Hồ Tử Thất tin rằng, cho dù bên cạnh Minh Tiên Tuyết có c.h.ế.t thêm trăm người, vị công tử này vẫn có thể giữ được thân thanh khiết, áo trắng tựa tuyết, chưa từng dính vấy máu.
---
Gã tướng số kia dù mang đầy nghiệp ác, nhưng trông lại như một kẻ biết lễ nghi, cung kính cúi chào Minh Tiên Tuyết: “Công tử, xin thứ lỗi.”
Minh Tiên Tuyết khẽ cười, hỏi: “Vị này là?”
Vương phi thấy Minh Tiên Tuyết đến, vội lau đi lệ nơi khóe mắt, đứng dậy chỉnh trang dung nhan, khôi phục lại dáng vẻ cao quý, đoan trang của một vương phi. Bà quay sang giới thiệu: “Vị này là đại sư Lôi Khôn Tử, danh tiếng lẫy lừng ở kinh thành, tinh thông thuật tướng số và đạo pháp, đến mức đạt cảnh giới tuyệt đỉnh.”
Minh Tiên Tuyết chắp tay cung kính nói: “Đại sư, xin kính lễ.”
Lôi Khôn Tử vội đáp: “Vương phi quá khen, lão phu chỉ là hiểu chút ít về tướng số và đạo pháp, không đáng nhắc tới.”
Minh Tiên Tuyết mỉm cười, rồi quay sang Hồ Tử Thất, khẽ gật đầu. Hồ Tử Thất lập tức hiểu ý, nâng hai tay, bưng tới một chiếc hộp gỗ chạm khắc tinh xảo.
Hắn nhẹ nhàng mở nắp hộp, hương thơm thanh nhã của mực tàu lập tức lan tỏa khắp không gian.
Trong hộp, một chồng kinh thư được chép tay đặt ngay ngắn.
Vương phi nhìn qua đã nhận ra nét chữ trên những trang kinh ấy – ngay ngắn, đậm nét, uyển chuyển mà mạnh mẽ, chính là nét bút của Minh Tiên Tuyết.
Dĩ nhiên bà hiểu rất rõ nét chữ này, vì trước đây bà thường lấy cớ cầu phúc, ép Minh Tiên Tuyết chép kinh, đôi khi còn bắt chép đến hàng vạn trang.
Xong rồi lại đốt đi, chẳng qua chỉ để hành hạ Minh Tiên Tuyết.
Giờ đây, khi Minh Tiên Tuyết tự nguyện chép kinh tặng cho thế tử cầu phúc, trong lòng vương phi không những không cảm kích mà còn cho là hắn đang ngầm mỉa mai mình.
Trên khuôn mặt vương phi thoáng hiện nét lạnh lẽo. Nếu không phải vì Minh Tiên Tuyết, A Tuấn và A Đạt làm sao có thể c.h.ế.t thảm? Làm sao có thể hóa thành lệ quỷ? Làm sao có thể ám hại Tiên Thịnh? Giờ đây hắn còn giả nhân giả nghĩa đến khóc thương! Thật đáng giận! Thật đáng hận!
Minh Tiên Tuyết điềm tĩnh nói: “Vương phi, thế tử là người nhân đức, tất sẽ có trời phù hộ, tin rằng chẳng bao lâu sẽ hồi phục.”
Vương phi khẽ gật đầu, lạnh nhạt đáp: “Có đại sư Lôi Khôn Tử ở đây, Tiên Thịnh nhất định sẽ vượt qua kiếp nạn.”
Minh Tiên Tuyết cảm nhận được sự lạnh nhạt và xa cách từ vương phi, bèn nói vài lời khách sáo rồi đứng dậy từ biệt.
Thấy Minh Tiên Tuyết rời đi, vương phi đóng cửa phòng, quay lại nói với đại sư Lôi Khôn Tử: “Đại sư, ngài nhất định phải cứu Tiên Thịnh! Nếu ngài cứu được mạng của thế tử, ta nguyện dốc hết mọi thứ để đền đáp ân huệ của ngài!”
Lôi Khôn Tử vuốt râu trầm tư nói: “Thế tử bị tà ám nhập thân. Thông thường, chỉ cần trừ tà đúng lúc, lẽ ra không có gì đáng ngại. Nhưng lần này tà ám lại có mối dây oan nghiệt sâu xa với thế tử, nên việc trừ bỏ không phải dễ dàng.”
Vương phi nghe vậy, lòng càng thêm lo lắng: “Vậy phải làm thế nào đây? Đại sư, ngài nhất định phải tìm cách cứu hắn!”
Lôi Khôn Tử mỉm cười, lướt qua những trang kinh thư Minh Tiên Tuyết để lại, chậm rãi nói: “Vương phi đừng lo, việc này dù khó, nhưng không phải vô phương cứu chữa.” Ông ngừng lại, ánh mắt thâm sâu nhìn vương phi, “Nếu lão phu không nhìn nhầm, Minh Tiên Tuyết trời sinh có một trái tim tinh khiết, m.á.u từ trái tim ấy…”
Nghe đến đây, vương phi gấp gáp hỏi: “Đại sư, ngài mau nói! Máu của Minh Tiên Tuyết có tác dụng gì?”
Lôi Khôn Tử đáp: “Máu của trái tim tinh khiết ấy, công dụng không gì sánh nổi. Thứ nhất, có thể trừ tà, thứ hai, giúp ích cho việc tu luyện, thứ ba, giải trăm nạn. Đúng là một báu vật hiếm thấy trên đời. Nhưng m.á.u ở nơi trái tim gặp kim loại sẽ lập tức gây tử vong, muốn lấy m.á.u thì Minh công tử chắc chắn không thể sống sót.”
Vương phi cắn răng cười lạnh: “Ta sớm đã hận không thể xé xác hắn, lẽ nào lại tiếc mà không lấy m.á.u trái tim hắn?”
Tuy nhiên, bà lại cau mày: “Chỉ là, ta nhiều lần muốn hại hắn, từ bỏ độc, đến ám sát, thậm chí cả trù yểm bùa ngải, đều thất bại, lần nào hắn cũng thoát được may mắn. Hiện giờ vương gia lại che chở cho hắn, muốn ra tay cũng khó.”
Lôi Khôn Tử chậm rãi nói: “Không phải là không có cách… chỉ là…”
Vương phi nóng lòng hỏi: “Chỉ là gì? Chỉ cần cứu được Tiên Thịnh, bất kể điều kiện nào ta cũng chấp thuận!”
Lôi Khôn Tử mỉm cười, ánh mắt lóe sáng: “Vương phi chớ nóng, hãy nghe lão phu nói. Lấy m.á.u Minh Tiên Tuyết có thể cứu thế tử, nhưng m.á.u tinh khiết ấy quý vô cùng, chỉ cần một giọt là đủ xua tà cứu mạng. Vì vậy, khi lấy máu, chúng ta chỉ cần một giọt là đủ, còn lại…”
Vương phi nghe tới đây đã đoán ra ý của Lôi Khôn Tử, nhưng vẫn hỏi: “Còn lại số m.á.u đó thì sao?”
Lôi Khôn Tử cười đáp: “Số m.á.u còn lại, tuy không ích gì cho vương phi và thế tử, nhưng với lão phu lại là bảo vật hiếm thấy để tu luyện. Nếu vương phi đồng ý để lão mang số m.á.u ấy về luyện đan, giúp lão sớm đắc đạo, thì chuyện thế tử lão sẽ dốc toàn lực.”
Vương phi gật đầu: “Được, chỉ cần đại sư cứu được Tiên Thịnh, số m.á.u còn lại ta sẽ tặng cho ngài.”
Lôi Khôn Tử thấy vậy lòng thầm vui, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh: “Vương phi quả nhiên sáng suốt. Vậy chúng ta sớm sắp xếp việc lấy máu. Tuy nhiên, việc này cần thận trọng, để Minh Tiên Tuyết không nhận ra và chuẩn bị phòng bị.”
Đêm khuya tĩnh mịch, trong góc vương phủ, Lôi Khôn Tử khoác áo choàng đen, chân bước theo hình bát quái, tay cầm thanh kiếm gỗ đen, mắt nhắm lại lẩm bẩm chú ngữ.
Theo tiếng niệm chú, không gian xung quanh bắt đầu trở nên nặng nề, một làn khí c.h.ế.t chóc lặng lẽ bao phủ.
Lôi Khôn Tử bỗng mở mắt, ánh nhìn sắc bén lóe lên, cây kiếm đào trong tay vẽ một đường kỳ ảo giữa không trung.
Chỉ chốc lát, mây đen dày đặc trên trời, tiếng sấm rền vang.
Minh Tiên Tuyết ngồi trên bàn đá giữa sân, tay cầm một cuốn "Mục Thiên Tử Truyện" đọc say mê.
Hồ Tử Thất và Bảo Thư ngồi trên ghế bên cạnh, vừa cười vừa bóc hạt dưa tán gẫu.
Đúng lúc ấy, trên trời truyền đến tiếng sấm vang rền, phá tan màn đêm yên tĩnh.
Ánh mắt của Minh Tiên Tuyết rời khỏi trang sách, Hồ Tử Thất cũng dừng tay, ngẩng đầu nhìn lên.