉ là Tiên Tuyết đã sinh bệnh, cũng không thể bỏ mặc.” Rồi quay sang dặn dò quản gia: “Ngươi mau đưa phủ y qua, xem bệnh cho Tiên Tuyết. Nếu Vương phi hỏi, ngươi cứ nói đây là ý của bổn vương, bảo nàng không cần lo cho thế tử, bổn vương đã có sắp xếp.”
Quản gia liền vâng dạ, mau chóng rời đi.
Vương gia bước vào gian trong, liền thấy Tiểu Thất đang vắt khăn bên chậu đồng.
Nhìn kĩ Tiểu Thất dung nhan tuyệt sắc, khiến người một lần thấy là khó thể quên.
Vương gia không khỏi lấy làm lạ, thầm nghĩ: “Tiên Tuyết chuyên tâm tu hành, sao lại đi theo bên mình một người xinh đẹp thế này?”
Nghĩ đến đó, Vương gia lại có phần vui mừng: nếu Tiên Tuyết chưa dứt tâm phàm, cũng là chuyện tốt. Chỉ sợ đứa nhỏ này thật sự thanh tâm quả dục, ngoài tu hành chẳng để tâm điều gì.
Nhìn thấy Vương gia vào phòng, Minh Tiên Tuyết muốn đứng lên hành lễ.
Vương gia vội nói: “Thân thể còn yếu, miễn lễ đi.”
Minh Tiên Tuyết cố chấp: “Lễ nghi không thể bỏ.”
Nếu là trước kia, có thể Tiểu Thất đã cho rằng Minh Tiên Tuyết đang tỏ ra vẻ ta đây, nhưng nay lại phân vân, thậm chí bắt đầu nghi ngờ: Vương phi và Ngân Kiều đối đãi ác ý với hắn, hắn cũng không oán trách; Vương gia lạnh nhạt với hắn, hắn cũng chẳng bận lòng, có phải thật sự do hắn tôn kính đạo hiếu?
Minh Tiên Tuyết tôn trọng đạo hiếu, nên Vương phi muốn đánh muốn g.i.ế.c hắn đều cung kính chịu đựng. Còn Ngân Kiều là nô tỳ của Vương phi, hắn cũng không thể gây hại...
Bởi thế, đối diện với sự ngược đãi của phụ mẫu, Minh Tiên Tuyết giữ vững nguyên tắc của bậc hiền nhân: “Cây roi nhỏ chờ cho qua, cây gậy lớn thì bỏ đi,” nên hắn đã rời phủ vào chùa tịnh tu.
Nhớ lại, phàm nhân coi đạo hiếu như trời, chẳng hạn phụ mẫu g.i.ế.c con, hẳn không cần đền mạng, đôi khi chẳng ai truy cứu, nhưng nếu nghịch tử sát phụ sát mẫu, thì trời đất chẳng dung tha.
Tiểu Thất thầm nghĩ: Phàm nhân thật điên khùng, may thay ta chỉ là một tiểu hồ ly.