Hồ Yêu Quyến Rũ Đoá Hoa Cao Ngạo

Chương 16: Mắt nhắm mắt mở




Nghe thấy vậy, vị quản gia cũng không dám nói thêm lời nào.

Thế tử cảm thấy ngượng ngùng, khẽ ho một tiếng, tiểu đồng của hắn vội cúi đầu đáp lại: "Bẩm vương gia, nguyên do là tiểu đồng của công tử lỡ lời, xúc phạm thế tử. Thế tử vốn chỉ định dạy dỗ hắn một chút để làm gương, nhưng công tử lòng từ bi, nghĩ rằng lỗi là ở mình dạy dỗ không nghiêm, nên chủ động xin đi quỳ ở từ đường để chuộc lỗi. Thế tử cũng đã khuyên can, nhưng công tử vẫn khăng khăng muốn tự trách mình, không ngờ sự việc lại thành ra như thế này.”

Vương gia nghe xong, mặt mày trở nên trầm ngâm, im lặng một hồi lâu.

Vương phi liền tiếp lời, thở dài nói: “Tiên Tuyết thật là đứa trẻ quá đỗi nhân hậu. Làm sao lại vì lỗi lầm của một tiểu đồng mà đích thân chịu tội như vậy? Điều này thật sự không hợp lý chút nào.” Rồi bà quay sang Thế tử, dịu giọng nói: “Tiên Thịnh, con xưa nay luôn là đứa nhỏ hiểu đạo lý, Tiên Tuyết từ lâu đã sống ở bên ngoài, tiểu đồng của hắn tự nhiên không được nề nếp như gia nhân trong phủ, khó tránh có điều thất lễ. Là người đứng đầu, con nên khoan dung, tha thứ, sao lại so đo với hắn làm gì?”

Nghe những lời ấy, Thế tử Minh Tiên Thịnh vội đứng lên đáp: “Mẫu phi nói chí phải, khi ấy nhi thần suy nghĩ chưa thấu đáo, thực có phần nóng vội, sau này nhất định sẽ không tái phạm.”

Vương gia hiểu rõ chuyện này nhưng cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua, phẩy tay nói: “Thôi thôi, chỉ cần không có ai bị thương, coi như trời còn thương.”

Biết được lần này Minh Tiên Tuyết lại thoát khỏi hiểm nguy, vương phi cùng thế tử có phần không vui, nhưng vẫn cố giấu trong lòng.

Lúc này, Minh Tiên Tuyết đã thay bộ y phục sạch sẽ, tà áo khẽ lay, dáng vẻ ung dung mà tiến đến bái kiến vương gia và vương phi.

Hắn bước vào chính sảnh, nhẹ cúi đầu, cung kính hành lễ với vương gia, vương phi và thế tử, giọng nói trầm ấm.

Vương gia ngẩng lên, thấy sắc diện của Minh Tiên Tuyết vẫn tốt, lòng cũng nhẹ nhõm hơn, gật đầu bảo hắn đứng dậy rồi nói: “Nghe nói hôm nay con trở về, ta vốn định đích thân ra ngoài nghênh đón, nhưng vì quốc sự bận rộn không thể rời. Buổi chiều lại nghe tin cữu phụ của vương phi lâm bệnh, ta vội vã tới đó, nên cũng không hay con đang ở từ đường. Nếu không đã đón con ra ngoài an bài rồi, đâu đến nỗi xảy ra việc nguy hiểm như vậy.”

Minh Tiên Tuyết điềm đạm đáp: “Tiên Tuyết không có việc gì, nhờ phúc thần linh che chở mới giữ được tánh mạng. Chỉ là lòng khó yên, nghĩ đến những người vô tội vì chuyện này mà tổn thương hay thậm chí mất mạng, khó tránh khỏi đau lòng.”

Vương gia nghe thế, mày khẽ chau lại, giọng trầm xuống: “Việc này ta đã sai người điều tra, nhất định sẽ làm sáng tỏ, trả lại công bằng cho người đã khuất.”

Nghe vậy, thế tử thoáng giật mình, nhìn về phía vương phi, chỉ thấy bà ta sắc mặt không hề lay động, bình tĩnh như mặt nước phẳng lặng.

Vương gia quay sang nhìn Minh Tiên Tuyết: “Tiên Tuyết, con nay cũng đã trưởng thành, cứ ở mãi ngoài kia e rằng không phải lâu dài. Ngày trước để con theo học Phật cũng vì con hay đau yếu, cần thanh tịnh dưỡng thân. Nay con đã khỏe mạnh, ta vô cùng an lòng. Lần này con trở về, ta muốn con ở lại đây mãi mãi, để gia đình đoàn viên, cùng hưởng phúc ấm bên nhau.”

Thì ra vương gia triệu Minh Tiên Tuyết về không phải chỉ là ghé thăm mà là muốn hắn ở lại lâu dài. Cũng dễ hiểu khi vương phi và thế tử không vui như vậy, đến mức bày mưu phóng hỏa từ đường.



Nghe lời ấy, Minh Tiên Tuyết cung kính hành lễ sâu, từ tốn đáp lại: “Ý chỉ của vương gia, Tiên Tuyết dĩ nhiên không dám kháng cự. Chỉ là lòng Tiên Tuyết đã hằng nguyện tu hành, mong phụ vương lượng thứ.”

Vương gia không ngờ Minh Tiên Tuyết lại khước từ, vội nói: “Tiên Tuyết, con một lòng tu Phật kết thiện duyên, đó là phúc lành của vương phủ. Nhưng việc tu hành là một chuyện, bổn phận của người làm con cũng không thể bỏ bê.”

Minh Tiên Tuyết cúi đầu đáp: “Ân đức của phụ mẫu, Tiên Tuyết dĩ nhiên khắc ghi không quên. Dù xuất gia nhưng chưa bao giờ chểnh mảng cầu nguyện cho vương gia, vương phi và thế tử bình an.”

Vương gia nghe thế, lòng chợt xao động, định khuyên thêm thì vương phi liền mỉm cười nói: “Vương gia, trời đã tối, Tiên Tuyết lại vừa trải qua cơn nguy biến, chắc cũng kinh sợ không ít. Theo thiếp, việc này để từ từ rồi bàn. Thiếp đã sai người chuẩn bị canh an thần, lát nữa sẽ đem đến cho Tiên Tuyết, để đứa nhỏ nghỉ ngơi sớm, tịnh dưỡng tinh thần.”

Nghe lời vương phi, vương gia cũng gật đầu, nói: “Thôi được, hôm nay cứ vậy đi, Tiên Tuyết, con về nghỉ ngơi, mai chúng ta sẽ bàn tiếp chuyện này.”

Minh Tiên Tuyết nghe vậy, liền cung kính hành lễ, cảm tạ sự quan tâm của vương gia và vương phi, rồi cúi đầu chào thế tử trước khi quay người rời đi.

Khi Minh Tiên Tuyết rời khỏi, thế tử cũng cáo lui cùng tiểu đồng.

Vương gia và vương phi trở về phòng riêng.

Khi vào bên trong, vương phi chau mày nói: “Đừng nói đến chuyện Tiên Tuyết không muốn ở lại phủ. Xét về sự an toàn của nó, cũng không nên ép nó trở về. Khi trước, phương trượng đã nói rằng nó và ta xung khắc, cần tránh xa để tu hành. Bao năm qua chúng ta đâu phải chưa từng triệu nó về, nhưng mỗi lần về đều xảy ra chuyện không may. Thuyết tương khắc này đâu phải là không có căn cứ?”

Nghe vậy, vương gia lạnh lùng cười: “Nó rốt cuộc là xung khắc với ai, ta và nàng lẽ nào không biết?”

Vương phi nhất thời sắc mặt khựng lại.

Vương gia tiếp lời: “Vương phi, ta đâu có hồ đồ. Bệnh tình năm xưa của nó hay chuyện tai ương mỗi lần trở về, thậm chí hôm nay suýt bỏ mạng giữa biển lửa, là xung khắc với ai, ta không nói, nàng không nói, nhưng trong lòng đều rõ cả, Tiên Tuyết thông minh đến nhường ấy, tự nhiên cũng hiểu, chỉ là nó từ bi, mới lấy cớ tu hành để lánh mặt thôi.”

Vương phi nghe xong, không hề tỏ vẻ áy náy, ngược lại nhếch môi cười nhạt: “Nếu đã muốn nói thẳng, thì ta cũng chẳng ngại nói lời không nên nói: khi xưa ngài khẩn khoản cưới ta, lời thề sông núi, rồi lại khiến ta chịu cảnh cay đắng vì một đứa con riêng. Ta chưa vào cửa thì đã có trưởng tử!”

Vương gia nét mặt khi xanh khi trắng: “Nàng vào phủ rồi, sinh lòng oán hận ta biết nên bấy lâu ta hết mực chiều ý nàng, dù nàng đối xử thế nào với mẫu tử Tiên Tuyết ta đều không nói một lời. Nàng nghĩ ta không biết vì sao mẫu thân Tiên Tuyết qua đời? Vì sao nó sinh ra lại yếu ớt, vào chùa tu hành mới khỏi? Những việc này, ta thảy đều tỏ tường, chỉ là vì thể diện của nàng mà không muốn nói ra thôi. Giờ đây nàng làm lớn chuyện, đối với nàng có lợi gì?”