Hồ Yêu Quyến Rũ Đoá Hoa Cao Ngạo

Chương 2




Hồ Tử Thất hóa thành một làn khói nhẹ, lẻn vào phòng.

Chỉ thấy phòng của Minh Tiên Tuyết giản dị hơn nhiều so với phòng của Vương phi, nhưng cũng rất thanh tao, nhã nhặn.

Nha hoàn đặt bát canh lên chiếc bàn gỗ hồng mộc, chắc đợi cho nguội rồi mới cho Minh Tiên Tuyết uống.

Hồ Tử Thất nấp trong bóng tối sau bức bình phong, chỉ khẽ động tay, liền điều khiển được tâm trí của nha hoàn.

Nha hoàn dưới sự điều khiển của Hồ Tử Thất ngây ngốc cầm muỗng gỗ đi đổi thành muỗng bạc thuần khiết.

Đặt đồ xuống xong, nàng liền rời khỏi phòng, Hồ Tử Thất cũng rút lại thuật điều khiển tâm trí.

Mọi việc tiếp tục diễn ra như thường, nha hoàn từ đầu đến cuối đều không hề biết rằng mình từng bị Hồ Tử Thất khống chế.

Minh Tiên Tuyết cầm lấy muỗng bạc để ăn canh.

Tiểu hài tử này quả thật rất nghiêm cẩn, dù ở một mình cũng giữ lễ, khi múc canh cũng chỉ khẽ chạm vào mặt nước, đến mức không làm gợn lên chút sóng nào.

Nhấp vài ngụm, sắc mặt tiểu hài tử đột nhiên thay đổi, vì nhận ra muỗng bạc dần chuyển sang màu đen.

Đúng lúc đó, bên ngoài có tiếng thông báo: “Công tử, lão phương trượng của chùa Tướng Quốc đến gặp người.”

Thì ra Minh Tiên Tuyết thường xuyên đi lễ Phật và cũng quen biết với lão phương trượng chùa Tướng Quốc.

Lão phương trượng là người đức cao vọng trọng, thường được các vương công quý tộc kính trọng, mỗi lần đến vương phủ đều được tiếp đãi như thượng khách.

Minh Tiên Tuyết đang bàng hoàng nhìn chiếc muỗng bạc đen sì, nghe lão phương trượng đến liền cảm thấy như được cứu vớt, lập tức đứng dậy ra đón.

Phương trượng bước vào, ánh mắt lướt qua bức bình phong, dừng lại ở vị trí Hồ Tử Thất ẩn nấp một lúc lâu.

Hồ Tử Thất trong lòng hơi căng thẳng: Lão phương trượng này đạo hạnh không tầm thường, e rằng đã phát giác ra y.



Phương trượng rất quan tâm đến Minh Tiên Tuyết, không chỉ vì ngưỡng mộ tính cách và phẩm chất của hắn, mà còn vì ông đã nhìn ra Minh Tiên Tuyết có một trái tim linh lung bẩm sinh, thể chất này khiến hắn dễ dàng thu hút yêu ma quỷ quái.

Trong những năm qua, không ít yêu ma đã thử đào tim Minh Tiên Tuyết để ăn, nhưng đều bị phương trượng đánh đuổi.

Hôm nay, phương trượng vừa đến đã phát hiện ra có yêu ma ẩn nấp dưới bức bình phong.

Ông tập trung nhìn kỹ: Nhưng yêu quái này có linh khí thuần khiết, không mang sát khí hay ác nghiệp, chắc rằng không có ý đồ xấu.

Phương trượng liền thu hồi ánh mắt, làm như không biết gì.

Minh Tiên Tuyết cầm bát canh và muỗng bạc, sắc mặt tái nhợt, nói với phương trượng: “Hôm nay Vương phi đột nhiên sai nha hoàn đưa cho con bát canh bổ này…”

Phương trượng nghe Minh Tiên Tuyết kể xong, mặt lộ vẻ nghiêm trọng, im lặng một lúc rồi nói: “Có lẽ không phải ngẫu nhiên, chúng ta cứ tạm thời giữ im lặng, đợi thêm vài ngày xem sao.”

Minh Tiên Tuyết theo lời phương trượng, đổ bỏ bát canh, không hé răng về việc này.

Phương trượng bèn tìm lý do tạm ở lại vương phủ để quan sát tình hình.

Hôm sau, bếp lại gửi đến một bát canh bổ, lần này không phải do Ngân Kiều tự mình mang, mà nhờ một nữ tỳ khác đưa đến.

Minh Tiên Tuyết và phương trượng dùng kim bạc kiểm tra, phát hiện bát canh lần này vẫn có độc.

Phương trượng lặng thinh, sắc mặt càng thêm trầm trọng, ông ngẫm nghĩ hồi lâu, rồi bảo Minh Tiên Tuyết lấy một chiếc kéo và một tờ giấy trắng.

Minh Tiên Tuyết đầy thắc mắc, nhưng vẫn làm theo lời phương trượng, mang kéo và giấy đến.

Phương trượng dùng kéo cắt tờ giấy thành hình người, miệng lẩm nhẩm chú ngữ.

Sau đó, ông khẽ thổi một hơi lên hình người giấy.

Kỳ diệu thay, hình nhân giấy như có sinh khí, bắt đầu di chuyển linh hoạt, giống hệt một người thật.



Minh Tiên Tuyết nhìn cảnh tượng này, kinh ngạc thốt lên: “Đây… đây là…”

“Đây là huyền thuật.” Phương trượng bình thản đáp: “Dù ta là người xuất gia, nhưng chung quy vẫn là nam nhân, không tiện vào nội phủ tra xét, nên phải nhờ hình nhân này theo dõi sự việc.”

Minh Tiên Tuyết mở to đôi mắt trẻ thơ đầy tò mò, chăm chú theo dõi hình nhân.

Hắn thấy hình nhân linh hoạt trèo qua cửa sổ, biến mất khỏi tầm mắt không biết đi về đâu.

Hình nhân tuy nhỏ, nhưng rất khéo léo dò xét việc trong nội phủ, nhanh chóng lần theo hành tung của Ngân Kiều cùng v.ú già, tìm ra chân tướng.

Phương trượng sau khi biết rõ những bí ẩn trong nội phủ, cảm thán vô cùng.

Nhưng là người xuất gia, ông không nói dối, dù biết sự thật này quá nặng nề đối với một hài tử, ông vẫn kể lại cho Minh Tiên Tuyết.

Minh Tiên Tuyết dù chỉ mới chín tuổi, nghe xong lời phương trượng, lòng đầy hoang mang, chỉ biết hỏi: “Vương phi quả nhiên không thể dung nạp con? Vậy con phải làm sao đây?”

Phương trượng thở dài, nói: “Con đã nghe qua câu chuyện của Đại Thuấn và kế mẫu của ông chưa?”

Minh Tiên Tuyết khẽ giật mình.

Phương trượng kể: “Kế mẫu của Đại Thuấn hiểm độc, không muốn nhận Đại Thuấn, liền liên thủ với đệ đệ của ông cùng nhau mưu sát ông, đầu tiên, họ phóng hỏa toan thiêu c.h.ế.t ông, nhưng không thành, sau đó lại đẩy ông xuống giếng…”

Minh Tiên Tuyết nghe xong, trầm tư suy nghĩ.

Phương trượng hỏi: “Con biết Đại Thuấn đã làm gì không?”

Minh Tiên Tuyết là một thần đồng thông thạo kinh sách, đương nhiên đã đọc qua câu chuyện này, liền đáp: “Đại Thuấn không để tâm đến thù oán, càng hiếu thảo với phụ mẫu, hòa thuận với huynh đệ, cuối cùng đã cảm hóa họ.”

Phương trượng gật đầu, nói: “Con đã đọc thánh hiền thư, đương nhiên hiểu rõ đạo lý này.”

Minh Tiên Tuyết quỳ xuống lạy, thưa: “Thưa đại sư, con đã hiểu, con sẽ càng yêu thương đối xử tốt với đệ đệ, càng kính trọng phụng dưỡng Vương phi, tin rằng họ nhất định sẽ hiểu tấm lòng chân thật của con.”